Cô Vợ Nhỏ Của Loki

Chương 33: Chị Hai




“Ngoan, ” thái hậu nương nương thoả mãn gật đầu, đột nhiên không tập trung nhìn ngoài cửa điện liếc mắt một cái, Tây Môn Tân Nguyệt lập tức chú ý tới, giống như vô ý mở miệng: “Hoàng hậu nương nương nên đến thỉnh an thái hậu nương nương, như thế nào bây giờ còn không có tới đây chứ?”

Thái hậu vừa nghe lời của nàng, sắc mặt có chút lạnh, đồng thời đưa mắt liếc Tây Môn Tân Nguyệt một cái, nha đầu kia là vô tri hay quá cố tình, nếu dám ở trước mặt không coi nàng vào đâu mà đùa giỡn tâm kế, đừng trách nàng không khách khí.

“Hôm qua một ngày đại khái chắc đã mệt mỏi, còn là tiểu hài tử cứ để cho nàng ngủ nhiều một chút đi.”

Thái hậu thoạt nhìn rất rộng lượng, nghe không ra trong lời nói của nàng có bất kỳ ý tứ bất mãn nào, Tây Môn Tân Nguyệt không khỏi có chút thất vọng, nhưng đã kịp thông minh không nói cái gì nữa, nói nhiều sẽ bị hớ a, trong cung cấm một lời sẽ là nguyên nhân gây thêm lắm việc, làm chuyện gì vẫn là cẩn thận sẽ tốt hơn.

Với lại lời nói mới vừa rồi của thái hậu nương nương, làm cho trong lòng hai nữ nhân này cũng không được tự nhiên, không nói được thêm lời nào, trong tẩm cung an tĩnh lại.

Lúc này có cung nữ từ bên ngoài đi tới bẩm báo: “Thái hậu nương nương, trữ tú cung hai tú nữ bái kiến thái hậu.”

“Trữ tú cung?” Thái hậu cùng Sở Ngữ Yên còn có Tây Môn Tân Nguyệt đồng thời kêu khẽ một tiếng, các nàng thật sự đã đem hai nữ nhân kia quên, các nàng nếu không qua đây, hoàn toàn sẽ không có ai chú ý tới họ, thái hậu nương nương vừa nghĩ tới hai nữ nhân không biết nặng nhẹ kia, đáy mắt tinh quang hiện lên, mím môi nở nụ cười.

“Làm cho các nàng vào đi.”

“Mẫu hậu ( thái hậu), ” hai nữ nhân song song kêu lên, hai người các nàng còn không có được hoàng thượng sủng hạnh đâu? Chẳng lẽ thái hậu còn muốn lưu lại hai kẻ kia sao?

“Được rồi, đều im lặng chút đi, ” thái hậu sắc mặt trầm xuống, Sở Ngữ Yên cùng Tây Môn Tân Nguyệt liền không dám nói thêm cái gì, hai người hầu hạ ở hai bên, cùng nhau nhìn ra ngoài cửa điện.

Thái giám rất nhanh đem tú nữ Mộc Thanh Châu cùng Mộc Thanh Hương lĩnh đi vào.

Hôm nay Mộc Thanh Châu mặc trang phục lộng lẫy, quần áo cẩm lụa màu lam nhạt phía dưới là váy dài màu hồng, thắt lưng vải tơ có nạm ngọc năm màu, tóc mây vén cao, cài một cây bích ngọc trâm rất khéo, tua cờ rủ xuống, theo cước bộ của nàng mà lay động sáng chói, đặc biệt chói mắt người khác, Mộc Thanh Châu là một mỹ nhân cao gầy, bất quá tâm ý chỉ sợ không cao như thế, biết rõ muội muội mình tiến cung làm hoàng hậu, còn cố ý muốn vào cung, đơn giản chỉ là hạng người tham mộ hư vinh, người như thế rất dễ dàng nắm trong tay.

Phía sau nàng là Mộc Thanh Hương, chìm hơn nhiều lắm, mặc một bộ quần dài xanh lục, váy thêu kim tuyến mấy đóa hoa sinh trưởng trong nước, rất khác biệt lại tươi mát, tuy rằng không hết sức xuất sắc, cũng mài thanh mắt đẹp, bất quá cử chỉ nội liễm rất nhiều, nữ tử này đảo có ba phần thông minh, thế nhưng vẫn chạy không thoát sự mê hoặc của hoàng thất …

“Mộc Thanh Châu, Mộc Thanh Hương tham kiến thái hậu nương nương, quý phi nương nương.”

“Đứng lên đi, ” thái hậu vẻ mặt hiền lành thông cảm, cười đến hòa ái dễ gần, làm cho người ta không tự chủ được muốn dựa vào bên người của nàng, Mộc Thanh Châu cùng Mộc Thanh Hương một đêm lo lắng ngủ không ngon, chỉ sợ thái hậu nương nương không dễ chung đụng, nhưng bây giờ xem ra, thái hậu nương nương cũng giống như một vị trưởng bối trong một gia đình lớn, đâu giống như phụ thân nhắc nhở là vô cùng hung ác như vậy, đây nhất định là phụ thân không muốn cho các nàng ở lại trong cung, mà cố ý nghĩ ra kế đe dọa, bất quá các nàng sẽ không rút lui.

“Đến a, đem cái ghế đến cho hai vị cô nương.”

“Dạ, thái hậu nương nương, ” lập tức có mấy người tiểu cung nữ đem cái ghế đến bố trí ổn thỏa, cái ghế kia thoạt nhìn thoải mái cực kỳ, mặt trên hỗ trô thêm cái đệm gấm mềm mại xa hoa, làm cho người ta khống chế không được muốn ngồi.

“Đều ngồi xuống đi.” Thái hậu nương nương lôi kéo Ngữ Yên ngồi vào bên cạnh mình, còn những người kia đều đã ngồi yên trên ghế, trong lúc này ở tẩm cung lớn, hồng đào cùng liễu lục, theo từng cơn gió mang hương thơm thổi vào, thái hậu tựa hồ rất hài lòng, nhìn sang bên này, rồi lại nhìn sang bên kia, khóe môi lộ ra bộ dáng tươi cười vui sướng.

“Mỗi người đều là xinh đẹp hơn người, nếu toàn bộ đều an trí ở trong cung, thì giống như người một nhà, trong hậu cung này, nên có thật nhiều nữ nhân vì hoàng gia khai chi tán diệp, bằng không hoàng thất sao có thể thịnh vượng đâu? Các ngươi nói có đúng hay không?”

Lời của nàng nhắm trúng tâm sự của mấy người nữ tử làm họ e thẹn đưa tay che mặt, không dám ngẩng đầu nhìn về phía thái hậu nương nương, vội vàng gục đầu xuống  xoay xoay khăn thêu trong tay của mình.

Mà những kẻ này không biết nhìn xa trông rộng, chỉ có Sở Ngữ Yên là thấy rõ, mâu quang của thái hậu đen kịt, rõ ràng là không có ý tốt, xem ra cô nàng muốn dùng hai tỷ muội Mộc gia để đối phó hoàng hậu nương nương, Sở Ngữ Yên thấy thế nhưng cũng không nhúc nhích, bỗng nhiên nở nụ cười, tuy rằng mỉm cười nhưng mang theo nhiều cay đắng, nhưng đuôi mắt vẫn không kéo dài đến khóe môi…

“Thái hậu nương nương có lòng.”

Mộc Thanh Châu miệng cười đến không khép lại, Mộc Thanh Hương cùng Tây Môn Tân Nguyệt thì biết kìm nén hơn, thái hậu nương nương mặc dù lời êm tai, nhưng tựa hồ còn có điều giữ lại, quả nhiên, các nàng vừa mới nghĩ xong thì thái hậu nương nương vẻ mặt nhợt nhạt không đành lòng, chậm rãi mở miệng.

“Tuy rằng ai gia có lòng giúp các ngươi, thế nhưng hậu cung đứng đầu là hoàng hậu nương nương, ngày hôm qua thì hoàng thượng cùng hoàng hậu đại hôn, ai gia đã tự mình chủ trương đem ngươi các đón vào cung, chỉ sợ hoàng hậu nương nương đối với ai gia có chút ý kiến, vì thế trong khoảng thời gian ngắn cũng không nên mở miệng nói đến chuyện này, nếu các ngươi không có chuyện gì làm, nên đi đến Phượng Loan cung nhiều một chút, chỉ cần hoàng hậu nương nương mở miệng, ai gia nhất định sẽ ở trước mặt hoàng thượng giúp đở các ngươi hết lòng, đến lúc đó sẽ được thuận lợi làm chủ nhân hậu cung.”

Ba nữ nhân nghe xong lời của thái hậu nương nương, không khỏi có chút thất vọng, ngày hôm qua, thái hậu phái người đem các nàng đón vào cung, bây giờ thì lại nói phải chờ ý chỉ của hoàng hậu nương nương, chẳng lẽ thái hậu nương nương mặc kệ chuyện này? Lấy cớ trong hậu cung hoàng hậu là lớn nhất…

Bên trong tẩm cung vắng vẻ không một tiếng động, ánh bình minh theo cửa sổ chiếu vào, vài người không hẹn mà cùng nghĩ đến một việc, mặt trời đã lên cao ba sào mà hoàng hậu nương nương còn chưa tới thỉnh an thái hậu nương nương sao? Chẳng lẽ hoàng hậu không đem thái hậu để vào mắt, tuy có do dự, nhưng không dám lên tiếng, ngay cả Mộc Thanh Châu cũng thông minh giả bộ như không biết, lúc sinh tử thế này nàng cũng không ngốc.

Thái hậu nương nương trong lòng buồn bực càng nhiều, nhưng vẫn giả đò như không có việc gì, lại nói tiếp.

“Mộc gia hai vị thiên kim thật ra là vững chắc nhất, nghĩ đến hoàng hậu nương nương là thân muội muội của hai người, chỉ cần các ngươi đi cầu hoàng hậu nương nương, nghĩ kỷ nàng nhất định sẽ đồng ý.”

Mộc Thanh Châu cùng Mộc Thanh Hương ngạc nhiên, hai mặt nhìn nhau, chẳng lẽ thực sự muốn các nàng đi cầu Thanh Dao, hơn nữa cảm giác hình như sự tình có điểm phức tạp, trong lòng bao phủ nghi vấn, thế nhưng đều đã tiến cung, chỉ có thể đi một bước tính một bước…

“Dạ, thái hậu nương nương.”

_________________

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.