Cô Vợ Ngốc Và Tên Chồng Đáng Ghét

Chương 30




Sau khi đại hội đón người mới kết thúc, sáu người cùng đi mua đồ dùng hằng ngày. Sau khi trở về, Mộc Ngư phụ trách nấu bữa tối, năm người khác lập tức đi vào trong Linh Giới, giúp Vũ Nhạc giải trừ phong ấn.

Sau khi chuẩn bị đầy đủ, lông mày Cung Tuyết khẽ chau lại, không đành lòng nhìn Vũ Nhạc: “Tiểu thư, quá trình này rất thống khổ, người nhất định phải chịu đựng nha!”

“Thống khổ? Qủa Nhiễm giải trừ phong ấn cũng không thấy nàng thống khổ mà?” Vũ Nhạc vừa nghe có chút khổ sở, khó hiểu nhìn Cung Tuyết.

“Tiểu thư, phong ấn của người không giống của chúng ta. Phong ấn của chúng ta chủ yếu là vì ngăn cản tốc độ trưởng thành và trí nhớ kiếp trước. Còn người là trực tiếp bị phong ấn linh lực, quá trình này gian nan hơn rất nhiều.” Trên khuôn mặt lạnh lùng của Cung Tuyết tràn lên vẻ không đành lòng, nếu như có thể, ta nguyện ý không để chủ nhân của mình bị thương tổn.

“Vậy…Ta cần làm cái gì?” Nếu nói đau khổ, không phải là nước sôi lửa bỏng chứ?

“Chỉ cần người luôn duy trì tỉnh táo là được. Qúa trình này cầu bốn mươi chín ngày, trong thời gian này, người không thể ngủ.” Nhìn bộ dáng dè dặt của Vũ Nhạc, Qủa Nhiễm hơi mỉm cười. Mà Vũ Nhạc nhìn thấy thế, cảm thấy gian ác vô cùng, tuyệt đối là lợi dụng việc công trả thù riêng.

“Ta có thể nói cho người biết, ta có thể đánh ngươi không?” Nhìn lúm đồng tiền như hoa của bốn người, mỗ nữ nắm chặt quả đấm.

“Có thể, sau khi người khôi phục linh lực, muốn xử trí chúng ta thế nào cũng được.” Mia nở nụ cười rực rỡ: “Cười cái rắm mà cười, hàm răng ngươi rất trắng sao?” Mỗ nữ hừ lạnh một tiếng, ngồi luôn xuống đất, nhìn bốn người sau lưng: “Bắt đầu đi.”

Lần này, ngay cả người luôn duy trì mặt than, Bối Khả, cũng bất lực giật giật khóe miệng, chỉ chỉ phía sau bảo tháp nói: “Tiểu thư, không phải ở chỗ này, là ở Hàn Băng trì.”

Vũ Nhạc vừa nghe nàng nói, nghe lời đứng lên, dùng sức liếc xéo bốn người, đi về phía bảo tháp, vừa đi vừa than thở: “Diễn trò khỉ gì đây, phiền toái như vậy, đáng ghét, Hàn Băng trì, vừa nghe đã biết là không phải nơi tốt lành gì. Hay thật, tên đúng như trên mặt chữ, không phải nàng không được ngủ sao? Nơi lạnh giá như vậy, ai ngủ nổi chứ?”

Trong lúc Vũ Nhạc còn đang suy nghĩ, đã bị dẫn tới trước giá sách ở đại sảnh lầu một. Cung Tuyết dễ dàng mở ra cơ quan, hai bên giá sách từ từ mở ra, lộ ra một cánh cửa đá. Cung Tuyết xoay người nhìn Vũ Nhạc: “Tiểu thư, vào thôi!”

Vũ Nhạc không nhịn được gật đầu, bốn người này đúng là có quan hệ không tầm thường với nàng, nếu không sao có thể quen thuộc với Linh Giới như vậy?

Năm người thuận lợi tiến vào, cửa đá chậm rãi khép lại đằng sau. Sau khi đi được năm sáu bước, Vũ Nhạc thình lình rùng mình, giải trừ phong ấn, cái giày vò này, đúng là không bình thường…Gian nan.

Tựa hồ nhìn thấu Vũ Nhạc căng thẳng, Cung Tuyết nhẹ giọng giải thích: “Tiểu thư không cần quá lo lắng, tuy nói là ở trong hồ băng chịu chút khổ cực, có điều nơi này là hồ Hàn Băng, rất hiếm có, không chỉ có thể cường thân kiện thể mà còn phụ trợ tu luyện tốt nhất, tu luyện trong này có thể gấp ba bốn lần so với bên ngoài!”

Nghe vậy, ánh mắt Vũ Nhạc sáng lên, nếu có công hiệu như vậy thì không uổng phí nàng chịu thiệt thòi như vậy. Nàng quay đầu nhìn về phía bốn người: “Còn chờ cái gì, bắt đầu đi?”

“Được, mời tiểu thư nhảy vào chính giữa hồ, bốn người chúng ta đứng ở bốn góc. Người không cần nghĩ gì cả, chỉ cần tận lực hấp thu nội lực mà chúng ta truyền cho người là được.” Cung Tuyêt chỉ vào giữa hồ băng, cẩn thận dặn dò.

“Được, ta hiểu rồi.” Vũ Nhạc gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu. Nàng đứng trên bậc thang, cẩn thận đưa chân tiến vào trong hồ băng, bỗng nhiên cảm thấy giá rét thấu xương cuốn lấy toàn thân, từng tế bào trên người đều dựng lên. Nhìn ánh mắt khích lệ của bốn người Bối Khả, Vũ Nhạc cắn chặt răng, dùng sức nhảy xuống, cách dày vò này thật sự là kích thích xuyên thấu, chưa bao giờ trải nghiệm qua. Máu trong người nàng dường như trong nháy mắt đông cứng lại, nàng cố sức di chuyển thân thể, đi về phía chính giữa hồ băng…

Nhìn Vũ Nhạc đã đứng lại, bốn người nhìn nhau, không hề do dự nhảy vào vị trí bốn cạnh góc. Sau khi chuẩn bị xong, trên đầu ngón tay mỗi người đều hiện ra ánh sáng riêng biệt. Màu vàng của Mia, màu trắng của Cung Tuyết, màu đỏ Qủa Nhiễm, màu xanh dương của Bối Khả. Bốn đường ánh sáng ngưng tụ trên người Vũ Nhạc, tựa hồ như một quả cầu sáng hào quang rực rỡ. Dưới sự vận công của bốn người, vầng hào quang từ từ phát ra ánh sáng màu tím nhàn nhạt, tầng ánh sáng này chậm rãi di chuyển xuống dưới…

Mười ngày sau, khi tầng hào quang màu tím hoàn toàn bao bọc lấy Vũ Nhạc, bốn người đồng thời thu nội công. Cung Tuyết cầm đầu bốn người co hai chân lại, trôi lơ lửng phía trên Hàn Băng trì. Cung Tuyết đọc một chuỗi chú ngữ, la lớn: “Hợp!” Đột nhiên, bốn người dùng tốc độ cực nhanh xếp thành một đường thẳng, di chuyển xuống phía dưới, cho đến khi bốn người ngang hàng với Vũ Nhạc. Bốn người Cung Tuyết đột nhiên mở mắt, đồng nhất múa lượn ở phía sau, Cung Tuyết ở phía trước. Bốn người chuyển động phát huy tất cả sức mạnh, mở thông mấy huyệt đạo lớn ở sau lưng của Vũ Nhạc. Phía sau lưng nàng dần dần xuất hiện một vài đường nét phức tạp, đường nét không giống màu sắc của Qủa Nhiễm, mà lấp lánh đủ loại ánh sáng. Cung Tuyết nhìn thấy vậy, nhịn không được nhíu mày: “Tình hình không được tốt lắm, như thế này chúng ta có lẽ không thể hoàn thành!”

“Tiểu Giới, mời Chủ nhân tới đây.” Bối Khả ngồi ở phía cuối cùng, bình tĩnh quay sang dặn dò Tiểu Giới. Tiểu Giới nhanh chóng hiện ra, thản nhiên nhìn về phía Vũ Nhạc, cân nhắc một chút: “Được rồi, các ngươi yên tâm, ta đi một chút sẽ về.” Phong Ấn đến từ Thượng Cổ? Phong ấn của chủ nhân xảy ra biến dị từ lúc nào?

Khi Tiểu Giới rời đi, bốn người Cung Tuyết cũng không nhãn rồi, một giây cũng không dám dừng việc truyền linh lực vào Vũ Nhạc. Nếu nàng không có linh lực bảo vệ, lại ngồi trong Hàn Băng trì, thì sẽ trúng hàn độc, một khi dính vào, không thuốc nào chữa được. Họ không dám phân tâm một phút nào.

Ứớc chừng sau thời gian ba chung trà, Cung Tuyết cảm thấy một áp lực vô hình đi tới phía họ, ánh mắt nàng sáng lên: “Chủ nhân tới.”

Vừa dứt lời, một bóng hình màu đen xuất hiện trên bầu trời của Hàn Băng trì. Nhìn thấy bóng dáng vương giả đang từ từ đi xuống, bốn người Cung Tuyết thả lỏng tâm tình.

“Xảy ra chuyện gì?” Thiên Duật Dạ nhanh chóng nhìn sang Vũ Nhạc đang nhắm chặt hai mắt, cảm thấy nàng vẫn hô hấp bình thường, hắn thở phào nhẹ nhõm, ngước mắt nhìn Cung Tuyết. Cung Tuyết chuyển động sức mạnh một lần nữa, sau lưng Vũ Nhạc xuất hiện các đường sáng màu sắc khác nhau. Vào lúc này, Thiên Duật Dạ trước giờ đều vững như bàn thạch lộ ra vẻ khiếp sợ trên khuôn mặt tuấn tú: “Thượng cổ Phong ấn?”

“Đúng, thuộc hạ vừa mở phong ấn của chủ nhân thì thấy có gì không đúng, việc này so với chúng ta đã điều tra khác nhau quá lớn. Chẳng lẽ, phong ấn này có thể tự xảy ra thay đổi sao?” Chuyện quái dị này, họ cũng chỉ trải qua ở ngàn năm trước, không ngờ trải qua một ngàn năm lại có thể gặp lại, hay là do bị phong ấn tại đại lục này, quá kì quái!

Thiên Duật Dạ nhăn lông mày trán, suy nghĩ cái gì đó, một lát sau, hắn trực tiếp đứng ở sau lưng Bối Khả, chỉ huy bốn người: “Làm theo ta, không cần hoảng sợ, nhìn có vẻ rất khó nhưng thao tác thực tế, cũng không khó lắm.”

“Dạ, chủ nhân.” Bốn người đồng thanh trả lời, trên mặt mỗi người đều là cẩn trọng, giờ khắc này, tuyệt đối không thể phân tâm.

“Vận công, chuyển ba vòng đan điền, dùng sức đẩy mạnh, ba vòng sang trái, lui về phía sau từng bước, đi sang phải một vòng, đi về phía trước ba bước…” Lúc này, Thiên Duật Dạ nhắm chặt hai mắt, ngón tay đặt ở sau lưng Bối Khả vận công. Hắn cẩn thận nhìn lại, thấy động tác của bọn họ đồng nhất, ngay cả một chút chênh lệch cũng không có, đây…Chẳng lẽ là hợp lực làm một trong truyền thuyết? Những đường nét quỷ dị này hắn chỉ nhìn một lần, đã khắc sâu vào trong đầu, chỉ cần gặp qua đã không quên, đúng là làm cho người ta kính nể.

Sau bảy ngày bảy đêm, trên trán bốn người Cung Tuyết dần chảy ra một hàng mồ hôi, mặc dù đang ở trong hồ băng. Lực cản quá lớn trong cơ thể Vũ Nhạc làm họ lấy linh lực chống cự, đã dùng hết sức mình. Cũng may có Thiên Duật Dạ, người có thần lực vô biên ở đại lục này nên mỗi người mới ổn định tâm tình, toàn tâm toàn ý chống cự thử thách trước mặt.

Một tháng sau, quá trình giải trừ phong ấn đã đến mức cao nhất. Sắc mặt bốn người Cung Tuyết đã trắng bệch, mà sắc mặt Vũ Nhạc lại càng hồng nhuận. Mặc dù đang ở Hàn Băng trì, tình trạng của nàng ngày càng tốt, điều này nói lên phong ấn sắp bị giải trừ. Lại nhìn về phía Thiên Duật Dạ đang ở phía sau Bối Khả, mặc dù trên vầng trán hắn hiện lên chút mỏi mệt, nhưng nhìn theo chân mày hắn giãn ra, sự việc tiến triển rất thuận lợi. Một canh giờ sau, mọi người đồng thời mở mắt, hô to: “Hợp!”, năm người dùng sức xuất ra toàn bộ linh lực, hướng về phía Vũ Nhạc. Linh lực vô cùng lớn đánh sang, chỉ nghe bùm một tiếng, sau đó, các đường nét mới vừa rắc rối phức tạp dần biến thành một đường thẳng mảnh hẹp, rồi biến mất. Hai canh giờ sau, các đường nét ở sau lưng Vũ Nhạc biến mất hoàn toàn. Năm người thở phào nhẹ nhõm, thu hồi công lực.

Bốn mươi chín ngày chiến đấu, phong ấn của Vũ Nhạc đã được giải trừ, bốn người Cung Tuyết mệt mỏi vô cùng, cả người mềm nhũn dựa vào hàn băng trong hồ, thở hổn hển. Thiên Duật Dạ nhìn các nàng, đầu ngón tay nhẹ nhàng đảo qua cánh cửa đá bên phải hồ băng, cửa đá rất nhanh từ từ mở ra. Bốn người nhìn nhau, còn chưa kịp phản ứng, đã bị một lực thổi vào bên trong cửa đá. Giọng nói trầm thấp của Thiên Duật Dạ thanh nhã vang lên: “Ở trong ôn tuyền dưỡng thương cho tốt, ta sẽ chăm sóc nàng ấy thật tốt.”

Bốn người không kịp trả lời, cửa đá đã đóng chặt. Thiên Duật Dạ thấy thế mới xoay người nhìn về phía Vũ Nhạc đang được hào quang màu tím bao quanh, khuôn mặt hắn hiện lên nhu tình: “Vũ nhi, mau mau cường đại lên đi, tương lai của chúng ta, thật sự cần chúng ta cố gắng!”

Hai ngày sau, hào quang màu tím trên người Vũ Nhạc từ từ biến mất, khi nàng mở mắt đã nhìn thấy khuôn mặt của Thiên Duật Dạ. Nàng sững sờ một lúc: ''Ngươi... Tại sao lại ở đây?"

"Ừ, giữa lúc tiến hành xảy ra vấn đề, ta tới giúp họ một tay. Họ mệt muốn chết rồi, bây giờ đang nghỉ ngơi. Nàng... Cảm thấy thế nào rồi?" Ánh mắt Thiên Duật Dạ sáng bừng lên, vẻ mặt dịu dàng nhìn người trong mộng đang ngồi trước mặt.

"Cả người có cảm giác rất thoải mái, từ trước tới nay chưa từng thấy thích thú như vậy, đây... Chẳng lẽ là do phong ấn được giải trừ?" Vũ Nhạc mỉm cười nhìn Thiên Duật Dạ, điều này, chắc là đúng rồi chứ?"

"Ừ, đúng vậy. Nàng thử tự cảm nhận xem, cảnh giới hiện tại của mình là gì?" Chẳng qua vừa mới giải trừ linh lực mà nàng đã đạt thành tựu lớn như vậy, không hổ là nữ nhân của ta, yêu nghiệt trong yêu nghiệt!

Vũ Nhạc hít sâu vào, nhắm mắt, chậm rãi vận khí xung quanh thân mình. Võ Giả cấp thứ nhất, Võ Giả cấp bốn, Võ Giả cấp bảy, Võ Giả cấp mười, Tử Linh kỳ đầu, trung kỳ, Tử Tiên kỳ đầu, trung kỳ, Tử Vương, mẹ nó, Tử Vương kỳ cuối, chỉ thiếu chút nữa, chỉ thiếu chút nữa sẽ tiến vào cảnh giới Tử Hoàng, chuyện này... Tốc độ này, có phải là quá yêu nghiệt rồi không? Vũ Nhạc nghĩ tới đây, không khỏi mở to mắt nhìn về phía Thiên Duật Dạ, không nghĩ rằng hắn chỉ thản nhiên cười cười: "Đừng hoài nghi thực lực của mình, trong mấy năm nay, cố gắng của nàng không hề uổng phí, cảnh giới Tử Vương, thành tích rất tốt."

"Nói như vậy, ta có thể luyện chế đan dược?" Sau khi có linh lực mới có thể khống chế linh hỏa (lửa), có linh hỏa mới có thể điều khiển độ lửa luyện đan, chuyện này thiếu một thứ cũng không được. Mà bây giờ xem ra, nàng có thể thành công.

"Đương nhiên, để chúc mừng nàng đã giải trừ phong ấn, ta đưa cho nàng một phần lễ vật." Biết rõ nữ nhân nhà mình thích đan dược, đưa cái gì là thích hợp nhất đây? Đương nhiên sẽ là Hỏa Chi Vương - Bá Diễm (vương của linh hỏa), đầu ngón tay vung lên một chút ánh sáng màu vàng, chỉ xuống mặt đất: "Bá Diễm, bắt đầu từ hôm nay, chủ nhân của ngươi, là nàng - Yêu Vũ Mị!"

Sau khi ánh sáng màu vàng biến mất, một vị nam tử tuấn mỹ tóc vàng mắt màu vàng, đứng thẳng trước mắt Vũ Nhạc, cung kính hành lễ: "Bá Diễm, tham kiến chủ nhân!"

"Bá Diễm?" Tên nghe thật khí phách, đợi chút, Bá Diễm, trời ơi, thiếu niên tài trí bất phàm này, chẳng lẽ chính là Hỏa Chi Vương trong truyền thuyết?

Nhìn thấy ánh mắt không tin nổi của nữ nhân nhà mình, Thiên Duật Dạ chỉ thản nhiên gật đầu một cái: "Ta đưa hắn cho nàng, về sau nàng luyện chế đan dược, sẽ dễ dàng thuận lợi hơn."

"Cám ơn...." Vũ Nhạc hơi ngượng ngùng nhìn hắn, ngập ngừng nói ra hai chữ này.

"Giữa hai chúng ta, ta không thích nghe lời khách khí này, nàng là nữ nhân của ta, tất cả của ta đều là của nàng, thiếu thứ gì, cứ việc tìm ta. Gia, nuôi nổi nàng!" Thiên Duật Dạ khẽ mỉm cười, vương cánh ta ra, Vũ Nhạc bị hắn ôm trong vòng tay: "Đi thôi, nàng nên nghỉ ngơi một chút, bốn mươi chín ngày không nghỉ ngơi, mệt muốn chết rồi." Dứt lời, hắn quen tay mở tất cả các cánh cửa, đưa nàng vào trong phòng. Trong khoảnh khắc cửa mở ra, nàng nhìn thấy vô vàn bông hoa Violet, tròng mắt suýt nữa rơi xuống: "Chuyện này..." Hắn đang làm cái gì thế?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.