Cô Vợ Ngốc Của Chủ Tịch Yêu Nghiệt

Chương 85: Phiên ngoại Thất Thất




Sam và Lee, hai cô nàng tôi nghiệp đã lo lằng cho tôi như thế nào. Sam đã phát khóc khi tôi gọi cho cô ấy, Lee cũng đang bên cạnh, tôi có thể nghe được giọng nói lo lắng của cô ấy vọng lại đầu bên kia. Nhắc đi nhắc lại là giờ tôi đã an toàn, chỉ tổn thất một cái điện thoại di động mà thôi và giờ tôi đang đi đến chỗ các cô nàng.

Với cách lái xe điên cuồng của Edward chưa đến mười lăm phút, tôi đã gặp lại hai cô bạn của mình. Họ đang đứng ở chỗ đậu xe của Sam, ở bãi đỗ xe cạnh bờ vịnh.

_Làm sao anh biết bạn tôi chờ tôi ở đây?-Tôi nhớ là mình chưa kịp đề cập đến địa điểm cho anh ấy. Nhưng Edward đã lờ đi và xuống xe mở cửa cho tôi.

_Ôi chúa ơi, Iris. Cậu không sao chứ.

Sam nhào ngay về phía tôi khi tôi vừa bước xuống xe và bao lấy tôi bằng một vòng ôm thật chặt, tôi có thể nhận ra tay cậu ấy đang run rẩy.

_Mình ổn, Edward đã đến kịp thời và hạ gục mấy tên đó và kéo mình chạy đi.

Đến giờ họ mới chú ý đến sự hiện diện của người hùng vừa mới cứu tôi.

_Mình đã may mắn, bọn chúng đã không thấy được khi tôi tiến đến từ phía sau. – Edward khiêm tốn, không muốn đi quá sâu về các chi tiết.

_Chúa ơi chắc là cậu đã phải hoảng sợ lắm. –Sam tiếp tục quay sang tôi.

_Mình ổn, thật mà. Hơi hoảng một chút nhưng mà bây giờ mình ổn.-Hơi hắng giọng một chút để làm cho mình không có vẻ là hoảng loạn gì cả.

_Điều đó là bình thường mà, bất cứ ai trong trường hợp đó thì cũng sẽ như thế thôi, có khi còn hơn thế nữa. Cậu có quyền sợ hãi mà.

_Iris thật sự may mắn vì cậu đã ở gần đó. Mình cứ tưởng cả nhà cậu đã đi dã ngoại với nhau. –Lee đứng bên cạnh tôi hỏi.

_Cả nhà mình đã về lúc trưa nay, mình cần một số thứ nên đã đi lòng vòng ở đây.-Edward nói nhẹ nhàng, nhưng tôi tin đó là chỉ là cái cớ.-Mình đã đi tới cái cửa hàng cơ khí, tìm một số thứ để cho chiếc xe. Và rồi mình thấy bọn chúng đang theo sau Iris.

Giờ thì tôi chắc chắn rằng anh đang nói xạo, vì gần đó không hề có cửa hàng nào cả chỉ có những dãy nhà kho cũ kỹ nối tiếp nhau. Nhưng mà tôi không có ý định bóc trần lời nói dối, không phải ngay lúc này.

_Chắc mọi người cũng đói rồi. Các cậu có muốn đi ăn gì đó không?-Edward nhẹ nhàng thay đổi đề tài.

_Tụi mình có đặt bàn trước ở một nhà hàng ý gần đây. Cậu có muốn đi cùng không.

Sam trả lời và tôi có thể nghe được cô nàng chỉ đang lịch sự khi đề nghị nhưng có vẻ Edward không nhận ra.

_Nếu mọi người  không phiền.

Chúng tôi đi bộ dọc theo lối đi có ván gỗ lót. Trời đã tối hẳn và bắt đầu trở gió và giờ tôi mới nhận ra là mình đã quên mất cái áo khoác ở trong xe của Sam và giờ tôi mới cảm nhận được cái lạnh khi từng cơn gió mơn trớn nơi mặt và sau gáy tôi. Cái áo thun tay dài mỏng manh không giúp ích nhiều lắm cho việc giữ tôi ấm áp.

Edward nhận ra ngay khi tôi run người trong vô thức do lạnh, và nhân lúc cả hai tụt lại phía sau một chút, anh đã truyền cho tôi cái áo khoác của mình.

_Cô nên mặc ấm hơn, mấy cái áo thun này không đủ để giữ cho cô ấm áp trong thời tiết ở đây đâu đấy cô biết không?

_Trời hôm nay ấm hơn bình thường, mà tôi cũng có mang áo khoác chỉ là để quên trong xe thôi. –Tôi chống chế một cách lý nhí.- Vào trong nhà hàng sẽ ấm hơn ngay thôi mà, nên không cần áo khoác đâu. Nhưng vẫn cám ơn vì quan tâm.

_Coi nào, đừng để tôi phải ép cô chứ. Người cô đang run lên kia kìa. Và ý tôi là còn về những ngày khác nữa. Mấy cái áo len cổ rộng của cô trông không đủ ấm để ngăn chặn gió luồn vào cả- Edward làu bàu, giọng đầy trách móc, vậy mà tôi đã không biết rằng hóa ra anh cũng chú ý tới tôi cơ đấy.

_Tôi luôn mặc áo giữ ấm ở bên trong và những loại áo cao che kín cổ luôn làm tôi cảm thấy khó thở. Và yên tâm đi, tôi luôn chú ý sức khỏe của mình.

_Này hai người có ý định vào không đấy?

Sam gọi cắt đứt cuộc thì thầm của chúng tôi. Hai người họ đứng chờ chúng tôi ngay trước cửa. Tôi đã không nhận ra là hai chúng tôi đã tụt lại sau nhiều như thế. Và tôi cũng nhận ra họ cũng chú ý cái áo khoác của Edward trên người tôi.

Bữa tối diễn ra khá gượng gạo mặc dù hai người bạn của tôi cố tỏ ra thân thiện hết mức có thể, nhưng Edward vẫn khó có thể cảm thấy hòa hợp với cả đám. Tôi cũng đoán trước trường hợp này sẽ xảy ra, nên cũng chỉ cố gắng lái đề tài về mấy cái váy và vũ hội, mặc xác cho anh chàng ngồi đó và chơi với mấy cái bánh mì bơ tỏi.     

Edward đã đề nghị sẽ đưa tôi về, Sam kín đáo đưa mắt hỏi ý kiến tôi và tôi chỉ có thể e thẹn gật đầu. Thế nào ngày mai tôi cũng sẽ bị quấn lấy bởi hàng tá câu hỏi cho xem, nhưng tôi nghĩ rằng tôi cảm thấy ổn với điều đó. Sam và Lee đã rời đi trước và tôi ngỏ ý rằng tôi không muốn về sớm thế nên chúng tôi đi dạo một chút, tận hưởng cảnh đêm đẹp mê hồn ở đây.

_Cô ổn chứ.-Eward bắt đầu.

_Làm ơn đi, tôi đã nghe câu hỏi này quá nhiều lần trong tối nay rồi đấy. Tôi ổn.-Hình như tôi đã hơi cao giọng một cách thái quá- Vậy còn anh. Anh đã nói dối, ở gần đó không hề có cửa hàng nào cả, đó là một dãy nhà kho.

_Cô phản ứng không giống một người vừa mới bị tấn công cả, Iris.

_Trước khi anh tới thì tôi đã có một vài phương án để thoát thân và trong túi tôi còn có một lọ nước ớt trong túi nữa. Chúng đủ để làm mù mắt lũ khốn đấy. Và anh đừng hòng đánh trống lảng.-Tôi buộc tội.

_Cô không dễ để bị lừa nhỉ.-Edward cười mỉm.

_Có lẽ là không. Nhưng dù gì cũng cảm ơn anh vì đã cứu tôi, một lần nữa. Tôi biết là liều lĩnh và nguy hiểm với anh mỗi khi xuất hiện và giải cứu tôi.

_Tôi không thể ngồi yên như không thấy gì. Sự thực là, cái ý nghĩ rằng cô….em sẽ bị thương, bị nguy hiểm, nó giày vò tôi và làm tôi đau, Iris à. Em không thể biết được những suy nghĩ kinh tởm của bọn chúng, những điều mà chúng sẽ làm với em nếu tôi không ở đó, Iris ạ. Và giờ đây tôi đang rất hối hận vì đã để lại bọn chúng yên lành và toàn vẹn ở đó.-Sự giận dữ trở lại trên gương mặt anh.

_Tôi không thể nhưng anh thì có thể ư?-Tôi bắt được trọng tâm.

_Không khó để đoán.-Edward quay đi tránh mặt tôi.

_Và rồi làm sao anh có thể tìm được tôi? Đừng nói là do tình cờ, tôi không tin đâu.

Tôi bày ra vẻ rằng nếu không có câu trả lời đàng hoàng thì tôi sẽ không bỏ qua đâu.

_Ừ thì anh đã đi theo mọi người từ lúc chiều.-Edward thú nhận- Nhưng anh đã không tập trung lắm nên anh đã không biết lúc em đi ra khỏi thư viện. Rồi khi anh nhận ra đã quá giờ hẹn của em với hai người họ và đi vào trong thì em đã biến mất. Anh đã quay trở lại chỗ của Sam và Lee nhưng em cũng không ở đó. Và rồi anh nghe được em gọi cho Sam.

Mắt Edward nhắm lại, thổn thức khiến con tim tôi nhói lên.

_Em không biết anh đã giận chính mình như thế nào khi nghe được giọng em trong điện thoại đầy hoảng sợ như thế nào. Tim anh như bị bóp nghẹn khi biết rằng em đang gặp nguy hiểm….

Tôi bắt được một vài điểm đáng ngờ trong câu chuyện nhưng tôi sẽ không cắt ngang anh, không phải lúc này. Anh ngồi xuống một cọc gỗ bên  đường, quay lưng về phía tôi nên tôi không thấy được vẻ mặt của anh lúc này. Nhưng tôi có thể cảm nhận được sự thổn thức trong giọng nói của anh.

_Theo dấu em gần như là điều không thể. Mùi hương của em quá nhạt và nó bị lẫn vào những người xung quanh em. Suy nghĩ của em thì càng khó hơn. Tôi không những không thể theo dấu vết suy nghĩ của em, cả những người xung quanh em nữa. Điều duy nhất tôi có thể là lần theo gương mặt của em trong suy nghĩ của mọi người đi đường…..

Tôi nhận ra rằng anh đã quyết định thổ lộ tất cả mọi thứ. Lượng thông tin bây giờ là quá nhiều, và tôi không biết phải nói gì để đáp lại anh. Chỉ có thể đứng đó rụt người lại trong chiếc áo của anh cố giữ cho mình chút gì đó ấm áp, ở đó còn lưu lại mùi hương của Edward.

_Và rồi anh đã bắt gặp được gương mặt em trong suy nghĩ của một tên trong số chúng. Em không thể tưởng tượng được nhìn gương mặt sợ hãi của em trong suy nghĩ hắn đã bóp nghẹn trái tim anh như thế nào. Anh bám theo hắn và khi suy nghĩ của hắn biến mất thì anh biết hắn đã tóm được em. Và thật may mắn là anh đã tới kịp.

Giờ giữa chúng tôi chỉ còn lại im lặng.

_Chúng ta nên về thôi. Anh không muốn để em về quá trễ đâu.-Anh đề nghị.

Tôi cũng không biết nói gì tiếp theo nên chỉ bước theo anh quay về chỗ đậu xe. Những tưởng cuộc nói chuyện của chúng tôi đã kết thúc, nhưng khi chúng tôi bước vào trong xe, tôi như đứng hình lại. đống sách không biết bị đổ từ lúc nào, một vài cuốn nằm lăn lóc trên sàn xe. Và cuốn “Ma Cà Rồng từ A tới Z” đang nằm chỏng trơ trên ghế, dễ dàng đâp vào mắt hai chúng tôi.

Lá gan tôi đột nhiên bé lại điều tôi duy nhất  hy vọng là Edward không nghĩ gĩ nhiều về tiêu đề của cuốn sách, tôi vẫn chưa sẵn sàng để đối chất với anh về những bí mật. Giả lơ như không có vấn đề gì, thu gọn đống sách để nó qua một bên. Bây giờ tôi đang hối hận vì đã để Bella mang balo tôi về và chi mang một cái túi xách nhỏ, ít ra cái balo có thể giúp tôi che đậy một vài thứ mà tôi muốn giấu.

_Từ bao giờ em có hứng thú với ma cà rồng thế.-Anh lơ đãng hỏi khi chồm người qua giúp tôi cài dây an toàn, luôn luôn lịch thiệp.

Hơi thở của anh gần để tôi có thể cảm nhận được nó mơn trớn qua cần cổ tôi. Mùi hương của anh tràn ngập không gian xung quanh tôi, và nó khiến tôi mê mẩn trong giây lát, đủ để tôi buột miệng.

_Vì em muốn hiểu hơn về anh.-Chỉ trong giây lát, nhưng tôi biết mình đã làm hỏng chuyện. Edward cứng người lại bật người ra khỏi chỗ tôi ngay lập tức. Anh chỉ ngồi ở chỗ ghế lái, cứng đờ như tượng đá.

_Hôm đến La Push, Jacob, một cậu bé người ở đó là bạn của Bella. Cậu ấy đã kể cho Bella nghe một số truyền thuyết xa xưa của bộ lạc Quileute…..và một trong số chúng…

_Nói về gia đình anh.-Anh tiếp lời tôi, vẫn giữ dáng vẻ như tượng đó và giọng nói anh nghe sao thật xa xăm.-Nói rằng bọn anh là giống loài như thế nào.  Và em tin vào chúng.

_Nó là câu trả lời cho tất cả mọi thứ. Tại sao bọn anh không hề đụng vào thức ăn ở trường? Tại sao cơ thể của anh luôn lạnh toát, về tốc độ, sức mạnh thậm chí là….vẻ ngoài thu hút….? Em chưa bao giờ tin vào những thứ phản khoa học. Nhưng ngay từ khi em nghe được câu chuyện từ Bella, trực giác nói cho em biết rằng đó là câu trả lời.

Tôi thổn thức…Nhìn chăm chăm vào Edward, hy vọng rằng anh đáp lại tôi. Điều gì cũng được chứ không phải là sự im lặng kinh khủng như thế này.

Sau một khoảng thời gian, anh cũng động đậy, khởi động máy xe chạy đi. Vẫn im lặng như thế.

_Em sẽ không nói với bất kỳ ai…. Cả em và Bella. Chúng em sẽ giữ bí mật.

_Hỏi anh đi….!-Giọng anh vẫn lạnh băng không độ ấm như thế.

_Em không hiểu?-Tôi bối rối

_Hỏi rằng bọn anh ăn gì….săn gì! Câu hỏi cơ bản nhất mà em nên hỏi Iris à.-Tôi co rúm lại trước sự giận dữ nơi anh.- Và giờ thì tôi đang làm em sợ.- Môi anh trở nên run rẩy và quay sang nhìn vào tôi.

_Họ nói rằng gia đình anh không phải là những kẻ săn người, các anh đã từ bỏ bản năng của mình.-Tôi chợt nhận ra là mình đang thì thầm không dám ngẩng mặt lên đối diện với Edward nữa. Nhưng tôi có thể phát hiện thấy những khớp ngón tay của anh trên vô lăng đang siết chặt lại và hơi run rẩy.

_Bản năng tự nhiên không phải là những thứ tụi anh có thể từ bỏ, Iris. Gia đình anh phải sống chung với nó và học cách kiểm soát nó, nhưng không thể hoàn toàn loại bỏ. Em hiểu điều đó không?

_Những điều đó không còn quan trọng nữa.

_Không còn quan trọng nữa ư?-Câu nói của của tôi đã thành công tháo gỡ được cái mặt nạ im lặng trên gương mặt anh. Lúc này trên mặt của Edward tràn đầy nỗi hoài nghi, lẫn một chút phẫn nộ đã có trước đó.

_Không, ý em là em không còn quan tâm tới anh là ai nữa. Với em anh là Edward Cullen, thế là đủ.

_Em không quan tâm xem anh có phải là quái vật không à?-Lần này giọng nói anh trở nên sắt đá và mang theo một chút nhạo báng- Ngay cả khi tôi có thể làm hại em?.

_Nhưng anh sẽ không.-Tôi lí nhí.

_Em không thể biết trước được mọi thứ Iris à. –Edward vẫn chú mục vào con đường trước mắt. Gương mặt anh trở nên lạnh lùng, nhưng vẫn phảng phất một chút gì đó thê lương.

_Anh giận rồi-Tôi thở dài- Lẽ ra em không nên nói gì cả.

_Không đâu- Dù trả lời thế nhưng giọng điệu của anh không du dương như ngày thường mà trở nên khô cứng như gương mặt anh vậy.-Anh chỉ là rất muốn biết em đang nghĩ gì…ngay khi đó là những suy nghĩ không tưởng thế nào đi nữa.

_Vậy là những truyền thuyết đó chỉ là truyền thuyết thôi ư?

_Anh tưởng là với em điều đó không quan trong chứ?-Anh trích dẫn câu nói của tôi, rồi nghiến răng lại.

_Vậy là nó đúng?-Tôi há hốc miệng vì kinh ngạc.

_Em tin vào nó chẳng phải sao?

_Đúng thế nhưng em vẫn cần một lời xác nhận. –Tôi dừng lại- Và liệu em có thể biết một vài điều về anh không?

_Em muốn biết điều gì?-Và giờ anh đột nhiên trở nên cam chịu.

_Anh bao nhiêu tuổi rồi?

_Mười bảy.-Anh trả lời ngay lập tức.

_Anh mười bảy được bao lâu rồi?

Môi anh trở nên run rẩy trong khi mắt vẫn nhìn thẳng tránh mắt tôi.

_Cũng lâu rồi.-Anh thừa nhận cũng như xác nhận những thứ điên cuồng không tưởng trong đầu tôi mấy ngày nay đều là sự thực. Và nó làm tôi cảm thấy mãn nguyện.

Dưới tốc độ lái xe điên cuồng của Edward, chúng tôi cuối cùng cũng tiến vào địa phận của thị trấn.  Và trong tôi dâng lên một nỗi buồn khi nghĩ đến sắp phải chào tạm biệt anh.

_Anh luôn theo dõi em như ngày hôm nay à?-Tôi hỏi vì tò mò nhiều hơn là sợ hãi.

_Không hẳn-Cuối cùng thì anh cũng đã nở nụ cười.-Nhưng ánh mắt của anh thật khó để rời khỏi em, khi ở trường hay bất cứ lúc nào em ở gần anh…..và cả khi em đang ngủ nữa.

_Khoan đã….cái cửa sổ của em đã luôn mở…-Giờ thì tôi đang thở dốc vì kinh ngạc.-Là do anh?  Anh đã đột nhập vào phòng em?

_Giờ thì anh thấy mình biến thành một kẻ biến thái chuyên theo dõi người ta rồi.-Anh cười khổ.-Nhưng mà anh không thể kiềm chế bản thân mình muốn lúc nào cũng được ở gần em. Ngay từ khi anh gặp em.

Giờ tôi có thể cảm nhận được một dòng máu nóng chạy thằng lên mặt tôi và tôi có thể cảm nhận được sức nóng nơi hai gò má mình.

_Anh đừng như thế được không.

_Chuyện gì cơ?-Edward có vẻ bối rối.

_Khiến em cảm thấy khó thở ấy.-Ngay lập tức tôi có thể nghe được tiếng cười thích thú của anh.- Và thật vui khi em không phải là người duy nhất có cảm giác đó.

_Trời ơi- Anh rền rĩ, tôi nhận ra gương mặt anh đang quặn lại vì đau khổ khi tôi ngẩng mặt lên nhìn anh.-Em không nên như thế, Iris à.

_Có gì sai ư.-Tôi bối rối không hiểu câu nói của anh.

_Em không hiểu sao? Anh đã phải khổ sở vì điều đó rồi…..giờ cả em cũng phải chụi đựng như anh nữa.-Những lời anh thốt ra một cách dồn dập, khó cho tôi có thể theo kịp.- Anh không muốn em chịu bất cứ điều khổ đau như thế. Em nên nghe theo cái bản năng của mình tránh xa anh mới phải. Anh là người nguy hiểm Iris…. Em có hiểu điều đó không.

_Không-Tôi hờn giỗi-Anh biết bản năng của em về anh như thế nào mà. Anh không nguy hiểm, anh sẽ không hại em.

_Anh nói nghiêm túc đấy- Edward lẩm bẩm.

_Và em cũng thế. Như em đã nói đấy, anh không muốn em đau khổ, vậy thì đừng bắt em phải rời xa anh. –Tôi mím chặt môi

_Em đang khóc đấy ư?

Edward lo lắng, và cho đến lúc nhưng ngón tay lạnh buốt của anh quệt nhẹ lên má mình, tôi mới nhận ra là mình đã rân rấn nước mắt.

_Không.-Tôi cố trả lời thật tự nhiên, nhưng giọng nói thì không, chúng vỡ òa.

_Anh xin lỗi.-Giọng nói của anh tràn ngập nỗi hối hận. Nhưng tôi hiểu anh không chỉ xin lỗi vì những lời nói ban nãy đã làm tôi buồn.-Nói gì với anh đi.

_Tối nay em sẽ gặp lại anh chứ?

_Có lẽ không. Emment cần anh giúp một số việc-Anh lắc đầu và tôi cố không để lộ vẻ mặt tổn thương.- Và em cần một giấc ngủ đủ hôm nay, trông em kiệt sức quá.

_Còn ngày mai?-Tôi ấp úng.

_Dĩ nhiên. Anh cũng có một số bài tập để nộp.-Edward mỉm cười, và chỉ như thế cũng đủ khiến cảm xúc trong tôi vui vẻ trở lại.- Em nên vào nhà thôi, nếu không chú Charlie sẽ ra đấy.

Lúc này tôi mới nhận ra là đã đến nhà. Nhanh hơn khoảng thời gian lúc chúng tôi đi rất nhiều. Anh dừng xe, nhưng tôi thì vẫn ngồi im không nhúc nhích. Edward đành thở dài chồm người qua tôi tháo dây an toàn  và sự tiếp xúc gần nơi anh lại khiến tôi loạn nhịp thở lần nữa.

_Anh hứa là sẽ đến trường ngày mai chứ.

_Có, anh hứa.

Đến khi ấy tôi mới bằng lòng ra khỏi xe một cách ngập ngừng, cố gắng kéo dài thêm giây phút này nhưng không thành công lắm.

_Iris? -Giọng chú Charlie bên phía hiên nhà vang lên.

_Dạ cháu đây ạ.

Tôi cúi người chào tạm biệt Edward rồi mới đóng cửa xe lại.

_Iris này.-Anh bỗng nhiên lên tiếng, giọng nói đã thay đổi…. Nghiêm nghị hơn.

_Vâng?

_Em hứa với anh một việc được không?

_Chuyện gì cơ?-Tôi đề phòng, nếu anh muốn những yêu cầu vô lý nào đó đại loại như phải giữ khoảng cách với anh thì còn lâu.

_Đừng vào rừng một mình nữa được không.

_Vì sao?-Tôi ngây người nhìn anh.

Edward thoáng cau mày, đôi mắt anh đột ngột trở nên u ám khi anh nhìn quanh quất phía ngoài ô cửa sổ bên cạnh tôi.

_Anh không phải là kẻ nguy hiểm nhất quanh đây đâu. Chúng mình thỏa thuận thế nhé.

_Được thôi.-Nỗi thê lương đột ngột xuất hiện trong giọng nói anh khiến tôi rùng mình, nhưng chí ít thì đây cũng không phải yêu cầu gì khó thực hiện. Chỉ là tôi sẽ phải tìm cho mình trò tiêu khiển khác vào cuối tuần thôi

_Ngủ ngon em nhé. Và hẹn ngặp em ngày mai.-Anh thì thào.

Anh vẫn ngồi ở đó cho tới khi tôi gặp chú Charlie bên chỗ hiên nhà mới khởi động xe rời đi. Tôi ngoái đầu lại, nhìn theo bóng chiếc xe hơi màu bạc biến mất sau một khúc cua. Một cơn gió thốc đến, khiến tôi quấn chặt chiếc áo khoác của Edward quanh mình. Thật may nó vẫn còn lưu giữ mùi hương của Edward.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.