Edit: Hieuhiheo00
Beta: Lengkeng_Sophie
“Quân sư! Quân sư! Chúng ta đánh thắng!” Tại quân doanh Ký Bắc quân của Nam Đường, một tiểu tướng mặc áo giáp vừa chạy liền cao giọng hô, trên mặt của hắn tràn đầy tro bụi cùng mồ hôi, trên người còn mang theo một dòng máu tươi nồng đậm, nhưng nét mặt của hắn lại thoạt nhìn cao hứng tung tăng như chim sẻ, hận không thể đem tin tức chiến thắng đến tất cả các góc trong quân doanh.
Vải mành của doanh trướng bị vén lên, từ bên trong đi ra một người đàn ông vóc người cao gầy, dung mạo tuấn mỹ, đôi môi như ngọc, khóe mắt quyến rũ, đúng là quân sư Yêu Sở của Ký Bắc quân.
Tiểu tướng kia vừa thấy được Yêu Sở, lập tức liền đem tin tức đắc thắng lại nói một lần. Yêu Sở híp mắt, nở một nụ cười như hồ ly, vẻ mặt bí hiểm, mang theo cảm giác tất cả đại sự ở trên đời đều bị bày mưu tính kế.
Tiểu tướng thoáng cái xấu hổ đỏ mặt, vụng trộm ngẩng đầu liếc hắn một cái, thầm nghĩ quân sư này bề ngoài cũng thật đẹp, như tiên nhân từ trong tranh đi ra, tương lai ra quân doanh này, không biết có bao nhiêu cô nương vì hắn đêm đêm không thể say giấc.
Mười mấy năm trước, Lâm Thanh Thời cùng Yêu Sở xuống núi, hai người du lãm bốn phía, rồi sau đó Yêu Sở bái mưu sĩ danh nghĩa nổi danh làm thầy. Bảy năm trước, mưu sĩ kia qua đời, trước khi chết nhắc nhở Yêu Sở đến trong Ký Bắc quân tìm kiếm người cũ, vì Nam Đường tận lực.
Hai người Yêu Sở cùng Lâm Thanh Thời trăn trở rất lâu, rốt cục vẫn phải đến quân doanh của Ký Bắc quân. Về sau, trong quân Ký Bắc Yêu Sở được người khâm phục làm quân sư, Lâm Thanh Thời là ở cách quân doanh cách đó không xa, đi theo một lão đại phu học tập y thuật.
Đây là niên đại chiến loạn nổi lên bốn phía.Phiên trấn cắt cứ, binh biến nổi lên bốn phía, chiến hỏa không ngớt, nhân dân lúc này sống cuộc sống vô cùng khốn khổ.
Sau khi tiền triều diệt vong, các nơi phiên trấn rối rít tự lập nước, bây giờ thiên hạ chia bốn, tứ đại phiên trấn các cứ mỗi nơi một phương. Tứ đại phiên trấn này theo thứ tự là phương đông Đông Hán, phía nam Nam Đường, phương bắc Bắc Tề, tây phương Tây Sở. Căn cứ địa vực bất đồngkia, binh lực mạnh yếu, kinh tế chính trị phát triển đều khác nhau.
Cục diện thiên hạ chia làm bốn đã kéo dài hơn năm mươi năm, tứ quốc thế chân vạc, liên tục không ngừng quấy nhiễu lẫn nhau, biên cảnh chém giết mặc dù chưa bao giờ dừng lại, nhưng cũng chỉ là tiểu đả tiểu nháo, căn bản không hội dao động thế cục.
Nhưng khoảng thời gian yên tĩnh này lại làm cho quân chủ Đông Hán mới lên ngôi không yên tâm chút nào, hắn tiến công phạt Sở, khiến cho quân vương Tây Sở tức giận không thôi, mỗi lần khai chiến, nhất định ở trên cổng thành chính mình đánh trống, cổ vũ sĩ khí. Dân chúng Tây Sở lại là bớt ăn dưỡng quân chuẩn bị chiến đấu, chỉ cầu dùng hết quốc lực mà diệt. Quân vương cùng dân chúng toàn lực ủng hộ khiến cho binh lính Tây Sở được cổ vũ thật rầm rộ, ba năm chém giết, cuối cùng đem chém quân địch từ trong ra ngoài, lấy máu quân địch để an lòng dân đang phẫn nộ.
Hai năm trước, hai nước Tây Sở Bắc Tề kết đồng minh, liên thủ tấn công Đông Hán. Hiện thời quân chủ Đông Hán vẫn là một quân vương ngu ngốc vô đứcnhư cũ, khiến Nam Đường nhưng lại không thể không xuất binh. Lúc này quan hệ hai nước gắn kết với nhau, xu thế môi hở răng lạnh.
Nửa năm trước, quân Ký Bắc vâng mệnh bảo vệ quốc thổ Đông Hán, nhưng Bắc Tề quân của Tây Sở lực cường thịnh, khiến cho quân Ký Bắc nhiều lần bị nhục.
May mắn được Yêu Sở hiến kế, một mặt liên hợp đội quân phía tây hiện tại của Đông Hán đang bày không thành kế, mê hoặc Tây Sở, một mặt chủ yếu tụ tập binh lực tại biên cảnh Đông Hán – một nơi hiểm yếu toàn diện – phục kích quân đội Bắc Tề, cuối cùng đại bại Tề quân. Trận chiến này, làm cho thanh danh của Yêu Sở vang xa, đạt đến đỉnh cao chưa từng có.
Thời gian là có thể thay đổi con người, vài chục năm, cuối cùng làm cho hồ ly nhỏ kia đối với trần gian hồ đồ lờ mờ không biết nay lại từ hồ ly nhỏ biến thành một tên công tử văn nhã, xảo trá, đa trí.
☆Truyện được đăng tại☆tieulienlien.wordpress.com☆
Ban đêm, tại trong quân Ký Bắc lửa được nhóm cao, bọn lính vây ngồi cùng một chỗ lớn tiếng cười nói, uống rượu ăn thịt, ăn mừng tin vui thắng lợi này.
Không có ai chú ý tới Yêu Sở, nhân vật chính buổi dạ tiệc này, quân sư của bọn họ, lặng lẽ rời đi.
Lâm Thanh Thời hóa thân thành hoa phù dung ở trong sân cành lá vươn ra, hấp thu ánh trăng, một con hỏa hồ ly từ trên mái hiên nhảy xuống, động tác nhanh đến giống như là ảo ảnh, rơi vào trên cành hoa phù dung, sau đó duỗi ra móng vuốt đụng vào nụ hoa lớn nhất của nó.
Gió đêm phất qua, hoa phù dung chậm chạp nở rộ, giọng nữ réo rắt nhạt nhẽo vang lên, đầy khuôn viên toàn là hương hoa, trong không khí nhẹ lay động, mang theo một dòng hương vị lười biếng, “Sở Sở, ngươi tại sao lại trở lại?”
Hồ ly nhỏ vẫy vẫy đuôi to lông xù, miệng hồ ly nhọn nhọn lúc mở lúc đóng, truyền ra giọng nói du dương của thiếu niên, lại mang theo hương vị đứa trẻ giống như làm nũng, “Thanh Thanh, Sở Sở rất nhớ ngươi a, Sở Sở hôm nay thắng, có phải lợi hại lắm không?”
Lâm Thanh Thời nhẹ nhàng lay động đóa hoa, từ từ hóa thành bộ dáng một thiếu nữbạch y, đem nó ôm vào trong ngực, động tác dịu dàng chải lông hồ ly mềm mại bóng loáng, bất đắc dĩ nói, “Sở Sở rất lợi hại, được chưa?”
Sở Sở ở trong lòng nàng ngửi ngửi chỗ này một chút chỗ đó một chút rồi chà xát, cảm giác giống như ngâm mình ở trong chất lỏng ấm áp, cả người đều mềm nhũn, tâm hồ ly thỏa mái nhẹ nhàng, cảm giác mềm nhũn.
Lâm Thanh Thời cứng đờ, nhấc lên cái đuôi của nó đem nó treo ngược lên, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, cũng không biết là cảm giác xấu hổ, trong giọng nói mang đầy tức giận, “Sở Sở! Nói với ngươi bao nhiêu lần, không cho phép chà xát vào lung tung, ngươi trông ngươi xem, như thế nào có thể…” Như thế nào có thể luôn cọ ngực của nàng chứ?
Nửa câu nói sau, Lâm Thanh Thời như thế nào cũng nói không nói nên lời, e sợ đem hồ ly nhỏ khả ái, thiên tính ngây thơ làm cho hư.
Cho đến lúc này, Lâm Thanh Thời vẫn kiên định tin tưởng người đàn ông đã có thể bày mưu nghĩ kế đều đánh quân địch đại bại, vẫn như cũ là hồ ly nhỏ lúc ở trên núi, vẫn ngây thơ không hiểu thế sự, đáng đời một lần lại một lần bị chiếm tiện nghi!
Hồ ly nhỏ những năm này lớn hơn nhiều, căn bản không có bao nhiêu cảm giác, ngược lại dùng cái đuôi cuốn cái tay đang nhấc nó của Lâm Thanh Thời kia, một cú nhào ngược lại, lại nằm trở về, hai cái chân trước vững vàng bắt lấy tà áo trước ngực Lâm Thanh Thời, đầu hồ ly dán chặt ở trên ngực của nàng. Trong lòng ngâm khẽ một tiếng, ưm, thật mềm…
Lâm Thanh Thời một ngụm khí nghẹn ở ngực, không trên không dưới, hận không thể lập tức kéo cái đuôi của nó đem nó ném qua một bên, suy nghĩ một chút, còn là tính, vạn nhất đem nó ném bị thương, mình còn phải chiếu cố nó nữa a…
Lúc này, cuối cùng cảm thấy không sai biệt lắm hồ ly nhỏ mở miệng, đưa ra một vấn đề khiến Lâm Thanh Thời sững sờ, “Thanh Thanh, chúng ta khi nào thì trở về Liên Nhạc Sơn, Sở Sở nhớ nhà.” Sở Sở kiêu ngạo nghĩ, làm gì mà nhớ nhà chứ, nó biết mình nếu là lại không dời đi sự chú ý Thanh Thanh, nàng như thế này lại giận xù lông, đây chính là nó đã trải nghiệm một lần lại một lần mới rút ra được kết luận này.
Lâm Thanh Thời lại là thật ngây ngẩn cả người, nàng chưa từng nghĩ tới vấn đề này, hiện tại Sở Sở nói ra, nàng mới ý thức tới, Sở Sở là tiểu yêu chân chính, không giống nàng, có linh hồn của con người, nàng có thể rất nhanh quen cuộc sống của con người, quá mức thậm chí đã nghĩ kỹ, đến tương lai thế cục ổn định lại, muốn dẫn nó tìm một địa phương dân phong thanh minh an hòa thật tốt để sống qua ngày. Hiện tại, nàng đột nhiên ý thức được, có lẽ ở trong lòng Sở Sở, cảm thấy Liên Nhạc Sơn mới thật sự là địa phương bọn họ nên ở. Nó ở đây, thủy chung là không hợp nhau.
Kỳ thật Sở Sở còn thật không có nghĩ nhiều như vậy, thế giới của nó rất đơn giản, cũng hết sức đơn thuần, đơn giản đến chỉ cần cùng Thanh Thanh cùng một chỗ, đi nơi nào cũng có thể, đơn thuần đến nỗi, cho dù là nó xem qua thế gian trăm sắc thái, vẫn là một lòng chỉ muốn cùng Thanh Thanh một chỗ ở bên nhau.
Sở Sở là hồ ly, bản tính hồ ly giảo hoạt nhất định nó không thể nào thực cái gì cũng không hiểu, ngược lại, nó học rất nhanh, nhất là âm mưu quỷ kế lại là dễ như trở bàn tay, nhưng mà, nó ở trước mặt Thanh Thanh, chỉ bày ra là hồ ly nhỏ đơn giản tinh khiết cần Thanh Thanh quan tâm chiếu cố, âm mưu lớn nhất của nó đối với nàng chỉ đùa giỡn, cũng bất quá là muốn cho nàng quan tâm nó nhiều hơn một chút.
Sở Sở gặp Lâm Thanh Thời một hồi lâu đều không nói gì, dùng sức ở ngực nàng cọ trong chốc lát, mới nhảy xuống, hóa thành một thiếu niên hồng y, kéo kéo vạt áo của nàng, mặt mày rũ xuống, có chút cô đơn nói, “Thanh Thanh, ngươi đừng không nói lời nào, Sở Sở không nhớ nhà, Sở Sở không quay về.”
Lâm Thanh Thời cũng không có phát giác được ánh mắt Sở Sở ẩn ở dưới bóng tối vô cùng giảo hoạt, đè xuống cảm xúc trong lòng, cười nói, “Chúng ta qua trận này liền trở về đi, nên thấy đều thấy, nên chơi cũng đã chơi, cũng là thời điểm nên trở về.”
Trên mặt Sở Sở lộ ra bộ dáng tươi cười vui mừng, trong mắt đen nhánh xuyết đầy ánh saonhỏ vụn, mang theo một loại xinh đẹp làm cho người ta kinh diễm, hắn vui vẻ hỏi, “Thật vậy hả, Thanh Thanh?”
Lâm Thanh Thời thấy bộ dáng thần thái toả sáng củahắn, xoa bóp mặt của hắn, cảm thấy sung sướng, “Đương nhiên là thực, ta khi nào thì đã lừa gạt ngươi?”
Sở Sở hoan hô một tiếng, ôm lấy nàng, hai cánh tay ôm chặt eo của nàng, đem đầu của mình chôn ở trước ngực của nàng, “Thanh Thanh, ngươi tốt nhất, Sở Sở thích nhất ngươi!”
Sở Sở nói như thật, Lâm Thanh Thời cũng không có nghe ra hắn ý tại ngôn ngoại.Nàng đang suy tư một cái vấn đề, Sở Sở đến cùng là lúc nào dưỡng thành loại tật xấu thích tập kích ngực? Trước kia như thế nào không có phát hiện a…
Lâm Thanh Thời đem đầu hắn chôn ở ngực nàng kéo ra, nhìn bộ dáng hắn một thân không có xương cốt, cứ cười không thôi, quả nhiên là con hồ ly tinh, bề ngoài đẹp mắt thì thôi, còn hết lần này tới lần khác mặc trang phục như vậy, hắn chẳng lẽ không biết giới tính chính mình sao? Lâm Thanh Thời vừa nghĩ tới chuyện Sở Sở trước kia ngay cả giới tính mình đều phân không rõ, đã cảm thấy buồn cười, cũng hoài niệm tớicuộc sống khi đó trong núi vô tư, vô lự, không biết năm tháng thay đổi.
Lâm Thanh Thời nhìn xem Sở Sở đứng ở một bên, tựa hồ có chút thất lạc, sủng ái sờ sờ khuôn mặt trắng nõn bóng loáng của nó, quả nhiên, con mắt Sở Sở thoáng cái liền lại sáng lên như hai ngọn đèn trong đêm tối, rạng rỡ phát sáng, đem trăng sáng nơichân trời miễn cưỡng bị che đi.
Giọng nói Lâm Thanh Thời mang vui vẻ, “Ngày hôm nay trong thành ta liền nghe người khác nói, Trong Ký Bắc quân có vị quân sư vô cùng lợi hại, thoáng cái liền đem thế cục liên tục thảm bại xoay chuyển càn khôn…”
Khuôn mặt Sở Sở hưng phấn đều hồng lên, mang theo mị ý từ lúc sinh ra đã có của hồ ly, sóng mắt lưu chuyển câu dẫn lòng người, giọng nói hắn kích động, theo bản năng kéo tay của nàng làm nũng, lời nói mang chờ mong, hai con mắt sáng dọa người, “Thanh Thanh, kia là đang nói Sở Sở, đúng không?”
Nhìn thấy Lâm Thanh Thời gật đầu, Sở Sở mi hoan mắt cười nói, “Sở Sở lợi hại như vậy, rất nhanh có thể gả cho Thanh Thanh!”
Lâm Thanh Thời kinh ngạc nhìn hắn, trong lòng nghĩ chính là Sở Sở làm sao sẽ biết rõ những chuyện gả cưới này chứ, hắn rõ ràng rất ít tiếp xúc những chuyện phàm tục này, hắn không thích con người tụ họp, cũng không có chủ động tiếp xúc, những năm gần đây tiếp xúc nhiều nhất chỉ là nàng, nơi này và quân doanh, đến cùng là ai dạy hắn điều này? Còn có, tại sao gọi gả? Nhưng hắn là đàn ông a…
Chỉ là lời nói đến bên miệng, Lâm Thanh Thời nhưng là hỏi thành, “Vì cái gì Sở Sở lợi hại còn muốn gả cho ta?”
Sở Sở cười giống như mèo trộm được miếng thịt nhỏ, mắt mang giảo hoạt, “Triệu đại nương nói với ta, Thanh Thanh lớn lên đẹp mắt như vậy, tương lai nhất định sẽ gả cho một người đàn ông rất lợi hại! Ta hỏi bà ấy gả là cái gì, bà ấy nói chính là một người phụ nữ sẽ thuộc về một người người đàn ông, cùng hắn sinh rất nhiều đứa trẻ, vĩnh viễn cùng hắn chung một chỗ.”
Lâm Thanh Thời biết rõ Triệu đại nương trong miệng Sở Sở chính là người thường xuyên đến y quán xem bệnh, một người rất tốt, chuyên làm mai cho người ta, đã từng nói thật nhiều lần với nàng, không nghĩ tới Triệu đại nương thế nhưng sẽ nói cho Sở Sở những thứ này, sợ là đem Sở Sở trở thành huynh trưởng của nàng, muốn hắn làm chủ đây. Chỉ là Sở Sở không có nghe ý ngầm trong lời nói của Triệu đại nương, đơn thuần cho rằng bà ấy chỉ nói là nói mà thôi.
Lâm Thanh Thời vừa muốn mở miệng, nói cho hắn biết đây chẳng qua là Triệu đại nương đang nói đùa, đã thấy Sở Sở kéo tay của nàng, hai con xinh đẹp trong ánh mắt tràn đầy tưởng thật, trong đó lộ ra tình cảm chân thật làm cho trong lòng Lâm Thanh Thời hoảng hốt, lời hắn nói càng làm cho tim nàng đập rối loạn nhịp.
Trong giọng nói của Sở Sở mang theo đáng tin, chân thật cùng kiên định, hắn nói: “Thanh Thanh, Sở Sở không muốn ngươi thuộc về người khác, ngươi cùng Sở Sở cùng một chỗ được hay không, Sở Sở gả cho ngươi, Sở Sở lớn lên cũng rất đẹp mắt, thực! Sở Sở thuộc về ngươi, Sở Sở sẽ cho ngươi sinh rất nhiều, rất nhiều đứa trẻ…”
Nói càng về sau, Sở Sở chứng kiến Lâm Thanh Thời không có phản ứng, bắt đầu hoảng loạn lên, trong ngữ điệu thậm chí mang theo khóc nức nở.
Lâm Thanh Thời chỉ là nhất thời xuất thần, lấy lại tinh thần liền nhìn đến Sở Sở một bộ dạng cực kỳ thương tâm, suy nghĩ một chút, lại suy nghĩ một chút, thủy chung ở trong đầu không có nảy ra ý định cự tuyệt, chỉ đành phải theo tâm ý của mình nói, “Vậy nếu là ngươi gả cho ta, về sau ngươi không sinh ra đứa trẻ làm sao bây giờ?”
Ánh mắt Sở Sở sáng lên, cũng không thương tâm, lập tức trả lời, “Sở Sở nhất định có thể cùng Thanh Thanh sinh ra đứa trẻ! Sở Sở liền muốn gả cho ngươi, ai cũng không muốn.”
Lâm Thanh Thời nháy mắt mấy cái, hất cằm lên, cố gắng làm cho mình không cần cười, nhưng một tia đường cong nơi khóe miệng kia lại bán đứng nàng, nàng ho nhẹ một tiếng, dường như nghiêm túc nói, “Nếu Sở Sở ngươi đã kiên trì như vậy, ta liền miễn cưỡng để ngươi gả cho ta đi!”
Sở Sở hoan hô một tiếng, liền muốn xông lên ôm lấy nàng, sau đó, chôn lên ngực nàng! Đã thấy bạch quang chợt lóe, thân ảnh thanh lệ củaLâm Thanh Thời biến mất, một gốc cây phù dung xuất hiện mang theo cành lá tươi đẹp đung đưa, “Pằng” một tiếng, cành cây mảnh khảnh quất lên trên mặt của hắn, ở trên gương mặt lưu lại một vết đỏ tươi. Rõ ràng rất đau, Sở Sở bụm mặt lại nở nụ cười, lẩm bẩm nói, nguyên lai không phải là đang nằm mơ a…