Cô Vợ Ngốc Của Chủ Tịch Yêu Nghiệt

Chương 5: 5: Lần Đầu Gặp Nhau




Edit: Hieuhiheo00

Beta: Lengkeng_Sophie

Sau khi đạo kiếp lôi thứ chín đánh xuống, mây đen dần dần thối lui, ánh mặt trời một lần nữa chiếu rọi, núi đá, cỏ cây, thảm thực vật, dòng suối giữa sườn núi bị sét đánh không còn hình dáng một lần nữa khôi phục bộ dáng như trước, sinh cơ bừng bừng, xuân ý dào dạt.

Nơi hồ ly nhỏ vừa mới độ kiếp, xuất hiện một bé trai dáng dấp thập phần xinh đẹp, thân thể nhỏ bạch ngọc giống như là phát ra ánh sáng… Đợi chút, bé trai? Ánh mắt Lâm Thanh Thời lập tức đọng lại ở dưới rốn bé trai, bé trai không biết như thế nào xấu hổ đỏ mặt, vô ý thức duỗi ra bàn tay nhỏ bé thịt đô đô, che vị trí dưới rốn của mình. (che gì ta……. ^-^)

Lâm Thanh Thời cũng không suy nghĩ những thứ này, thoáng cái đến trước mặt bé trai, khóe mắt phiếm hồng, trong giọng nói còn mang theo một tia mất tiếng, “Sở Sở?”

Bé trai hướng bên người nàng lại đụng đụng, một tay tiếp tục che lấy vị trí dưới rốn, một tay giữ chặt vạt áo của nàng, hai con mắt đen bóng thoạt nhìn thập phần linh động, “Là ta, Sở Sở là hồ ly a, Thanh Thanh.”

Lúc này Lâm Thanh Thời mới hoàn toàn bỏ xuống, nhéo nhéo gò má trắng nõn của nó, quét một cái đến vị trí tay nó đang che lấy đó, mặc dù hiện tại bị bưng kín, cái gì cũng không nhìn thấy, nhưng Lâm Thanh Thời xác định chính mình vừa mới tuyệt đối nhìn thấy…

“Sở Sở, ngươi là hồ ly đực?” Lâm Thanh Thời híp mắt, thoạt nhìn thập phần nguy hiểm.

Sở Sở nháy mắt mấy cái, thoạt nhìn đặc biệt vô tội cùng nghi hoặc, “Thanh Thanh, Sở Sở là hồ ly a, không phải là hồ ly đực.” Dừng một chút, lại có chút tò mò hỏi, “Cái gì là hồ ly đực?”

Cổ họng Lâm Thanh Thời nghẹn lại, quả thực muốn phun ra một ngụm máu. Lúc trước nàng chính là hỏi hắn như vậy, ngoại trừ không có vế sau hỏi câu nói kia, câu trả lời của hắn quả thực giống nhau như đúc!

Lâm Thanh Thời chỉ thấy khi Sở Sở là một con hồ ly, tự nhiên không phân biệt được rõ ràng, lúc ấy nàng cho nó là hồ ly đực, liền trực tiếp hỏi nó, ngươi có phải hồ ly đựchay không, sau đó nó liền đặc biệt vô tội nói, nó là hồ ly, không phải là hồ ly đực.

Nhìn một chút, lời nói này thật cỡ nào đơn giản!

Chính là lần đối thoại đó, làm hại Lâm Thanh Thời vẫn cho Sở Sở là hồ ly cái, mới lấy tên bé gái đặt cho nó, gọi là Sở Sở.

Lâm Thanh Thời cảm giác gân xanh trên thái dương của mình nhảy lên, cắn răng nghiến lợi nói, “Hồ ly đực liền chết cũng là hồ ly đực, ngươi là hồ ly đực! Biết không?”

Sở Sở một bộ dáng bừng tỉnh đại ngộ, giọng nói giòn giã vừa nói, “Biết rõ, Thanh Thanh, Sở Sở không phải là hồ ly đực, Sở Sở sẽ sống thật tốt!”

Lúc này Lâm Thanh Thời mới phát giác được ác khí trong lòng kia cuối cùng tản đi, “Về sau ngươi liền kêu Sở Sở, đại danh gọi là Yêu Sở.”

Sở Sở ngoan ngoãn gật đầu, “Sở Sở vốn là gọi Sở Sở a, Yêu Sở cũng rất hay.” Lập tức lộ ra một nụ cười đặc biệt đáng yêu, không muốn xa rời nói, “Thanh Thanh nói Sở Sở tên gì, Sở Sở liền tên đó.”

Lâm Thanh Thời không muốn nghĩ đến phản ứng của nó, nàng cảm giác mình có cần yên lặng một chút, vẫn cho là tiểu muội muội biến thành người đem theo làm muội tử, Lâm Thanh Thời cảm giác mình nhất thời không chấp nhận nổi.

Sở Sở lại đột nhiên kéo tay của nàng lắc lắc, giọng nói mang theo sợ sệt, nó vừa mới từ trong kinh hoàng khiếp sợ sau khi độ kiếp, rồi lại ngạc nhiên mừng rỡ, sau đó mới phục hồi tinh thần lại, đột nhiên liền phát hiện lông hồ ly xinh đẹp của mình đã không có, “Thanh Thanh, Thanh Thanh, lông của ta đã không có, Sở Sở là hồ ly xấu rồi.”

Giọng nói Sở Sở nghe có chút thương tâm, mặc dù nó cuối cùng trở nên giống như Thanh Thanh, nó cảm thấy rất vui vẻ, nhưng nhiều năm như vậy trong nhận thức củanó vẫn cảm thấy có lông mới là xinh đẹp nhất, nó không chê Thanh Thanh không có lông, nhưng nó lại lo lắng mình không có lông, Thanh Thanh có thể liền không thích nó hay không.

Lâm Thanh Thời nhìn xem một bộ dáng muốn khóc mà không khóc của nó, cho tới bây giờ không có suy nghĩ qua nó biến hóa thành người có bộ dạng như thế nào hay là một hồ ly nên làm cái gì bây giờ?

Làm sao bây giờ đây? Còn có thể làm sao, đương nhiên mình muốn nó thành con trai chứ sao.

Lâm Thanh Thời bất đắc dĩ nói, “Ngươi vẫn còn là hồ ly mà, ngươi hiện tại đã biến hóa, bộ dáng là người, tự nhiên không thể nào còn có lông hồ ly, chờ ngươi học xong chuyển đổi như thế nào ở hai loại hình thái, thời điểm biến trở về hồ ly nhỏ, lông vẫn còn, vẫn xinh đẹp.”

Sở Sở trợn to hai mắt, còn có thể như vậy? Bất quá nghe được Lâm Thanh Thời mở miệng, lo lắng lúc nãy của nó giờ toàn bộ đã không còn, Thanh Thanh quả nhiên là tốt nhất, hiện tại nó không có lông hồ ly đẹp mà nàng cũng không có ghét bỏ nó. Sở Sở lập tức liền thỏa mãn, trên khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu lộ ra một nụ cười tươi tắn, răng trắng trắng giống như là lóe ánh sáng, mềm mại nhu nhu nói, “Sở Sở biết rõ.” Mặc dù nó cũng không biết mình biết rõ cái gì…

Lâm Thanh Thời gật gật đầu, ngắm thân thể nhỏ trắng bóngcủa nó, cũng không trông cậy vào nó có thể lập tức học được phép biến ra y phục, hai tay kết một cái ấn, đầu ngón tay chợt lóe, trên người Sở Sở lập tức liền có hơn một món y phục màu sắc tươi đẹp.

Sở Sở vui mừng nhìn xem y phục trên người mình, lại xem Lâm Thanh Thời một chút, hít hà y phục trên người mình, con mắt sáng sáng, có chút vui vẻ nói, “Thanh Thanh, đây là ngươi dùng cánh hoa biến hóa ra có đúng hay không, Sở Sở thật vui vẻ! Sở Sở cũng như ngươi, hương hương thơm thơm.”

Lâm Thanh Thời gật gật đầu, thầm nghĩ ngươi lúc này lại thông minh ra? “Được rồi, đi thôi, trở về sửa sang lại động hồ ly của ngươi, nếu không về sau ngươi liền không có cách nào ở được.”

“Được a! Sở Sở muốn cùng ở với Thanh Thanh được không?”

Ai nói muốn ở cùng với ngươi chứ? Lâm Thanh Thời thiếu lễ độ liếc mắt, cũng không có mở miệng phản bác. Nàng dẫn đầu đi ở phía trước, đi trong chốc lát, lại cũng không giống như ngày thường nghe được giọng nói líu ríu của hồ ly nhỏ.

Nàng kỳ quái quay đầu nhìn lại, chỉ thấy hồ ly nhỏ, a, về sau không thể gọi hồ ly nhỏ, nó đã tu thành hình người. Lâm Thanh Thời vừa nhìn, đã nhìn thấy Sở Sở chỉ ngây ngốc ngốc tại chỗ, một bộ dáng không biết nên làm thế nào cho phải.

Gặp Lâm Thanh Thời nhìn qua, Sở Sở lập tức liền nhanh chóng nhìn về phía nàng, chứng kiến khoảng cách giữa hai người, cũng rất gần, mới vừa nhấc chân, “Pằng” một tiếng té lăn trên đất.

Trong lòng Lâm Thanh Thời một cái lộp bộp, lo lắng chạy đến, “Sở Sở, Sở Sở, ngươi không sao chớ?”

Sở Sở nằm ở trên cỏ xanh, ngẩng đầu lên, mang theo khóc nức nở, đáng thương nói, “Thanh Thanh, Sở Sở chưa biết đi đường, ô ô ô ~~ bốn cái móng vuốt của Sở Sở không giống nhau, không đi được! Ô ô ô ~~ “

Lâm Thanh Thời lập tức lặng yên, trong lòng tự nhủ ngươi liền không thể quên ngươi là một con hồ ly sao? “Ta cùng ngươi bây giờ giống nhau, không phải là đi sao?”

Sở Sở nháy nháy con mắt, nháy rớt một viên nước mắt trong suốt, “Hình như là vậy a.”

Lâm Thanh Thời nâng nó đứng lên, xoay người sang chỗ khác, bất đắc dĩ nói: “Nằm sấp đi lên, trước ta cõng ngươi trở về, ngày mai bắt đầu từ từ dạy ngươi đi đường như thế nào, làm một con người như thế nào!”

Sở Sở ngừng rơi nước mắt, sau lưng Lâm Thanh Thời chậm rãi lộ ra một nụ cười giảo hoạt, duỗi ra cánh tay ngắn ngủi ôm chặt cổ của nàng, an ổn nằm ở trên lưng của nàng, trong tiếng nói còn làm bộ khóc thút thít, “Thanh Thanh tốt nhất, Sở Sở thích Thanh Thanh nhất!”

Hồ ly cuối cùng vẫn là hồ ly, cho dù thoạt nhìn ngu si si ngốc, nhưng bản tính giảo hoạt là không cải biến được.

Lâm Thanh Thời cảm giác được sức nặng trên lưng, cổ nàng còn bị ghìm chặt sít sao, cảm giác mình nhất định chưa già đã yếu, cũng không phải bị làm sao, như có một đứa con lớn không hiểu chuyện mà thôi, về sau rốt cuộc không cần lo lắng không có ai bầu bạn.

“Sở Sở, cánh tay của ngươi… Chân trước không cần siết chặt như vậy, ta không thể thở được.”

“A, Sở Sở biết rõ.” Sở Sở giòn thanh đáp, đồng thời cánh tay buông ra một chút, mơ hồ trong bàn tay nhỏ có ánh sáng rực rỡ lưu chuyển, Lâm Thanh Thời cũng không có chú ý tới, chỉ một lòng điều chỉnh vị trí của nó, trấn an nó.

Lâm Thanh Thời cõng Sở Sở, Sở Sở nhu thuận nằm ở trên lưng nàng, hai tiểu yêu sít sao cùng một chỗ, thoạt nhìn cực kỳ ấm áp.

Sở Sở không hiểu được cuộc sống dùng thân phận con người là như thế nào, kế hoạch ban đầu của Lâm Thanh Thời là tính toán đợi nó biến thân liền xuống núi dĩ nhiên là bị hoãn lại, không thể không lưu ở trên núi dạy bảo Sở Sở, chờ đợi nó hoàn toàn thích ứng sau đó bỏ xuống lo lắng mới xuống núi.

Mỗi ngày Lâm Thanh Thời ngoại trừ tu luyện chính là dạy bảo Sở Sở, dạy nó sống cùng loài ngườinhư thế nào, tương lai xuống núi nên đối đãi xử sự với con ngườinhư thế nào, cũng dạy bảo nó một chút âm mưu quỷ kếcần thiết.

Làm cho Lâm Thanh Thời cảm thấy bất đắc dĩ chính là, Sở Sở học cái khác không được tốt, nhưng học lập âm mưu quỷ kế liền đặc biệt thông minh cơ trí, thường thường làm nàng dở khóc dở cười. Chính nàng cũng không phải là người có khả năng đặc biệt biết ngầm mưu quỷ kế, nhiều nhất chính là lịch duyệt tương đối phong phú, dần dần, về phương diện này, sẽ không có cái gì có thể dạy nó nữa.

Sở Sở biến hóa đến năm thứ ba, Lâm Thanh Thời quyết định cùng Sở Sở xuống núi. Một mặt Sở Sở đã học không sai biệt lắm, nếu nó đã thích mưu lược, vậy liền nên làm cho nó đến trần gian, có câu nói tốt, có người có địa phương liền có âm mưu, vào đời, mới có thể làm cho Sở Sở học tốt hơn.Về phương diện khác, Lâm Thanh Thời ở trên núi ngây người đãmấy thập niên, lại không xuống núi, nàng sợ chính mình sẽ phải cùng phàm thế tách rời, huống chi, nàng cũng nên ra ngoài dạo, xem một chút có thể bắt đầu nội dung vở kịchhay không.

Hai tiểu yêu Lâm Thanh Thời cùng Sở Sở ở Liên Nhạc Sơn, ly khai không biết rõ cuộc sống ở bên ngoài bao nhiêu năm, hai người khi thì hóa thành người lớn, khi thì sử dụng bản thân tiểu đồng, đi phần lớn là sơn đạo vắng vẻ, dọc theo đường đi ngược lại tránh được rất nhiều phiền toái.

Sở Sở lần đầu tiên đến trần gian, nhìn cái gì đều cảm thấy mới lạ, chứng kiến cảnh tượng đất cằn ngàn dặm, người chết đói khắp nơi cũng không thấy có cái gì, thậm chí nó cho rằng, đây mới là bình thường, đây là thế gian Thanh Thanh liên tục hướng tới kia. Nó cảm thấy rất kỳ quái, vì cái gì Thanh Thanh muốn tới chỗ như thế, còn không có xinh đẹp bằng Liên Nhạc Sơn đâu…

Sở Sở mới đến, còn không hiểu được cái gì là thiên tai, cái gì là chiến tranh. Lâm Thanh Thời nhìn xem cảnh tượng dân chúng lầm than lại biết, hiện tại là thời đại như thế nào.

Tình hình như vậy, đơn giản là hai loại tình huống tạo thành, vừa là chiến tranh, hai là thiên tai.

Nhưng mà, làm cho Lâm Thanh Thời không nghĩ tới chính là, tình hình như vậy dĩ nhiên cơ hồ mỗi nơi đều có.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.