Hoàng hôn, trong hẻm nhỏ cũ rách, vài thiếu niên vây tại một chỗ, tạo thành một cái vòng tròn nghiêm mật, ở giữa bọn họ là hai thiếu niên chật vật nằm trên mặt đất, trong đó một người nhuộm tóc màu vàng, một người khác tóc nhuộm năm màu, nhìn giống như là chổi lông gà màu sắc rực rỡ.
“Hừ! Về sau trông thấy ông mày thì tránh đi, ông mày thấy tụi mày một lần đánh tụi mày một lần, có nghe hay không!” Trên mặt Tiếu Kiêu một mảnh cuồng vọng, khinh thường nhìn hai thiếu niên bất lương nằm trên mặt đất rên rỉ.
“Mẹ nó! Có bản lĩnh hôm nay mày đánh chết đại gia, nếu không sáng mai đại gia liền giết chết mày!” Thiếu niên tóc nhuộm năm màu nằm trên mặt đất nhe răng, hung dữ hướng Tiếu Kiêu kêu gào.
Tiếu Kiêu vừa lau mặt, hung hăng đá cậu ta một cước, “Hôm nay ông mày liền giết chết mày!”
Tiếu Kiêu đang muốn động thủ lần nữa, lại cảm giác dưới vạt áo T-shirt bị người kéo một cái, vừa nhìn, là một thiếu niên đứng bên cạnh cậu, thiếu niên kia thấy cậu nhìn qua, nháy mắt với cậu ta, chép miệng.
Trong lòng Tiếu Kiêu giật mình, cảm giác cái cổ đều cứng ngắc lại, gian nan quay đầu, theo phương hướng thiếu niên đó chỉ nhìn lại, chỉ thấy một cô bé xinh đẹp mặc đồng phục, tóc dài đang đứng ở đầu hẻm, một đôi mắt xinh đẹp đang sâu kín nhìn xem cậu.
Lâm Thanh Thời vừa đi vào đầu hẻm đã nhìn thấy một đám nam sinh trong trường học vây quanh hai thiếu niên bất lương, nam sinh cầm đầu kia thoạt nhìn đặc biệt bừa bãi, tựa hồ còn có chút quen mặt. Lâm Thanh Thời cẩn thận suy nghĩ một chút, lại xem đồng phục trên người bọn họ, đột nhiên trong đầu chợt lóe lên tia sáng, nam sinh cầm đầu kia tựa hồ… đại khái… hẳn là đã giúp cô?
Đúng rồi, có lần trường học đánh loạn thứ tự an bài trường thi, cậu ta tựa hồ liền ngồi ở cách cô không xa, về sau còn cho cô mượn một cây viết, nói cám ơn xong cô liền đem chuyện này quên đi.
Tiếu Kiêu lúng túng sờ sờ đầu, kéo ra một nụ cười cứng nhắc, lộ ra hàm răng trắng tinh, cậu cứng ngắc phất phất tay, “Này, xin chào, bạn học Lâm.”
Lâm Thanh Thời gật gật đầu, cất bước vào trong đi, ừm, về nhà phải đi ngỏ hẻm này là gần nhất.
Đột nhiên, Lâm Thanh Thời thấy bên cạnh một đôi chân đi giày chơi bóng màu trắng có vài giọt máu, từ chỗ máu rơi xuống nhìn lên xem, nguyên lai là cánh tay nam sinh kia đã giúp cô đang chảy máu, miệng vết thương thoạt nhìn cũng không quá nghiêm trọng, tay đang đè miệng vết thương.
Giúp ngược lại? Ừm, giúp ngược lại. Thiếu người khác ân tình giống như không tốt lắm.
Trái tim Tiếu Kiêu bang bang nhảy, cậu thấy nữ thần của mình đang đi thẳng về phía mình, ngừng ở trước mặt của cậu. Đúng vậy, cô dừng lại, lần này không có giống trước đây, mặt không chút thay đổi đi ngang qua cậu.
Trái tim Tiếu Kiêu nhảy lợi hại hơn, quả thực giống như là muốn nhảy ra lồng ngực, lúc này trong lòng Tiếu Kiêu chỉ có một ý tưởng đang không ngừng lượn qua lượn lại: Nữ thần đang đi về phía cậu!
Lâm Thanh Thời nhìn thấy bộ dáng cậu sững sờ hơi nhíu mày, trực tiếp kéo cánh tay cậu bị thương qua, dùng giọng nói thập phần bình thản không hề phập phồng nói, “Cánh tay của cậu bị thương rồi.”
Tiếu Kiêu cảm giác được một bàn tay mềm mại, ấm áp nắm cánh tay của anh, bên tai vang lên giọng nói dễ nghe của nữ thần, khóe miệng không tự chủ giơ lên, sững sờ nói, “Bị thương, cánh tay bị thương.”
Nam sinh vừa mới nhắc nhở Tiếu Kiêu kia ra sức vỗ vai cậu, “Lão đại, lão đại…”
“Hử? Hử? Làm sao vậy, ai dám chụp bả vai ông đây, con mẹ nó không muốn sống nữa?” Tiếu Kiêu cảm giác có người chụp vai mình, lập tức nổi trận lôi đình quay đầu lại, dự định đánh cậu ta một trận.
Vẻ tức giận còn ở trên mặt, đã nhìn thấy người anh em của mình đang nháy mắt với cậu, trên miệng cứ khép mở, hình dáng của miệng khi phát âm rõ ràng là, nữ thần.
Nữ thần? Tiếu Kiêu nhanh chóng quay đầu lại, chỉ thấy Lâm Thanh Thời nắm một cánh tay của cậu, đang nhìn thẳng chằm chằm cậu.
“Hắc hắc, bạn học Lâm, như thế nào cậu vẫn chưa về nhà a?”
Lâm Thanh Thời nhìn cậu vừa mới dữ như vậy, hiện tại lại một bộ dáng đần độn, trong lòng hồ nghi, bạn học này sẽ không phải là đầu óc có bệnh chứ?
Kệ, băng bó xong cánh tay coi như là trả nợ xong việc mượn bút của cậu ta.
“Cánh tay của cậu bị thương, tôi giúp cậu băng bó một chút.” Lâm Thanh Thời đơn giản rõ ràng nói tóm tắt chuyện chính mình cần làm, đem túi sách trên lưng lấy xuống.
Tiếu Kiêu lập tức cảm thấy hạnh phúc bừng bừng, gãi đầu cười ngây ngô, “Bạn băng bó, tùy ý băng bó, muốn băng bó như thế nào cũng được.”
Lâm Thanh Thời kỳ quái nhìn cậu một cái, sẽ không phải là một người đầu óc có bệnh thật chứ? Nhìn bề ngoài cũng không tệ lắm a.
Trong lòng Lâm Thanh Thời bách chuyển thiên hồi (chỉ sự lặp lại, suy đi nghĩ lại), trên mặt lại không có chút dị sắc nào, từ trong túi xách lấy ra chai nước không có uống hết, mở ra, lại phát hiện hôm nay ra cửa giống như không có mang khăn tay.
Lúc Lâm Thanh Thời đang rối rắm, hai thiếu niên bất lương nằm trên mặt đất lại không chịu cô đơn, há mồm thô tục nói, “Ô, thằng nhóc, con kỹ nữ này là cái bô của mày sao?”
Lâm Thanh Thời theo giọng nói nhìn lại, thấy hai thiếu niên bất lương nằm trên đất, mắt mũi sưng bầm, lại nhìn thêm lần nữa, cũng không phải chính là hai tên hai ngày trước cản đường nghĩ muốn thu phí bảo hộ cuối cùng đoạt ví tiền của cô kia sao.
“Là tụi mày.” Lâm Thanh Thời thoáng cái liền khẳng định, cô đối với hai thiếu niên bất lương muốn cướp bóc cô này nhưng là khắc sâu ấn tượng a.
“Ơ, con kỹ nữ thối kỹ, nhận ra anh trai sao?” Thiếu niên tóc màu vàng có một con mắt gấu mèo, ánh mắt nhìn xem Lâm Thanh Thời mị mị. Huynh đệ bọn họ hôm nay đến liền là muốn tìm con nhóc này tính sổ, dự định rửa sạch sỉ nhục trước kia, lại không nghĩ rằng người còn không có nhìn thấy, liền bị một đám nam sinh ngăn chặn. Cho tới bây giờ, hai huynh đệ còn không có hiểu rõ nguyên nhân bị đánh đâu.
Khóe miệng Lâm Thanh Thời chậm rãi câu lên một cái đường cong, con mắt giống viên đá đen phảng phất lóe ánh sao rạng rỡ, khuôn mặt nhỏ nanh còn non nớt thoạt nhìn thanh thuần lại lãnh diễm, mang theo hào quang mê người, như cây thuốc phiện, đầu độc lòng người.
“Tao là cô nhi, cũng không có anh trai.” Lâm Thanh Thời bỏ lại nửa bình nước vào túi sách, tiến lên bay lên một cước, hung hăng đá vào bộ vị yếu ớt nhất của đàn ông.
Thiếu niên tóc vàng hét lên một tiếng, che lấy hạ thân kêu rên không ngừng, giọng hét chói tai xuyên thấu màng nhĩ của tất cả mọi người ở đây, ở trong hẻm nhỏ âm u chật chội thậm chí có thể nghe được tiếng vọng lại, thấy một màn như vậy các thiếu niên co rụt đồng tử lại, cảm giác hạ thân mơ hồ thấy đau, theo bản năng muốn đưa tay che lại vị trí hạ thân.
“Rất tốt, nói tiếp đi.” Lâm Thanh Thời hài lòng gật đầu, tươi cười ngọt ngào trên khuôn mặt xinh đẹp nhỏ nanh hòa tan khí chất lãnh diễm bức người của cô, ánh mắt của cô từ trên người thiếu niên tóc vàng dời đi, chuyển đến trên người thiếu niên tóc nhuộm 5 màu như chổi lông gà, thiếu niên kia theo bản năng bưng chặt hạ thân của mình, nếu như không phải là trên người thực tại đau dữ dội, vừa mới lại đánh nhau nửa ngày không có khí lực, hiện tại cậu ta nhất định chạy so với ai khác đều nhanh hơn. Thời điểm ánh mắt của cô quét tới, toàn thân cậu ta mồ hôi lạnh chảy ròng, bị hù dọa phát khiếp!
Quá hung tàn! Hiện tại thiếu niên nhuộm tóc màu sắc rực rỡ vô cùng hối hận tại sao phải trêu chọc nữ sát thần này, lần trước không phải là đoạt cái ví tiền của cô sao, kết quả bị theo đuổi chạy mấy con phố, chạy đến chân mềm nhũn, thật vất vả chạy thoát, kết quả phát hiện trong ví tiền căn bản cũng không có mấy đồng tiền, cậu ta ra sức chính là cái gì a?
Lâm Thanh Thời ôn nhu nở nụ cười một cái, nụ cười kia lại làm cho thiếu niên bất lương nhuộm tóc màu sắc rực rỡ không rét mà run, trong giọng nói ôn hòa, hơi trong trẻo nhưng lạnh lùng của cô quả thực chính là Diêm Vương gia kêu gọi. Ngón tay Lâm Thanh Thời nhẹ điểm môi dưới, ôn nhu cười nói: “Một người một cái, như vậy mới công bằng a.”
Thiếu niên bất lương kia đem hạ thân che càng chặt hơn, tiếng đồng bọn rên rỉ liền vang lên ở bên tai, giọng nói thê thảm làm cho toàn thân cậu ta phát run, giọng nói cậu ta đều đang run rẩy, “Đừng, đừng mà.”
Lâm Thanh Thời cười có chút khéo hiểu lòng người, “Hay là muốn, không nên khách khí sao!”
Cô xem thấy thiếu niên kia sít sao che lấy địa phương, quay đầu lại hướng Tiếu Kiêu ôn nhu cười, giọng nói giống như nước chảy róc rách trong ngày mùa hè, tí tách rung động, “Vị bạn học này, có thể nhờ cậu giúp tôi kéo tay của nó sao?”
Kẻ địch của kẻ địch liền là bạn bè, giờ khắc này, Lâm Thanh Thời quyết định tạm thời đem nam sinh trước mắt đã giúp cô này xếp vào danh sách vô hại.
Tiếu Kiêu cũng là hạ thân phát căng, da đầu tê dại, không nghĩ tới nguyên lai nữ thần cũng có một mặt… bình dị, gần gũi như vậy a. Nhìn thấy nữ thần cười ôn nhu như vậy, giọng nói ngọt ngào êm tai như vậy, Tiếu Kiêu cảm giác chuyện mình vừa mới chứng kiến bị đến kinh hãi căn bản không là gì! Nữ thần có việc nhờ cậu hỗ trợ, đó là để mắt tới cậu!
Tiếu Kiêu lập tức đứng thẳng sống lưng lên, giống như là muốn lên pháp trường, hiên ngang lẫm liệt nói, “Tất cả mọi người đều bạn học, giúp chuyện này chỉ là chuyện nhỏ thôi!”
Một đám nam sinh đi theo cậu tới trong đầu co rút mãi, trong đó một người đứng dậy, cười hì hì nói, “Lão đại, xem tới nơi này cũng không cần đến mấy người tụi em, tụi em đi trước ha. Chúc lão đại mã đáo thành công, mỹ mãn hạnh phúc!”
Vài vị nam sinh còn lại cũng là cười hì hì cáo biệt, mỗi người trước khi đi đều cuống cuồng nói một câu cát tường, lại làm cho Tiếu Kiêu nghe được tâm hoa nộ phóng.
Tiếu Kiêu cười lớn khoát khoát tay, “Đi thôi, đi thôi, mấy người đi trước đi, hôm nào tao mời tụi mày ăn cơm!”
Vài nam sinh hận không thể chân lướt như bay, lập tức rời đi quả thực chạy còn nhanh hơn thỏ.
Nguyên một đám trong lòng kêu thảm: Quả nhiên là cô gái lão đại vừa ý, con mẹ nó, thực hung tàn! Bọn họ – những bóng đèn này vẫn vội vàng rời đi đi, ân cần kia để cho lão đại một mình hiến đi!
Lâm Thanh Thời nhìn xem bộ dáng vài nam sinh chạy nhanh chóng, chau chau mày, đưa mắt một lần nữa thả lại đến trên người hai thiếu niên bất lương, nhìn quét một vòng, đưa mắt cố định ở trên người thiếu niên tóc màu sắc rực rỡ, chỉ cậu ta, nói với Tiếu Kiêu đang đứng ở sau lưng, “Cám ơn cậu, giúp tôi cùm tay của hắn lại là được rồi.”
“Hắc hắc, đều là chuyện nhỏ, tiện tay mà thôi, không cần nói lời cám ơn.” Tiếu Kiêu sờ cái đầu cười ngây ngô, gặp nữ thần lên tiếng, bước nhanh về phía trước đem tay thiếu niên đang che ở hạ thân giữ chặt lại, căn bản không để ý tới cậu ta cầu xin tha thứ. Vừa mới còn cứng miệng, giờ thiếu niên này mềm nhũn như con chi chi, thật sự là trước khác nay khác a. Nếu là biết rõ hôm nay phạm tai họa thái tuế có thể đoạn tử tuyệt tôn, nhất định cậu ta sẽ không ra cửa.
Khóe miệng Lâm Thanh Thời khẽ câu lên, mắt hiện ánh sáng lạnh, bay lên một cước, lại chôn vùi mong đợi tốt đẹp của một thiếu niên đối với phụ nữ! Tin tưởng trong những ngày sau này, hai thiếu niên này nhất định sẽ đối với phụ nữ tránh không kịp.
Lâm Thanh Thời khẽ mỉm cười, chao ôi, cuộc sống như thế tốt đẹp, hai chân tiếp tục vung lên trong không khí chung quanh cảm thấy mát mẻ không ít.
Thấy tận mắt bộ dáng hai thiếu niên là như thế nào từ ngã xuống còn có thể miệng cãi nhau phun thô tục, biến thành hiện tại ở nơi này che lấy hạ thân chỉ biết kêu rên ngay cả mắng chửi cũng không dám, Tiếu Kiêu đột nhiên cảm giác được cuộc sống của mình tràn đầy nguy cơ!
Thời điểm Tiếu Kiêu đứng lên cảm giác tay chân mình đều mềm nhũn, nhưng là vừa nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp của nữ thần tươi cười ôn nhu lại đột nhiên cảm giác được toàn thân tràn đầy lực lượng, quả thực giống như là thủy thủ Popeye* ăn rau chân vịt*.

Thủy thủ Popeye:là một nhân vật hoạt hình hư cấu được tạo ra bởi E. C. Segar[1]. Popeye xuất hiện trong truyện tranh, phim hoạt hình chiếu trên ti vi và chiếu ngoài rạp. Popyey lần đầu xuất hiện trong bộ truyện tranh Thimble Theatre do nghiệp đoàn King Features phát hành vào ngày 17 tháng 1, 1929; các năm sau đó bộ truyện tranh đã lấy tên là Popeye.

Rau chân vịt – rau bina – cải bó xôi
Lâm Thanh Thời nhặt lên túi sách của mình, vỗ vỗ bụi đất, nhìn xem cánh tay Tiếu Kiêu còn đang chảy máu, “Đi thôi, nhà tôi ở gần đây, cánh tay của cậu bị thương, tới nhà tôi băng bó một chút trước đi.”
Tiếu Kiêu gật gật đầu, trong lòng tự nhủ tôi đương nhiên biết rõ nhà cậu ở gần đây, bất quá, về nhà băng bó miệng vết thương gì gì đó, nghe liền thật hạnh phúc a!
“Vậy thì cảm ơn bạn học Lâm, bạn học Lâm thật là một người tốt.”
Lâm Thanh Thời một chút cũng không có mặt đỏ, đương nhiên gật đầu, thưởng cho cậu một ánh mắt vẫn là cậu thật tinh mắt.
Hai thiếu niên bất lương lặng yên bưng chặt hạ thân, cuộn thành hai con tôm thước lớn, cố gắng giảm nhỏ cảm giác sự hiện hữu của mình. Dạy dỗ máu chảy đầm đìa cỡ nào! Lĩnh ngộ đau đớn cỡ nào! Đây là người tốt a, ba lần gặp đều bị đổi mới, để cho tôi nhặt tiết tháo trước đi!