Edit: Hieuhiheo00
Beta: Lengkeng_Sophie
Ban đêm, trên đường người đi lại ít dần, bầu trời chỉ thưa thớt lanh lảnh mấy ánh sao, bên ngoài một mảnh đen nhánh, người trong khách điếm phần lớn cũng bắt đầu ngủ, chỉ có vài gian phòng bên trong còn điểm ánh nến.
Hoa Hàm trầm ngâm nhìn vào chén nước tràtrên bàn, có chút xuất thần.
Phương Hư Tử nhìn đồ đệ lại bắt đầu ngẩn ngơ, bất đắc dĩ lắc đầu, thở dài nói: “Quả nhiên là đứa trẻ lớn không rời mẹ a, đảo mắt Hàm nhi liền trưởng thành thành đại cô nương, có thể lập gia đình rồi.”
Khuôn mặt nhỏ nhắn thanh túcủa Hoa Hàm dần dần lộ lên trên đỏ ửng, lại trừng mắt hung dữ gọi: “Sư phụ!”
Phương Hư Tử sờ sờ râu dài, vui tươi hớn hở nói, “Trời muốn đổ mưa, nương phải gả người, nam nữ hoan ái, lập gia đình sinh con lại rất bình thường. Con có người trong lòng, sư phụ còn có thể cản con không thành? Quả thật là ứng câu nói kia, con gái lớn chớ lưu, lưu đến lưu đi, giữ lại sẽ mang thù!”
Mặt mũi Hoa Hàm tràn đầy ửng hồng, một đôi mắt tràn đầy anh khí tiêu sái thấp buông xuống, như một ngọn lửa bị một cái đầm nước thu thay thế, nàng ta xấu hổ cúi đầu, thấp giọng hỏi: “Sư phụ cảm thấy hắn… Hắn như thế nào?”
Lúc này Hoa Hàm sớm đã quên mất người đàn ông kia nàng ta thích – sớm có gia đình, đầy ngập yêu say đắm đã che mất cặp mắt của nàng ta, làm cho nàng ta nhìn không thấy tới tình cảm vốn khó lường.
Phương Hư Tử khó gặp gương mặt xấu hổ của nàng ta, cố ý trêu ghẹo nàng ta, cười vang nói: “Hàm nhi vừa ý tự nhiên là tốt.”
Hoa Hàm vui mừng ngẩng đầu, lại nghe thấy sư phụ của nàng ta lại nói thêm một câu, lập tức làm cho toàn thân nàng ta cứng đờ, “Nhị hoàng tử là hậu duệ của thiên hoàng hậu, con lại là người mang phượng mệnh, hai người các con chính là tuyệt phối, tự nhiên là vô cùng tốt, con nói với sư phụ sư phụ nào có đạo lý không đồng ý?”
Sắc mặt Hoa Hàm tái đi, đầu ngón tay không khống chế được, không ngừng run rẩy, lấy hết dũng khí nói: “Sư phụ, chẳng lẽ con nhất định phải gả cho Nhị hoàng tử sao?”
Bởi vì Hoa Hàm cúi đầu, Phương Hư Tử không có phát giác sắc mặt nàng ta khác thường, lời nói thấm thía: “Hàm nhi a, Nhị hoàng tử chính là người có hi vọng vinh đăng đại bảonhất, con cũng biết, huyết mạch này của chúng ta từ sư thúc con về sau liền triệt để không còn nữa, hiện thời chuyển được lên mặt bàn chỉ còn hai người con và ta mà thôi, tất cả hy vọng huyết mạch này của chúng ta đặt trên người của con, sư phụ lớn tuổi, về sau liền chỉ còn con.”
Hoa Hàm chưa từng có cảm thấy khó chịu như giờ khắc này, cảm giác những trách nhiệm kia đè ở trên vai nàng ta lại nặng nề như vậy, nàng ta cảm thấy vô lực gánh vác, nàng ta cũng không có biện pháp nói cho sư phụ, người nàng ta thích căn bản không phải Nhị hoàng tử, mà là, người kia làm cho nàng ta vừa gặp đã phải lòng là người đàn ông đó.
Hoa Hàm đến cùng bất đồng với những quý nữ kia từ nhỏ ở trong thâm khuê, nàng ta từ nhỏ ở bên cạnh sư phụ học tập thủ đoạn trảm yêu trừ ma như thế nào, nếm qua khổ, trải qua khó khăn, mặc dù trong lòng khó chịu lợi hại, Hoa Hàm vẫn như cũ khẽ cắn răng chịu đựng, len lén rớt một giọt nước mắt, điềm nhiên như không nói: “Đồ nhi hiểu được, sẽ không cô phụ sư phụ đã vất vả!”
Phương Hư Tử khen: “Đồ nhi ngoan!”
Hoa Hàm nói: “Sư phụ quá khen, những chuyện này đều là đồ nhi nên làm.”
Phương Hư Tử cười gật đầu, đối với đồ nhi từ nhỏ mang theo bên người cảm thấy hài lòng, năm đó Nhất Mi đạo nhân nói nàng ta là người mang phượng mệnh, hiện thời xem đến quả thật không giả, đợi nàng ta trở thành hoàng hậu, nhất mạch trừ yêu của bọn họ tất nhiên có thể một lần nữa phục hưng! Như thế, cũng không uổng công những năm này ông ta đổ tâm huyết ở trên người nàng ta.
Phương Hư Tử đột nhiên hỏi: “Hàm nhi lên Liên Nhạc Sơnmấy lần, có phát hiện dị thường chỗ nào không?”
Hoa Hàm lắc lắc đầu, “Không có, sư phụ. Đồ nhi ở trên Liên Nhạc Sơn thấy mọi thứ cùng với trên ngọn núi khác cũng không khác biệt gì, có lẽ là đạo hạnh đồ nhi còn quá kém.”
Phương Hư Tử vuốt râu, trầm ngâm một hồi lâu, mới nói: “Có phải con không có xem cẩn thận, có chỗ nào bỏ quênhay không?”
Hoa Hàm nói: “Đều cẩn thận nhìn, thật không có. Sư phụ, trên Liên Nhạc Sơn thật sự có yêu vương sao? Có phải hay không là… lầm.”
Phương Hư Tử nhíu mày khiển trách: “Nói hươu nói vượn, sư tổ con tận mắt nhìn thấy còn có thể giả sao?”
Hoa Hàm gấp rút đứng lên, khom người thỉnh tội, nói: “Là đồ nhi nông nỗi, kính xin sư phụ tha thứ.”
Phương Hư Tử kéo nàng ta ngồi xuống, cười trách nói: “Con, đứa nhỏ này, chính là quá tích cực, sư phụ sao có thể thực trách con. Con có điều không biết, chuyện này chính là sư tổ con trước khi qua đời chính miệng nói cho ta biết, nói lúc còn trẻ ông ấy từng ở trên Liên Nhạc Sơn gặp qua một gốc cây phù dung tam túy(phù dung ba màu)sắp thành tinh, phù dungtam túy kia cành lá che trời che nắng, rể cây sum suê khó gỡ, trên một gốc cây chỉ nở ra một đóa hoa, hoa này vài cái cánh lớn nhỏ, hoa có ba màu, đáng tiếc lúc ấy đạo hạnh ông ấy còn thấp, chỉ có thể tránh đi.
Về sau ông ấy lật điển tịch, cuối cùng ở một cuốn sách cổ có ghi lạiphù dung tam túy một khi thành tinh liền là hoa vương trong hoa yêu, nơi ở trong vòng trăm dặm không một đóa hoa có thể nở rộ, tất cả thảm thực vật đều dưới ánh sáng rực rỡ, cúi đầu xưng thần.
Yêu vương này từ nhỏ liền có một bảo vật, người phàm thực chẳng những có thể lấy được yêu lực của yêu vương, hơn nữa có thể kéo dài tuổi thọ, cho dù là trường sinh bất lão cũng không phải là mộng.”
Ánh mắt Hoa Hàm sáng ngời, “Sư phụ lúc trước nói nếu được liền có thể đạt được vĩnh sinh, chính là bảo bối trên người yêu vương kia?”
Phương Hư Tử gật đầu nói: “Chính thế.”
Hoa Hàm tò mò hỏi: “Vậy sư phụ cũng biết đến tột cùng là bảo bối gì không?”
Trong mắt Phương Hư Tử tinh quang hiện ra, nói: “Là máu của yêu vương.”
Đồng tử Hoa Hàm co rụt lại, lại nghe sư phụ của nàng ta nói tiếp: “Hàm nhi, vi sư nghe nói, người phụ nữ dùng máu của yêu vương, cốt cách thanh kỳ tinh khiết, da thịt nhẵn nhụi giống như dương chi bạch ngọc, thay đổi thành mỹ nhân tuyệt sắc, càng thêm nữa thân thể mang mùi hương hiếm thấy, làm đàn ông ngửi thấy ném hồn, gặp mất phách. Quan trọng nhất là, chỉ cần con lấy được máu yêu vương này, là được thêm mấy trăm năm công lực, đến lúc đó, nhất mạch trừ yêu của chúng ta rốt cuộc không cần lo lắng chuyện điêu linh rồi.”
Phương Hư Tử nói xong nhìn Hoa Hàm một cái, quả nhiên thấy nàng ta suy nghĩ viễn vông, sắc mặt lộ vẻ thèm thuồng. Trong lòng cười một tiếng, thế gian này có người phụ nữ nào lại có thể ngăn cản được sự hấp dẫn như vậy chứ? Huống chi là Hàm nhi lại có ý trung nhân, hy vọng mình có thể có dung nhan tuyệt sắc, thời gian lâu dài lưu lại trong tâm của tình lang.
Thế gian này, phụ nữ a, lúc nào cũng ngu xuẩn chiếm đa số.
Hoa Hàm xuất thần trong chốc lát, trong đầu lại hiện ra khuôn mặt mị hoặc kia, trong lòng không khỏi nghĩ, nếu là thật sự như sư phụ nói tốt như vậy, nàng ta có phải có cơ hội xứng đôi với hắn? Lại nghĩ tới thê tử kia của hắn làm cho người phải tự ti mặc cảm, lòng tham trong người đột nhiên giống như dây leo sinh sôi, lửa ghen tị đem nàng ta bao lại, nàng ta không thể trốn thoát được.
Hoa Hàm nhiều lần biến đổithần sắc, hồi lâu sau, lấy lại tinh thần, lại nhìn sư phụ mình một vẻ mặt sớm có dự liệu, trong lòng không biết là tư vị gì, hết sức khó chịu.
Không biết như thế nào, lời nói chôn ở trong lòng giống như không phải là khó nói ra khỏi miệng, Hoa Hàm đột nhiên bật thốt ra, “Sư phụ, con thích là Sở công tử, không phải là Nhị hoàng tử.”
Phương Hư Tử vừa mới bưng lên chén trà trong nháy mắt rơi xuống trên mặt đất, “Pằng” một tiếng, cái ly vỡ vụn, nước trà văng khắp nơi, Phương Hư Tử đè nén lửa giận đột nhiên chui lên trong lòng xuống, giả bộ ôn hòa hỏi: “Hàm nhi, con vừa mới nói cái gì? Sư phụ không có nghe rõ, con nói lại lần nữa xem.”
Lời vừa nói ra khỏi miệng, Hoa Hàm giống như đột nhiên liền sinh ra vô hạn dũng khí, nàng ta ngẩng đầu, nhìn thẳng Phương Hư Tử, từng chữ từng câu rõ ràng nói cho ông ta biết, “Sư phụ, con thích không phải là Nhị hoàng tử Dạ Tộ, mà là người khuya hôm nay chúng ta nhìn thấy, là Sở công tử.”
Phương Hư Tử híp mắt hồi tưởng buổi tối nhìn thấy người đàn ông kia, xác thực trời sinh rất tuấn lãng, tướng mạo đường đường, nhưng lại là người vô danh, cho dù là tướng mạo xuất sắc cùng có gia thế đi nữa thì như thế nào có thể so với quyền thế ngập trời sao?
Phương Hư Tử nhìn đồ nhi mình giữa lông mày một màn ngượng ngùng cùng mê luyến, trong lòng tức giận không thôi, híp mắt, đè nặng tức giận, trầm giọng khuyên nhủ: “Hàm nhi, Sở công tử kia trong nhà đã có kiều thê, con đã nghĩ kỹ chưa? Không nên vì bề ngoài che mắt, bỏ lỡ người đàn ông như Nhị hoàng tử nhưng là được không bù mất a.”
Hoa Hàm kiên định gật đầu, “Sư phụ, đồ nhi là thật thích chàng… Cho dù chàng có thê tử, đồ nhi… Đồ nhi cũng nguyện ý…”
Phương Hư Tử vươn tay tát một cái, trong mắt lộ vẻ hung ác nham hiểm, chỉ tay về phía nàng ta, tức giận nói, “Nguyện ý cái gì? Đi làm thiếpngười ta? Ta đã nói với con, hôn sự của con chỉ có một lựa chọn, đó là sớm liền định ra, chính là gả cho Nhị hoàng tử, con nguyện ý gả cho tốt đi, nếu như không muốn gả, sư phụ cũng có rất nhiều thủ đoạn bảo con cam tâm tình nguyện gả!”
Hoa Hàm che lấy gò má đau đớn không dám tin nhìn Phương Hư Tử, sư phụ của nàng ta quả thực như thay đổi thành người khác, hoàn toàn không có phong độ ôn hòa trước kia, trong mắt rốt cuộc không nhìn thấy chút sủng ái nào đối với nàng ta, lại hoặc là, đây mới là bản chất thật của ông ta, bởi vì đụng chạm đến ích lợi của ông ta, cho nên mặt nạ ôn hòa trong ngày thường mang bị kéo xuống, lộ ra một mặt bên trong tàn nhẫn vô tình.
Hoa Hàm chưa từng có một khắc nào rõ ràng như thế, sư phụ của nàng ta, cũng không như trong tưởng tượng của nàng ta tốt như vậy, nàng ta mơ mơ hồ hồ có một chút khái niệm, giống như va chạm vào cái gì cấm kỵ, tiến thêm một bước, chân tướng máu tươi đầm đìa sẽ bại lộ ở trước mắt nàng ta.
Phương Hư Tử nhìn bộ dáng nàng ta không tự giác phát run, hài lòng nở nụ cười, đứa trẻ quả nhiên nên biết đau nhức mới có thể nghe lời, ông ta thu hồi vẻ giận dữ, ôn hòa cười nói: “Hàm nhi, con nghe lời sư phụ nói, an tâm gả cho Nhị hoàng tử, chuyện lần này, sư phụ xem như chưa từng xảy ra.”
Hoa Hàm rũ mắt xuống, trầm mặc gật đầu, chỉ là rốt cuộc tìm không được phần tình cảm kính yêu sư phụ từ nhỏ nữa.
Nàng ta cho rằng sư phụ đối đãi nàng ta như con gái ruột, lại không nghĩ rằng cuối cùng sẽ là kết quả như vậy.
Trước kia hai người tương thân tương ái, tại thời khắc này, cuối cùng sinh ra ngăn cách.
Đột nhiên, Phương Hư Tử vừa quay đầu lại, nhìn về phía cửa sổ, hét lớn một tiếng: “Ai? Ai ở ngoài phòng?”
Ngoài cửa không có trả lời, Phương Hư Tử bước nhanh về phía trước, mở cửa sổ ra, thò thân thể ra nhìn chung quanh.
Bên ngoài đen nhánh một mảnh, chỉ có thể nhìn đến mấy ngọn đèn dầu nơirất xa, sâu kín lóe lên, giống như là ma trơi trong đêm tối. Khắp mọi nơi hoàn toàn yên tĩnh không tiếng động, ngay cả tiếng tim đập của mình cũng nghe vô cùng rõ ràng.
Ầm, ầm, ầm…