Cô Vợ Mù: Ly Hôn, Anh Không Đồng Ý

Chương 87: NGOẠI TRUYỆN 2




Từ lúc trời còn chưa sáng rõ, cổng lớn phủ Quốc công đã yên lặng mở ra, một đám hạ nhân từ bên trong nối đuôi nhau ra đứng ngoài cổng lớn. Hai tên nô tài một trái một phải giữ chặt một cái thang để cho một tên nô tài gầy gò khác linh hoạt trèo lên vắt một dải khăn lụa đỏ lên cổng phía bên phải. Gió sớm nhẹ thổi, khăn lụa đỏ theo gió bay phất phới, hợp cùng với chiếc lồng đèn cũng màu đỏ bên cạnh, trông thật đẹp mắt.

Lão quản gia đứng ở chính giữa nhìn kỹ một chút, lại kêu tên nô tài kia đem lồng đèn dịch chuyển trái phải một chút mới hài lòng gật đầu. Kỳ thật không cần treo dải lụa đỏ ở bên phải thì ai ai cũng đều biết nhà chúng ta có thêm một vị thiên kim tiểu thư. Cười một cái rất chi vừa lòng, chủ nhân có hỉ có phúc, làm nô tài cũng được thơm lây.

Tên nô tài gầy gò ở trên thang chính là cháu của lão quản gia, quan hệ không tệ, lúc này thấy mọi người đang bận rộn hắn xuống khỏi thang rồi lặng lẽ đi đến bên cạnh lão quản gia: “Đại bá, trong phủ trang trí rực rỡ không khí thật vui mừng, bên tiểu viện nhị phu nhân lại là một đám mặt như đưa tang, nếu để khách khứa lui tới nhìn thấy thì phải làm sao?”

Làm nô tài thì không cần quan tâm đến con đường tương lai sao? Đặc biệt là những gia đình có mấy đời đều làm nô tài, có một số việc so với chủ nhân còn biết trước, mấy lão gia bộc lớn tuổi đều biết nhị phu nhân ở biệt viện thực tế đã không còn, mấy nô tỳ trẻ tuổi khác thì chỉ suy đoán chứ chưa dám xác định. Gã sai vặt này là cháu của lão quản gia, lại là người thông minh nên cũng nhanh chóng nắm bắt được sự tình. Hắn cũng chỉ hỏi mờ mịt vậy chứ chưa dám nói là không có người.

Lão quản gia giật mình, vội vàng nhìn trái phải một chút phát hiện không ai chú ý mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, sau đó dùng bàn tay trực tiếp đập vào trán tiểu tử kia, một âm thanh thật lớn vang lên: “Ngày cực tốt như vậy tại sao lại xuất hiện cái thứ xui xẻo nhà ngươi chứ, mau đi làm việc đi, ăn nói hàm hồ coi chừng ta đánh gãy chân nhà ngươi!”

Rốt cuộc vẫn là cháu mình, tốt xấu gì vẫn phải nhắc nhở vài câu, lão đem người túm lại bên cạnh thì thầm: “Ngươi nhớ rõ, về sau cũng không được nhắc đến nhị phu nhân nữa, chuyện của chi thứ hai, ngươi tốt nhất là không cần nghe.”

”Người thật sự không còn?”

Gật gật đầu.

Thở dài một hơi lại tiếp: “Chi thứ hai quả thật không biết điều, ngươi thông minh nhưng không cần thông minh quá sẽ bị thông minh hại, chuyện của chi thứ hai không cần ngươi dính vào, làm cho thật tốt việc của ngươi ở bên này đại trạch là được. Còn có Tiểu Giang công công kia, tuổi tác các ngươi không chênh lệch lắm, ngươi hãy tạo quan hệ thật tốt cho cho ta.”

”Đây chính là người của Thái Tử điện hạ đó.”

Tên nô tài lập tức cam đoan sẽ giữ mối quan hệ thật tốt với Tiểu Giang công công, lão quản gia lúc này mới yên tâm để cho hắn đi, còn mình lại vội vàng vào trong phủ kiểm tra lại một lượt. Hôm nay là ngày đầy tháng của Tam tiểu thư, lễ tắm rửa ba ngày đã xảy ra chuyện như vậy làm cho mọi người đều cảm thấy mất mặt, hôm nay nhất định không để xảy ra bất kỳ sai sót gì.

Trần thị tắm rửa mất một canh giờ, nước ấm cũng đã đổi mấy thùng, đến khi thân mình đỏ lên mới từ nội thất đi ra. Lý ma ma đến bên cạnh cầm khăn lông lau tóc cho Trần thị, miệng không ngừng nói ngọt: “Trong kinh thành có không biết bao nhiêu phu nhân khác hâm mộ phu nhân đó, mỗi lần phu nhân sinh xong thân thể luôn hồi phục rất nhanh, qua thời gian ở cữ đã có thể lấy lại vóc dáng ban đầu.”

Lời này cũng là nói thật, Trần thị đã sinh nở vài lần, mỗi lần mang thai đều thích gì ăn nấy trước nay không hề ăn kiêng, sinh xong ở cữ cũng tẩm bổ rất nhiều, vậy mà rất nhanh có thể gầy xuống, căn bản là cũng không cần cố sức quá. Lúc này mặc áo trung y, cànglàm nổi bật vòng eo nhỏ nhắn, không có một chút thịt thừa.

”Cũng là do cơ địa của ta thôi, có gì đáng nói chứ.”

Trần thị đối với việc này cũng không để ý, trong đầu đều là nghĩ đến Đoàn Nhi: “Tam tiểu thư hôm qua tỉnh dậy ăn mấy lần nữa? Thân thể có phải không được khoẻ không?” Mỗi ngày khi vừa thức dậy điều đầu tiên hỏi đến đều là Tam tiểu thư.

Vẫn giống như mọi khi, Lý ma ma trả lời: “Tam tiểu thư hôm qua tỉnh lại uống sữa ba lần, cũng rất khoẻ, phu nhân yên tâm.” Có ai dám chăm sóc tiểu thư không tận tâm đâu, hiện tại Tam tiểu thư chính là bảo bối quý giá nhất của phủ Quốc công. Hơn nữa Tiểu Giang công công kia thật sự là mọi việc lớn nhỏ một chút cũng không thiếu, so với nhũ mẫu xem ra còn tận tâm hơn.

Trần thị gật đầu, dừng một chút lại mở miệng: “Nhị tiểu thư đâu? Có còn ồn ào đòi mẹ nữa không?”

Trương thị đã ra đi, Nhị lão gia lại không ở nhà, nếu ngay cả phu nhân cũng không quan tâm thì sẽ còn có ai quan tâm nữa. Tuy rằng rất hận Trương thị nhưng người cũng đã không còn, tiểu hài tử luôn là vô tội, Trần thị sẽ không giận chó đánh mèo lên người Hứa Tâm Dao. Chỉ là tâm lý luôn cảm thấy chán ghét, không biết nên làm sao với Hứa Tâm Dao.

Lúc Trương thị bị đưa đi, Trần thị liền đem Hứa Tâm Dao về tiểu viện của mình để nuôi dưỡng nhưng cũng không có nhìn đến bởi trong lòng luôn cảm thấy không thoải mái. Tiểu hài tử bỗng dưng bị tách khỏi mẹ không ngừng khóc lóc ầm ĩ, Trần thị vốn muốn đổi luôn một nhũ mẫu khác đành phải gác lại.

Cho dù hận Trương thị cũng không muốn để một tiểu hài tử xảy ra chuyện không may.

Lý ma ma cười đáp: “Mặc dù không được gặp mẹ ruột nhưng đứa trẻ ba tuổi chính là không thể ngồi yên một chỗ, khóc vài ngày vẫn không thấy Trương thị quay về liền không quấy nữa, chỉ ngồi ngây ngốc trong phòng, tuy rằng có chút rầu rĩ không vui nhưng vẫn ăn uống bình thường, ngủ cũng tốt, thân thể cũng không tệ lắm.”

Trần thị đã dặn dò phải chiếu cố Hứa Tâm Dao thật tốt, Lý ma ma cách hai ngày lại đến nhìn qua một chút.

Trần thị gật đầu, cau mày tự hỏi rốt cuộc nên sắp đặt cho Hứa Tâm Dao thế nào đây. Nghĩ tới nghĩ lui vẫn không thể bỏ qua được khúc mắc trong lòng kia, cuối cùng phân phó: “Đem Nhị tiểu thư đến chỗ đại tiểu thư cùng chăm sóc, tất cả đãi ngộ hàng tháng đều theo quy củ mà làm, không được bớt. Về phần thỉnh an mỗi ngày tạm thời miễn đi, dù sao vẫn chỉ là một đứa trẻ ham ăn ham ngủ. Mấy chuyện thỉnh an đó chờ lớn một chút nói sau.”

Có lẽ đến khi đó. có lẽ mình đã bỏ qua chướng ngại trong lòng mà đối mặt con bé.

Lý ma ma thấy sắc mặt Trần thị trầm xuống, tuy rằng sẽ không giận chó đánh mèo lên người Nhị tiểu thư nhưng mà trong lòng vẫn luôn không vui. Nghiêng đầu nhìn a hoàn Cẩm Tú đứng bên cạnh liếc mắt một cái, Cẩm Tú hiểu ý gật đầu, xoay người đi vào trong mang ra một cái hộp nhỏ. Đây là thứ lão gia vừa mang tới lúc phu nhân còn đang tắm.

”Phu nhân, đây là ngọc bội của Tam tiểu thư mà lão gia vừa mang qua.”

Hai mắt Trần thị sáng lên, lập tức cầm lấy chiếc hộp trong tay Cẩm Tú mở ra xem. Cẩm Tú và Lý ma ma đưa mắt nhìn nhau, quả nhiên chỉ cần là chuyện của Tam tiểu thư, phu nhân liền hưng trí, quên hết chuyện phiền não.

Vật mà Đại lão gia đưa cho Tam tiểu thư chính là một khối hồng ngọc phỉ thuý, phía trên có điêu khắc hình hai con cá nhỏ giao đuôi, Tiểu Ngư khắc rất sống động, mắt được điểm bằng tơ vàng. Mặt sau khắc tên của Đoàn Nhi, ba chữ “Hứa Phượng Chỉ”, nét chữ nhỏ nhắn, thanh tú uyển chuyển hàm súc, rất phù hợp với tính cách của một tiểu thư.

Những đứa trẻ của Hứa gia thời điểm đầy tháng đều được làm riêng một miếng ngọc bội, khắc tên ở mặt sau.

Mấy ngày nay Đại lão gia tay chân rảnh rỗi, lại muốn tránh Nhị lão gia đến gây phiền phức liền xin Hoàng Thượng cho nghỉ, chạy đến nơi chế tác phỉ thuý ở phía Nam, ở bên đó mười ngày mới trở về. Không chỉ mang về cho Đoàn Nhi một miếng ngọc bội mà còn đánh thêm hai bộ trang sức ngọc lục bảo và ba cái vòng ngọc cho ba nhi tử của mình. Tam tiểu thư còn nhỏ nên chưa thể đeo vòng, chỉ có thể dùng dây tơ vàng kim tuyến đeo bên người.

Trần thị đặt ngọc bội trong lòng bàn tay, miếng ngọc trong suốt có ánh đỏ, còn có thể nhìn rõ những đường nét trên bàn tay. Sau đó đưa ra trước ánh sáng mà nhìn tỉ mỉ, bên trong lóng lánh trong suốt, hai con cá nhỏ sống động như đang bơi, không khỏi gật đầu, quả là một khối ngọc tốt. Hài lòng nhất chính là màu sắc, màu hồng, rất thích hợp với Đoàn Nhi.

Cẩn thật đặt trở lại trong hộp đưa cho Cẩm Tú: “Đợi lát nữa làm lễ tế tổ tiên xong đeo lên cho tiểu thư.”

Nhắc tới Đoàn Nhi, hôm nay còn chưa được gặp con bé, quả thật rất nhớ. Trần thị liền đứng dậy mặc quần áo rồi dẫn người đi đến tiểu viện của Đoàn Nhi.

Bước vào tiểu viện của Đoàn Nhi, nơi này so với bày trí của mình lúc trước hoàn toàn khác nhau, cũng không hẳn là không giống nhau, chỉ là đồ vật đều đã được thay đổi. Tuỳ tiện một cái bình hoa cũng là đồ quý từ trong cung được ngự ban, đều do Tiểu Giang công công mang từ chỗ Thái Tử đến đây. Nữ nhi của mình được quan tâm như vậy, lại chính là Thái Tử điện hạ quan tâm, Trần thị sao có thể phản đối, còn kém nước giơ hai tay tán thành, dù sao thế nhân cũng đã sớm coi Đoàn Nhi là người của Thái Tử điện hạ.

Giang Vạn Lí từ xa trông thấy đã nhanh chóng tiếp đón: “Phu nhân tới thật vừa vặn, Tam tiểu thư cũng vừa tỉnh giấc.”

Nghe nói Đoàn Nhi vừa tỉnh ngủ, Trần thị cũng không còn tâm trạng đánh giá nữa, vội vàng đi tới buồng trong. Trẻ nhỏ ham ngủ, Trần thị thân là mẹ ruột cũng hiếm khi nhìn thấy Đoàn Nhi lúc thức.

Một chiếc nôi tinh xảo được đặt bên giường, Trần thị bước đến nhìn, quả nhiên Đoàn Nhi đang thức đôi mắt to đen láy đang ngẩn ngơ nhìn xung quanh. Nhìn thấy có người đến, ánh mắt liền chuyển đến trên người Trần thị, đầu cũng nghiêng nghiêng theo, nhìn chằm chằm vào Trần thị. Trước đây hạ sinh đều là ba nhi tử, đứa nào cũng tinh nghịch, ngang tàng, lần này không dễ dàng sinh được một nữ nhi, trầm ổn nhã nhắn, đây không phải là áo bông nhỏ, là tri kỉ của mẹ hay sao? Trần thị nhìn thấy Đoàn Nhi cảm thấy thật cao hứng liền thơm một cái thật mạnh lên má cô bé.

Nhẹ nhàng lôi kéo cánh tay nhỏ nhắn mập mạp như củ sen: “Cái áo bông nhỏ của nương à, hôm nay có nhớ mẫu thân không?”

Đoàn Nhi mới được một tháng, nhận thức còn chưa rõ ràng, Trần thị cũng chỉ hỏi âu yếm một câu vậy thôi. Ai ngờ tiểu cô nương giống như nghe hiểu được, nhìn chằm chằm Trần thị, bàn tay nhỏ cũng dùng sức kéo ngón tay út của Trần thị lại, sau đó môi rụt rè mím lại, khoé miệng cong lên cười một cái. Trần thị lúc này thật thoả mãn, chỉ lo chơi đùa cùng Đoàn Nhi không còn nghĩ đến chuyện gì khác.

Giang Vạn Lí vẫn ở bên cạnh mỉm cười, chờ Trần thị cùng Đoàn Nhi chơi đùa đủ rồi, tiểu cô nương cũng đã ngủ mới khe khẽ đem chiếc hộp trong tay đưa cho Trần thị. Đoàn Nhi vừa ngủ, Trần thị vẫn còn đang đưa nôi đột nhiên nhìn thấy trước mặt xuất hiện một chiếc hộp làm bằng gỗ tử đàn, nghi hoặc nhìn thoáng qua Giang Vạn Lí rồi đưa tay nhận lấy.

Mở ra nhìn, cũng là một miếng ngọc bội nhưng là một khối Mặc Ngọc(ngọc có màu đen).

Toàn thân đen bóng nhưng vẫn không mất đi vẻ thanh khiết, ẩn bên trong còn có thể thấy ánh hào quang lưu động. Chủ yếu, đây là một miếng ngọc bội hình Phượng Hoàng đang giương cánh được điêu khắc rất sống động, giống như chỉ cần không chú ý một chút liền cất cánh bay vút lên chín tầng trời. Chuyển hướng mặt sau, cũng là khắc tên Đoàn Nhi. Không giống với nét chữ nhỏ nhắn mềm mại của Đại lão gia, nơi này là ba chữ cứng cáp rồng bay phượng múa.

Chỉ là, có chút gì đó không thích hợp...

Híp mắt nhìn kỹ, thì ra là nét chữ điêu khắc không được tốt.

Nhìn tổng thể ba chữ, hình thái ý cảnh đều đầy đủ, chỉ là thủ pháp điêu khắc chưa tốt, liếc mắt một cái có thể nhìn ra là người non tay, thậm chí có thể nhìn rõ vài chỗ đứt đoạn. Một chạm sư giỏi khi khắc chữ sẽ là một nét liền mạch từ đầu đến đuôi, tuyệt đối sẽ không bị nửa đường đứt đoạn mấy lần.

Giang Vạn Lí ở bên cạnh liền giải thích cho nghi hoặc của Trần thị:“Lúc trước khi Thái Tử vừa mới chào đời, Hoàng Thượng liền ban cho một khối Mặc Ngọc. Hoàng Hậu nương nương dùng một nửa điêu khắc cho Thái Tử gia một khối Cửu Trảo Thần Long, đây là nửa còn lại.”

Trần thị giật mình dừng động tác, chỉ cảm thấy khối ngọc bội trong tay nóng kinh người.

Đoàn Nhi, chẳng phải xác định sẽ là Thái Tử phi sao? Vốn cho rằng đợi đến tuổi cập kê mới tính đến chuyện này.

Giang Vạn Lí lại chỉ chỉ những chữ ở mặt sau nói tiếp: “Nét chữ khắc không được tốt kính xin phu nhân thứ lỗi, Thái Tử chung quy tuổi còn nhỏ, tuy rằng dụng tâm học hỏi rất lâu, nhưng lực đạo vẫn không đủ. Để khắc ra được cái tên này, Đông cung đã bị phá huỷ không biết bao nhiêu ngọc, đây thực sự đã là cái tốt nhất rồi.”

Lúc trước Thái Tử đột nhiên lại muốn học điêu khắc, thế nhưng tuổi còn quá nhỏ sức lực cũng không đủ, bàn tay luôn bị chảy máu, luyện một năm mới miễn cưỡng có thể nhìn được.

Trần thị kinh ngạc nhìn ngọc bội trong tay, qua một hồi lâu mới lập cập mở miệng: “làm sao có thể chê, ai lại chê được chứ.....”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.