Tả An Lôi tổ chức việc leo núi ngắm mặt trời mọc, cô ta thông báo cho mọi người, ngày hôm sau năm giờ tập hợp tại đại sảnh khách sạn, người nào đến muộn sẽ không đợi. Ngắm mặt trời mọc là hoạt động tạm thời mới thêm vào, cơ bản hoàn toàn là tự nguyện, tuy nhiên tính từ trên xuống dưới, cũng có mấy người biết bản thân mình lười, khẳng định là sẽ không đến, còn lại gần ba mươi người ngỏ ý muốn đi xem mặt trời mọc. Mạc tổng thế nhưng lấy cớ tuổi tác mình đã cao, cười ha hả cổ vũ người trẻ tuổi, tỏ ý mình sẽ không tham gia vào hoạt động náo nhiệt này.
Mà Tần Tuyên Tuyên, đối với loại hoạt động này lại cực kì mong đợi.
Sau khi ăn xong, Phương Phán Phán lôi kéo cô bạn đồng nghiệp mới cùng nam sinh có dáng người thấp bé của bộ phận kỹ thuật tới phòng Tần Tuyên Tuyên, bốn người cùng nhau đánh bài, thẳng đến hơn mười giờ mới giải tán. Nếu không vì ngày hôm sau phải dậy sớm leo núi, thì Phương Phán Phán đnag chơi vô cùng cao hứng tuyệt đối sẽ không khinh địch liền ngừng cuộc chơi sớm như vậy.
Tắm rửa qua, Tần Tuyên Tuyên lấy điện thoại đặt báo thức lúc 4: 40, rất nhanh cô liền đi vào giấc ngủ.
Một đêm không mộng mị, bởi vì ngủ từ sớm, Tần Tuyên Tuyên thậm chí không đợi đồng hồ báo thức vang lên đã thức dậy, nhanh chóng rời giường rửa mặt, sau đó thay một bộ quần áo thể thao cùng giày leo núi. Ra ngoài du lịch mặc đồ phù hợp cho vận động luôn là thói quen của Tần Tuyên Tuyên, lần này cũng thật đúng lúc có tác dụng.
Ở đại sảnh khách sạn đợi một lúc, không đến vài phút sau mọi người đều tập trung đông đủ, rất nhanh đã đến năm giờ, tất cả chuẩn bị xuất phát. Tần Tuyên Tuyên không thấy Phương Phán Phán cùng cô bạn đồng nghiệp kia tới, khẳng định là bọn họ đã ngủ quên, cũng không muốn đánh thức bọn họ dậy.
Hiện tại sắc trời vẫn còn tối, mỗi người trong tay cầm đủ loại di động đi chiếu sáng. Cũng may đường đi phía sau núi đều có bậc thang, vì vậy đi lên cũng không tốn sức, cơ bản là cũng không có gì nguy hiểm.
Phương Phán Phán không tới, Tần Tuyên Tuyên cùng một đồng nghiệp khác không tính là quen thuộc liền dần dần đi ở cuối cùng. Đi được nửa đường, Tần Tuyên Tuyên đã bị rớt xuống cuối đoàn. Sắc trời vẫn còn mờ tối, không nhìn thấy ánh mặt trời, tuy rằng phía trước có rất nhiều người, nhưng trong lòng cô lại cảm thấy có gì đó bất an, thường xuyên quay đầu nhìn về phía sau, giống như có gì đó đang đi theo cô.
Vài lần quan sát cũng không nhìn thấy cái gì, Tần Tuyên Tuyên tự cười chính mình thần kinh có chút căng thẳng, sau đó cũng không hề quay đầu lại lần nào nữa. Chỉ chốc lát sau, tất cả mọi người đã lên đến đỉnh núi, đều tự tìm chỗ ngồi chờ thời khắc mặt trời mọc.
Tần Tuyên Tuyên không cách bọn họ quá xa, đứng ở đằng sau giống mọi người, ngẩng đầu nhìn về phía xa.
Bầu trời sáng dần, một vòng mặt trời đỏ hiện ra trước mắt bọn họ, hắt lên khuôn mặt mọi người một màu vàng nhàn nhạt.
Tất cả đều hoan hô.
Tâm tình Tần Tuyên Tuyên cũng bị mọi người cuốn hút, cô không để ý dưới chân là tảng đá, thân mình cô nghiêng về phía sau, hét lên một tiếng liền ngã xuống phía dưới. Tiếng hét của cô bị tiếng hoan hô của mọi người che lấp, không ai phát hiện cô lăn xuống từ đỉnh núi dọc theo xuống sườn dốc, bất ngờ đâm vào một gốc cây ở chính giữa, ngăn cản cho cô không bị lăn xuống dưới.
Ngoại trừ Đỗ Mộ Ngôn vẫn luôn lặng lẽ đi theo sau Tần Tuyên Tuyên.
Thời khắc nhìn thấy cô bị ngã xuống, Đỗ Mộ Ngôn trợn to hai mắt, mạnh mẽ xông đến, thấy cô được cái cây chặn lại, tới khi cô vịn vào cây chậm rãi ngồi dậy, thân hình hắn đột nhiên dừng lại.
Bởi vì hắn muốn thời khắc nào cũng được nhìn thấy cô, nên mới đi theo cô lên núi, hắn cần phải nhớ rõ vẻ ngụy trang cùng sách lược của mình, phải đối với cô lãnh đạm, phải làm như không hề thích cô, chờ cô bỏ xuống cảnh giác, hắn sẽ lại hành động.....Hắn phải khắc chế, không thể bỏ dở giữa chừng.
Lúc này, Tần Tuyên Tuyên đã dựa vào cây đứng lên, ai ngờ vừa mới đi vài bước, mắt cá chân bị một trận đau đớn đánh đến, cô bỗng nhiên lắc lư, suýt nữa ngã sấp xuống.
Sắc mặt Đổ Mộ Ngôn đại biến, sải bước hướng về phía cô.
Không còn vẻ lãnh đạm cùng dè chừng nữa.
Tần Tuyên Tuyên ngẩng đầu nhìn xung quanh, chỗ cô đứng lúc trước cùng với nơi cô lăn xuống cách nhau tầm mười mét, mơ hồ có thể nghe thấy tiếng reo hò đã dừng lại, thanh âm mọi người kêu gọi chuẩn bị trở về. Chỗ cô đứng ở giữa sườn núi, may nhờ có thân cây chống đỡ mới không tiếp tục lăn xuống, nếu bọn họ đi trước, cô lại lắc lắc chân, muốn xuống núi nói dễ hơn làm.
Ngay tại lúc Tần Tuyên Tuyên chuẩn bị kêu cứu, khóe mắt liếc thấy một thân ảnh nhanh chóng tới gần,cô nhất thời ngậm mồm, nhìn xem người đến là ai.
Thời điểm thấy rõ đó là ai, Tần Tuyên Tuyên cả người đều ngây dại.
Đỗ Mộ Ngôn? Tại sao anh ta lại ở đây?
Đỗ Mộ Ngôn từ mép sườn bên kia đi xuống, rất nhanh đã tới bên cạnh Tần Tuyên Tuyên, đưa tay nắm lấy cành cây, sốt ruột dừng lại. Tần Tuyên Tuyên chính là nhờ dựa hoàn toàn cái cây này mới có thể đứng vững, giờ phút này Đỗ Mộ Ngôn cũng nắm được cái cây này, làm cho khoảng cách của hai người rất gần nhau.
Lùi xuống có thể bị trượt, cô chỉ có thể ngửa nửa người ra sau, tạo ra một ít khoảng cách cùng Đỗ Mộ Ngôn.
Đồng nghiệp công ty phía trên đang lần lượt đi xuống, không có ai chú ý tới cô bị mất tích, nghe thấy thanh âm những người đó dần dần đi xa, nhìn lại Đỗ Mộ Ngôn, theo bản năng nhỏ giọng hỏi thăm: ‘’ Đỗ tiên sinh, sao ngài.....lại ở đây?’’
Tuy rằng hiện tại cô hẳn là nên gọi nhóm đồng nghiệp quay lại, nhưng cô cũng không muốn bọn họ nhìn thấy bộ dáng cô cùng Đỗ Mộ Ngôn ở cùng một chỗ. Mạc tổng bên kia hiểu lầm vẫn chưa làm sáng tỏ, cô không muốn những lời đồn đại càng ngày càng lớn.
Thử cử động chân, cô chỉ cảm thấy một trận đau đớn, nghĩ đến chuyện phải tự mình xuống núi, gần như là không có khả năng.
Tần Tuyên Tuyên nhìn về phía đỉnh núi mơ hồ chỉ thấy lác đác vài người, suy nghĩ một hồi vẫn là quyết định kêu đồng nghiệp quay lại. So với những lời đồn đãi kia, cùng với Đỗ Mộ Ngôn ở một chỗ càng làm cô không biết phải xoay sở như thế nào.
Tần Tuyên Tuyên vừa mới mở miệng, chỉ thấy Đỗ Mộ Ngôn ở trước mặt cô ngồi xổm xuống, cầm lấy cổ chân cô.
Cô kinh ngạc, không phải là do đau, động tác của hắn rất nhẹ, không có làm đau cô, cô chỉ là bị hắn dọa.
Rốt cuộc thì tại sao hắn lại xuất hiện ở đây? Hắn bây giờ, rốt cuộc có ý gì? Rõ ràng lúc trước hắn tỏ ra vô cùng lạnh nhạt với cô.
Đau đớn từ chân truyền đến làm gián đoạn dòng suy nghĩ của cô, cô thấy Đỗ Mộ Ngôn nhẹ nhàng cởi giầy cùng tất ra, cầm lấy cổ chân cô nhẹ xoay tròn, có chút đau, nhưng vẫn trong phạm vi có thể thừa nhận được.
Sau đó lại nhẹ tay nhẹ chân đem giầy đi vào cho cô, Đỗ Mộ Ngôn đứng dậy, vẻ mặt bình tĩnh nói: ‘’ Không bị thương tổn đến xương cốt.’’
Một loạt các động tác dịu dàng vừa nãy của Đỗ Mộ Ngôn đã dọa tới Tần Tuyên Tuyên, giờ phút này bộ dáng của hắn ta lại vô cùng bình tĩnh, làm cho cô phải suy nghĩ.
Nhận ra cô có chút bối rối, Đỗ Mộ Ngôn liền quay lại bộ dáng ôn hòa như trước, ít nhất cũng cười với cô một cái. Nhưng lý trí lại một lần nữa trở về, hắn mất bò mới lo làm chuồng tựa như giải thích nói: ‘’ Tôi....mời nhóm bạn làm ăn tới nơi này nghỉ phép, mỗi một lần sẽ lại tới nới này, buối sáng chúng tôi đến leo núi, không nghĩ tới Tần tiểu thư cũng đến nơi này ngắm cảnh.’’
Lời nói dối càng nói càng trôi chảy, cuối cùng, Đỗ Mộ Ngôn lại trưng ra bộ mặt nghiêm túc, như là rất không tình nguyện nhìn thấy bộ dạng này của cô.
Tần Tuyên Tuyên thấy thế thở phào nhẹ nhõm. Hóa ra chỉ là trùng hợp.....Tuy rằng chỉ là trùng hợp, nhưng cô lại cảm thấy có chút khó tin, nhưng nhìn thái độ trước sau như một của Đỗ Mộ Ngôn, hắn cũng không muốn có sự trùng hợp thế này, có lẽ là ngại ba cô cho nên hắn mới xuống dưới nhìn cô một chút.
Hai người cứ như vậy vừa nói vừa kéo dài, mọi người trên đỉnh núi đã đi không thấy bóng dáng, Tần Tuyên Tuyên buồn bực phát hiện, kế tiếp cô chỉ có thể nhờ cậy Đỗ Mộ Ngôn.
‘’Đỗ tiên sinh.....’’ Tần Tuyên Tuyên vừa mới mở miệng, chỉ thấy Đỗ Mộ Ngôn xoay người ngồi xuống trước mặt cô, tựa như ra lệnh nói: ‘’ Đi lên.’’
Tần Tuyên Tuyên nhìn tấm lưng dày rộng của hắn, có chút do dự không nhúc nhích.
Đỗ Mộ Ngôn có chút mất kiên nhẫn, lại một lần nữa nâng cao âm lượng cúng rắn nói: ‘’ Đi lên!’’
Cô đành phải nằm sấp trên lưng hắn, bởi vì bản thân có chút khẩn trương, cô không chú ý tới trong thanh âm của Đỗ Mộ Ngôn còn có chút run rẩy.
So với cô, hắn còn lo lắng hơn.
Hắn khom người, lưng cũng cứng ngắc, đến khi thân thể mềm mại của cô nằm lên, hắn mới nhẹ nhàng thở ra. Hắn sợ cô vẫn còn cảnh giác đối với hắn, ngay cả gặp hắn cũng không muốn gặp. Giờ cô đồng ý chấp nhận sự giúp đỡ của hắn, đã nói lên khoảng cách hắn đạt được mục tiêu càng ngày càng gần.....Thật tốt quá!
Hắn cố gắng làm ra vẻ tự nhiên đưa tay ôm lấy đầu gối cô, khiến cho thân thể hắn càng dính sát vào cô. Đến cả thở dài thỏa mãn cũng bị hắn liều chết nuốt trở lại.
Đi được hai bước, phát hiện không sử dụng cả tay chân thì rất khó để trèo lên, Đỗ Mộ Ngôn liền nhân cơ hội nói: ‘’ Ôm cổ tôi.’’
Tần Tuyên Tuyên thoáng do dự, liền một tay nắm chặt vai Đỗ Mộ Ngôn, tay kia vòng qua cổ hắn. Như vậy, cô có thể ổn định thân mình, cũng không đến nỗi đem Đỗ Mộ Ngôn đè đau.
Buông đầu gối của cô đi được vài bước, phát hiện cô có thể cố định cơ thế, Đỗ Mộ Ngôn thoáng thả lỏng, cõng cô trèo lên trên. Đoạn sườn đồi này không tính là quá dốc, bởi vậy Đỗ Mộ Ngôn cõng cô không quá khó khăn. Năm phút sau, hai người liền lên đến đỉnh núi, nơi này có bậc thang có thể đi xuống, Tần Tuyên Tuyên không cần nhờ Đỗ Mộ Ngôn phải cõng nữa, bởi vậy vừa lên tới đỉnh, cô liền giãy giụa nhảy xuống.
‘’Đỗ tiên sinh, cảm ơn anh, bây giờ tôi tự đi là được rồi.’’ Tần Tuyên Tuyên có chút xấu hổ nói cảm ơn với Đỗ Mộ Ngôn.
Bậc thang cứ cách vài bước bên cạnh lại có một thân cây, Tần Tuyên Tuyên miễn cưỡng có thể dựa vào cái cây này, chậm rãi từng bước xuống bậc thang.
‘’Ừm.’’ Đỗ Mộ Ngôn hai tay đặt sau lưng, nắm chặt tay nhẫn nại chịu đựng mới từ trong mũi phát ra một tiếng.
Tần Tuyên Tuyên cho là hắn không còn kiên nhẫn, cũng không dám nói thêm gì nữa, hai tay vịn vào cây, chân nhảy lò cò xuống. Có đôi khi hai cây khoảng cách khá xa, cô đành phải nhảy nhanh qua, thực không dễ để đứng vững.
Đỗ Mộ Ngôn vẫn đứng phía sau cô, cô không quay lại nhìn hắn, lại có thể cảm giác được áp lực mãnh mẽ của hắn. Cô rất muốn nói với hắn, bảo hắn xuống núi trước là được, cô có thể từ từ di chuyển xuống dưới, nhưng cô cảm thấy tâm trạng của hắn có vẻ không tốt, nên không dám mở mồm nói ra câu này.
Nhìn bộ dáng cô khập khiễng nhảy xuống, tâm hắn cũng nảy lên. Mỗi lần thấy cô lắc lư đứng không vững, hắn chỉ muốn tiến lên ôm lấy cô, nhưng hắn biết hắn không thể.
Bóng dáng của cô nhìn qua thực mỏng manh yếu đuối, như là một bông hoa xinh đẹp cần được yêu thương che chở, hắn rất muốn đem cô để trong lòng bàn tay, không để cho cô phải chịu gió táp mưa sa, nhưng hiện giờ không phải là lúc, hắn không thể làm như vậy lúc này.
Thời điểm lên núi được nửa giờ, chân Tần Tuyên Tuyên cũng đã bắt đầu ê ẩm, đến bây giờ xuống núi với đôi chân thế này, khi xuống được không biết có bị thương tổn nào không nữa.
Đến khi cô nhảy xuống được một bậc thang, Đỗ Mộ Ngôn rốt cuộc không nhịn được, trực tiếp tiến đến ôm lấy cô.
Tần Tuyên Tuyên kinh hô một tiếng, lại nghe được ngữ khí Đỗ Mộ Ngôn không tốt nói một câu: ‘’ Qúa chậm.’’
Qủa nhiên là ghét bỏ cô đi chậm mà.....~ >_<~
Tần Tuyên Tuyên cúi đầu, giờ phút này không dám nhìn sắc mặt Đỗ Mộ Ngôn, cả người căng thẳng, lui ở trong ngực hắn, một cử động nhỏ cũng không dám.
Cũng vì vậy mà cô không nhìn thấy, Đỗ Mộ Ngôn đang ôm cô bước xuống, khóe miệng không nhịn được cong lên. Có đôi khi hắn lòng tham không đáy, nhưng có lúc hắn lại thực dễ dàng thỏa mãn.