Cô Vợ Mù Của Thẩm Tổng Tài Lạnh Lùng

Chương 85: Tác thành




nhân

Chiếc xe của Gia Thành được đậu trước cổng của một căn biệt thự rộng lớn có tên là Thiên Gia ( là tên của nhà Thiên Hạo)

Thiên Hạo đang ngồi đọc sách trong phòng khách. Khi thấy cô về thì trên măt anh vẫn lạnh lùng không hề thay đổi "Hai ngày qua em đã đi đâu"

"Em đi đâu đó là quyền của em không cần anh quản" Nguyệt Nhi cũng lạnh lùng không kém

Gia Thành bước vào sau cô khiến cho mọi người trong nhà hoảng hốt. Ngọc Đình từ trên lầu chạy xuống "Gia Thành lâu quá không gặp anh"

Gia Thành dịu dàng "Đình Đình lâu quá không gặp em"

Nhìn thấy Ngọc Đình ở trong nhà của anh khiến cô hốt hoảng. Môi cô hơi nhếch lên, cô thầm nghĩ "Thì ra cuối cùng vợ anh đã trở về rồi. Còn em chỉ là thứ rác rưỡi trong mắt anh thôi" cô lạnh lùng cố gắng kìm lại giọt nước mắt đang muốn rơi ra trong mắt cô

Ngọc Đình bước tới chỗ cô "Cô gái này là ai vậy?"

Nguyệt Nhi không quan tâm tới cô ta mà đi thẳng lên phòng của mình. Khiến cô ta không khỏi tức giận

Cô lên tới phòng thì thấy xung quanh đều thay đổi, cô bước tới tủ quần áo mở ra thì đều thấy những bộ quần áo quyến rũ không phải của cô. Lúc này cô mới phát hiện thì ra ngay cả căn phòng của cô mà anh cũng có thể đem cho Ngọc Đình. Nước mắt của cô thay phiên nhau rơi xuống. Cô lấy tay lau đi rồi bước xuống phòng khách nhìn Dì Lâm "Dì Lâm à, đồ của con đâu rồi dì"

Dì Lâm đau lòng nhìn cô, tuy Nguyệt Nhi chỉ mới sống ở đây có 1 tháng thôi nhưng vì tính tình hiền lành của cô nên Dì đã xem cô là con gái của mình, và cô cũng vậy từ nhỏ đã bị mẹ bỏ rơi nên cô cũng xem Dì Lâm là người mẹ thứ hai của cô. Bà vừa nhìn mắt của cô xưng là biết ngay cô vừa khóc "Đồ của cô đều được đặt trong phòng riêng của thiếu gia rồi"

Cô cố gắng mỉm cười nói "Vậy Dì Lâm dì có thể đi xếp quần áo vào vali rồi đem xuống đây cho con không"

Thiên Hạo gấp cuốn xách lại rồi đứng lên bưới tới phía cô "Em muốn đi đâu"

"Em đi đâu thì có liên quan tới anh sau. Thứ rác rưỡi này không nên ở lại đây làm bẩn nhà của anh đâu" tim cô đau lắm, thật sự nó rất đau

"Cái gì là rác rưỡi hả. Bây giờ đến lượt em muốn bỏ anh mà đi. Anh không cho phép" anh lạnh lùng nhìn cô. Không đợi cô trả lời thì anh đã bồng cô lên phòng. Anh quăng cô xuống giường, cô nhìn xung quanh căn phòng. Đây là phòng của Thiên Hạo kia mà tại sao anh lại

Anh tháo từng nút áo trên người của mình ra "Em đang ghen có phải không?"

"Em chỉ muốn rời đi, để cho hai người được hạnh phúc ở cạnh nhau mà thôi" bây giờ cô không lạnh lùng như lúc nãy nữa má bây giờ cô như một con thỏ con hồng hào xinh đẹp đang đợi con sói hoang tới ăn thôi

"Không còn em, thì cái gì được gọi là hạnh phúc đây hả. Em là Hà thiếu phu nhân của anh mà lại muốn bỏ anh đi để cho anh được hạnh phúc bên người khác sao Nguyệt Nhi"

Nguyệt Nhi đứng lên rồi bước tới ôm anh thật chặt, nước mắt cô thay phiên nhau rơi xuống "Anh có biết không, em sợ lắm, em rất sợ. Sợ khi em yêu anh sâu đâm rồi nhưng anh lại bỏ rơi em, không quan tâm tới em nữa"

*Hết Chap 46*

-Còn tiếp-

=> Chap 47: 1 giây 1 phút đều yêu em

Thỉnh cầu mọi người cho mị xin vote và cmt nha

Yêu?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.