Cô Vợ Lọ Lem Của Tổng Tài

Chương 90: Sắm Đồ Tết




Rất nhanh, dưới sự sắp xếp của tiểu nha đầu, Cổ Thanh Phong đi theo người hầu để tắm rửa.

Nhắc tới sơn trang thật đúng là rất an nhàn, ngay cả nơi tắm rửa đều bố trí ra dáng, chẳng những có suối nước nóng, trên đầu còn có trận pháp tạo ra mưa nhỏ bao phủ, trận pháp vận chuyển về sau, giống như mưa phùn, cái này không chỉ khiến Cổ Thanh Phong cảm thán, người hiện tại thật là biết hưởng thụ.

Ngẫm lại thời điểm mình tu hành năm đó, thế giới này linh khí rất là lơ lỏng, linh mạch cũng đều bị các đại môn phái chiếm đoạt, ngay cả linh thạch đều thuộc dạng trang sức xa xỉ, có đôi khi vì tranh đoạt một viên linh thạch mà đánh nhau đầu rơi máu chảy, hiện tại ngược lại rất tốt, sau một kiếp nạn, giống như thiên địa trùng sinh, vạn vật bắt đầu khôi phục, linh mạch khắp nơi đều có, thi hành trận pháp cũng sẽ không đau lòng vì linh thạch. 

Người gặp việc vui tinh thần thoải mái, tắm rửa thay quần áo lại tươi tỉnh lên.

Tắm rửa xong, tâm tình Cổ Thanh Phong rất thoải mái, ăn mấy viên Nguyên Khí Đơn, mặc dù thân thể còn rất yếu ớt, nhưng so với lúc mới tỉnh lại tốt hơn nhiều, khí sắc cũng dần dần khôi phục.

Thay quần áo mới mà người hầu mang tới, coi như vừa người, sau khi mặc vào, nhìn bản thân trong gương đồng, ngược lại là có loại cảm giác xa lạ. 

Trong gương đồng, thân hình hắn thẳng tắp, mái tóc đen dài tùy ý xõa xuống, một gương mặt trắng nõn, lộ ra góc cạnh rõ ràng anh tuấn, một đôi mắt hẹp dài, yên ắng tĩnh mịch giống như vực sâu.

Cổ Thanh Phong sờ lên khuôn mặt của mình, nội tâm có loại cảm giác nói không ra lời.

Tu hành không tuổi tác. 

Nói thật, từ khi Cổ Thanh Phong lấy Cửu U Tổ Hỏa để rèn luyện thân thể đến nay, đã rất lâu chưa soi gương, đã sắp quên mất bản thân rốt cuộc hình dạng thế nào.

“Nhớ năm đó ta cũng là tiểu tử nổi danh anh tuấn... hiện nay... haiz! Già rồi...”

Mặc dù dung mạo hắn nhìn giống như chừng hai mươi, trên thân cũng mặc một bộ áo trắng rất trẻ trung rất tươi mới, chỉ là nhìn vẫn không có tinh thần phấn chấn của người trẻ, có chăng chỉ là dáng vẻ tĩnh mịch già nua. 

Kim Đan hoàn toàn chính xác có thể có được thanh xuân mãi mãi, chỉ là có được dung mạo trẻ trung, lại không có được sự trẻ trung trong lòng.

Dù là dung mạo trẻ lại, cũng không che giấu được dấu vết lưu lại tuổi tác ở sâu trong nội tâm.

Haiz. 

Người hầu đưa tới rất nhiều hoa quả và hạt dưa, Cổ Thanh Phong vừa ăn vừa chờ, chỉ là đợi thật lâu mà cũng không thấy Âu Dương Dạ tới, nhàm chán, liền ra ngoài đi bộ một chút.

Lúc trước nghe nha đầu Âu Dương Dạ kia nói hình như nơi này muốn cử hành nhạc nghệ thịnh hội gì đó, rất nhiều nhạc nghệ đại sư từ Thanh Dương địa giới sẽ đến, Cổ Thanh Phong một đường tản bộ, các loại tiếng đàn lọt vào tai, vừa nghe hắn vừa lắc đầu, nhạc âm vô cùng rối loạn, thật sự là ứng với câu nói kia, đơn giản chính là làm bừa bãi.

“Thế này cũng có thể xưng là đại sư? Nhớ năm đó thời điểm ta vừa chơi âm luật còn hay hơn...” 

Một khúc nhạc huyền diệu nếu là có thể đàn ra ý cảnh, hoàn toàn chính xác có thể khiến người tỉnh mộng thiên cổ, nhưng nếu như là đàn không ra, đơn giản chính là tra tấn người, dù sao âm luật loại đồ chơi này rất dễ dàng có thể thay đổi tinh thần của một người.

Trong sơn trang khắp nơi đều là vườn, trong mỗi vườn có vẻ cũng có người đánh đàn, Cổ Thanh Phong nghe nghe, nhịn không được ngừng lại phía trước một khu vườn, không phải bởi vì tiếng đàn bên trong rất mỹ diệu, trái lại, tiếng đàn truyền đến từ khu vườn này rất bình thường, nghe là biết là người mới học.

Cổ Thanh Phong sở dĩ ngừng chân là bởi vì tiếng đàn bên trong khiến hắn cảm thấy buồn cười. 

Tiếng đàn đứt quãng, người đánh đàn giống như đang luyện tập, mỗi lần đàn sai, đều sẽ dừng lại, sau đó lại đàn, lại sai... Cứ như vậy tới tới lui lui vậy mà sai hơn mười lần, mà người đánh đàn có vẻ rất cố chấp, cứ tiếp tục đàn như vậy, luôn luôn đàn sai cùng một chỗ.

“Thật sự là cơ bắp...”

Cổ Thanh Phong thực sự nghe không nổi nữa, theo tiếng đàn liền đi vào, khiến hắn cảm thấy ngoài ý muốn chính là người đánh đàn lại là một nha đầu bảy, tám tuổi. 

Tiểu cô nương không cao, mái tóc màu xanh lam, nhìn rất là đáng yêu, giờ phút này đang đứng trong lương đình, nghiêng cái đầu nhỏ gảy đàn, có lẽ là mỗi lần đều đàn sai, tiểu cô nương rất buồn bực, lẩm bẩm nói: “Tại sao mỗi lần đến chỗ này lại đàn sai... rốt cuộc là vì sao, chỉ pháp của ta rõ ràng là chính xác, âm dây cung cũng đúng... tiết tấu cũng không tệ, chẳng lẽ là do vận dụng Linh Quyết không đúng sao?”

Âm luật đã được vinh dự trở thành một trong mười loại hình nghệ thuật, đương nhiên không đơn giản như vậy, một khúc đàn mỹ diệu, nếu là không đàn ra đến, có lẽ có thể gọi là êm tai, nhưng nếu là vận dụng linh lực đàn ra, tựa như vì khúc đàn giao phó linh hồn, sẽ càng thêm sinh động, càng thêm huyền diệu, âm luật sở dĩ có thể chấn nhiếp yêu ma, chính là hiệu quả của việc rót vào linh lực, một bài âm luật cường đại, uy lực của nó thậm chí không thua gì một loại phép thuật thần thông lợi hại.

Tiểu nha đầu rất cố chấp, dường như cũng có chút đáng yêu ngốc nghếch... đi đi lại lại mấy mươi lần, vậy mà mỗi lần đều phạm sai lầm ở cùng một chỗ, thật đúng là người cố chấp, Cổ Thanh Phong đi qua cười nói: “Tiểu muội muội, chỉ pháp của ngươi không sai, âm dây cung, tiết tấu cũng đều đúng, là vận dụng Linh Quyết sai.” 

“Hả!”

Nghe thấy có người nói chuyện, tiểu cô nương kinh ngạc hô một tiếng, trông thấy Cổ Thanh Phong, tiểu cô nương ngoại trừ kinh ngạc, nhiều hơn chính là thẹn thùng, khuôn mặt nhỏ lập tức liền đỏ lên, xấu hổ mà hỏi: “Ngươi... ngươi là ai!”

“Ta à... ta là đi ngang qua, nghe thấy ngươi đánh đàn liền tới xem một chút.” 

Tiểu cô nương ồ một tiếng, dường như nhớ tới lời nói vừa rồi, lại ngẩng cái đầu nhỏ lên, hỏi: “Đại ca ca, huynh mới vừa nói cái gì, Linh Quyết vận dụng sai rồi sao?”

“Ngươi vừa rồi dùng chính là Tứ Huyền Thiếu Vũ Quyết, đối với điệu nhạc vừa rồi mà nói có chút nặng.” Cổ Thanh Phong đi vào lương đình ngồi xuống, nói tiếp: “Chi bằng ngươi đổi thành Khinh Phủ Điệp Quyên Thức, lại dùng đàn Tam Huyền Tiểu Phục Quyết xem sao.“

“Đổi thành Khinh Phủ Điệp Quyên Thức, lại dùng đàn Tam Huyền Tiểu Phục Quyết?” Tiểu cô nương mở phổ nhạc trong tay ra nhìn một chút, đáp lại nói: “Thế nhưng là... trên phổ nhạc cũng không phải là như thế.” 

“Phổ nhạc cứng ngắt, con người linh động, ngươi không thử một chút làm sao biết.”

Tiểu cô nương nghiêng đầu nghĩ một hồi, lại mở to mắt nhìn hồi lâu, sau đó vừa hoài nghi vừa đàn, đàn đến chỗ sai vừa rồi, nàng liền đổi cỉ pháp thành Khinh Phủ Điệp Quyên Thức, Linh Quyết cũng đổi thành Tam Huyền Tiểu Phục Quyết, không nghĩ tới lập tức liền thành công.

Có lẽ là không nghĩ tới sẽ thuận lợi như vậy, cũng có thể là không dám tin tưởng, tiểu cô nương lại thử một chút, kết quả lại thành công... tiểu cô nương nhìn phổ nhạc, lại nhìn chằm chằm Cổ Thanh Phong, làm sao cũng không dám tin tưởng, càng nghĩ không thông vì cái gì không dựa theo phổ nhạc mà cũng có thể đàn ra nhạc điệu này. 

“Đại ca ca, huynh là nhạc sĩ ở đây sao?”

“Ta?” Cổ Thanh Phong lắc đầu, ra hiệu mình không phải.

“Vậy đại ca ca nhất định rất hiểu âm luật đúng hay không?” 

“Tạm được, trước kia từng chơi một khoảng thời gian.”

“Vậy kỹ năng âm luật của đại ca ca nhất định rất cao?”

“Đương nhiên.” Ngồi trong lương đình, Cổ Thanh Phong vắt chéo chân, cắn hạt dưa, cười mỉm nói: “Nhớ năm đó thời điểm ta chơi âm luật, ta như xưng thứ hai, không ai dám xưng thứ nhất, trong thiên hạ không có khúc nhạc nào ta không biết đàn.” 

“A! Thật hay giả, đại ca ca, vậy huynh biết đàn “Hoa rơi vô tình” không?”

Hoa rơi vô tình?

Khúc nhạc này Cổ Thanh Phong thật đúng là chưa từng nghe qua. 

“Vậy... Tử Vân Phi Dương thì sao...?”

Cổ Thanh Phong lắc đầu, khúc nhạc này hắn cũng chưa từng nghe qua, sau đó tiểu nha đầu liên tục nói tên mười mấy khúc nhạc, hắn một bài cũng chưa từng nghe qua, nhìn ánh mắt hoài nghi của tiểu cô nương, Cổ Thanh Phong biểu lộ có chút xấu hổ, nghi thầm mình phét lác quá mức rồi.

“Đại ca ca, huynh không phải nói thiên hạ không có khúc nhạc nào huynh không biết đàn sao... làm sao... khúc nhạc của Tô Họa tỷ tỷ mà một bài huynh cũng không biết?” 

“Tô Họa là ai?” Cổ Thanh Phong nghĩ nghĩ, đối với cái tên này rất lạ lẫm.

“Tô Họa tỷ tỷ là nhạc sĩ Cẩn Nhi sùng bái nhất!”

Cổ Thanh Phong suy nghĩ, đồ bỏ Tô Họa này có thể là nhạc sĩ mới vào nghề những năm gần đây. 

“Đại ca ca, vậy huynh bình thường đều đàn khúc nhạc gì?”

“Bình thường à...”

Cổ Thanh Phong chăm chú nghĩ nghĩ, nói: “Ta bình thường đàn khúc nhạc đối với ngươi mà nói khả năng có chút cổ xưa, không biết ngươi có từng nghe chưa, ví dụ như nhạc của Ma Nham lão tổ, Hắc Đàn Mỗ Mỗ, Tư Mã Tinh Không ta đều biết đàn.” 

“Ma Nham lão tổ, Hắc Đàn Mỗ Mỗ, Tư Mã Tinh Không... bọn họ đều là tiền bối thời đại Thượng Cổ mà, khúc nhạc của họ đều quá mức... quá mức cổ quái, Cẩn Nhi đều không thích nghe.” Tiểu cô nương nghiêng đầu nghĩ một hồi, chớp mắt to, nói ra: “Nhạc của những cao nhân tiền bối thời Thượng Cổ kia, Cẩn Nhi chỉ thích Thế Tôn Nương Nương và Xích Tiêu Quân Vương.”

“Nhạc của Xích Tiêu Quân Vương?”

Lông mày Cổ Thanh Phong nhướn lên, nhếch miệng cười cười, nói: “Đừng nói, ta am hiểu nhất chính là nhạc của Cổ Thiên Lang.” 

“Đại ca ca!” Tiểu cô nương nhăn lông mày, một ánh mắt hoài nghi nhìn qua: “Huynh ngay cả nhạc của Tô Họa tỷ tỷ cũng không biết đàn, còn nói am hiểu nhạc của Xích Tiêu Quân Vương... Nhạc của Quân Vương khó hơn nhạc của Tô Họa tỷ tỷ nhiều.”

“Ha ha ha ha! Ngươi muốn đàn nhạc của những người khác, ta còn thực sự không dám hứa chắc, nhưng muốn nói nhạc của Xích Tiêu Quân Vương, ta nhắm mắt lại đều có thể tùy tiện đàn... khúc nào cũng chứa ý cảnh.”

“Đại ca ca lại đang khoác lác, nhạc của Quân Vương ông nội của ta tìm hiểu cả một đời cũng không dám khoe khoang có thể đàn ra đến mười khúc chứa ý cảnh...” 

“Làm sao, tiểu nha đầu ngươi còn không tin?”

Cổ Thanh Phong đứng dậy, nhét linh quả trong tay vào trong túi, phủi tay, cười nói: “Ngày hôm nay đại ca ca ta tâm tình không tệ, thể hiện tài năng cho ngươi xem.”

Nhận đàn cổ từ trong tay tiểu cô nương, thử gảy mấy giai điệu, có lẽ là quá lâu chưa chạm qua đàn, ngược lại là có chút không quen. 

“Đại ca ca, huynh đang đàn cái gì thế, rối loạn quá, mà đại ca ca huynh vì sao không vận dụng Linh Quyết?” Tiểu cô nương nhắc nhở: “Nếu một khúc đàn không rót vào linh lực, sẽ như là không có linh hồn, không có sinh mệnh, căn bản đàn không ra ý cảnh huyền diệu của khúc đàn.”

“Ừm, nhìn ngươi tuổi không lớn lắm, hiểu được cũng rất nhiều.”

Đàn cổ của tiểu nha đầu thuộc về loại đàn cổ Tiêu Diệp Cầm, trên mặt đàn có chút vết nứt, hẳn là nhiều năm rồi, Cổ Thanh Phong khuấy động dây đàn, nói ra: “Cũng không phải tất cả khúc nhạc phải rót vào linh lực mới có thể đàn ra ý cảnh huyền diệu trong đó, đàn không có nó cũng có thể đàn ra một khúc nhạc tinh túy.” 

Lại thử gảy mấy giai điệu, sau khi quen liền bắt đầu đàn tấu, đàn chính là bài “Túy Ngâm Bích Hải”.

Năm đó khi hắn trầm mê âm luật, từng sáng tác ra rất nhiều khúc nhạc, khúc “Túy Ngâm Bích Hải” này cũng không phải là khúc nhạc huyền diệu nhất trong tất cả khúc nhạc, càng không phải khúc có ý cảnh nhất, sở dĩ muốn đàn khúc “Túy Ngâm Bích Hải” này, thứ nhất chỉ là thuần túy thích, thứ hai tình cảnh hiện tại của hắn cùng tình huống năm đó sáng tác “Túy Ngâm Bích Hải” không khác nhau lắm.

Năm đó, hắn niên thiếu khinh cuồng, đắc tội rất nhiều người, số lần bị thương nhiều không đếm xuể, trong đó số lần tu vi mất hết cũng có tám chín lần. Có một lần, hắn lọt vào bao vây của cao thủ tiên triều, nguyên thần suy kiệt, suýt nữa mất mạng, khoảng thời gian đó luôn trốn ở biển xanh uống rượu, cho nên về sau mới có khúc “Túy Ngâm Bích Hải” này. 

Hiện tại…

Bị Thiên Đạo phán quyết, đại đạo căn cơ bị hủy, ngôi vương Tiên Ma bị đoạt, một thân tu vi lại không... dường như giống như trở lại lúc trước.

Bây giờ đã cách nhiều năm, đàn lại “Túy Ngâm Bích Hải” này, ngược lại là bùi ngùi vô biên. 

Mà cái này vừa vặn chính là điểm kỳ diệu nhất của âm luật, rất dễ dàng liền có thể khơi gợi hồi ức, gây xúc động chỗ sâu nhất của nội tâm.

Đây cũng là nguyên nhân căn bản Cổ Thanh Phong năm đó trầm mê âm luật.

Một khúc kết thúc, suy nghĩ cũng từ năm đó bay trở về. 

Cổ Thanh Phong thở ra một hơi, có chút lắc đầu, có chút không hài lòng lắm: “Rất lâu không chơi thứ này, trong lúc nhất thời thật đúng là tìm không thấy cảm giác năm đó.”

Bên cạnh tiểu cô nương một mực tại cẩn thận lắng nghe, khuôn mặt nhỏ lộ ra dị thường kinh ngạc, trừng mắt mắt to nhìn Cổ Thanh Phong, ánh mắt kia tựa như nhìn quái vật, phảng phất bị mất linh hồn, ngẩn người, kinh ngạc nhìn.

“Mở rộng tầm mắt! Thật sự là mở rộng tầm mắt!” 

Một thanh âm sợ hãi truyền đến, Cổ Thanh Phong nhìn quanh, lúc này mới trông thấy một ông lão đứng ở vườn hoa từ lúc nào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.