Cô Vợ Lọ Lem Của Tổng Tài

Chương 47: Cậu Không Đi Gặp Tôi Cũng Không Sao Tôi Tới Gặp Cậu Là Được Rồi




Đối phương rất nhanh trả lời:

【 Noãn Noãn lòng tôi: Cược gi?)

Thẩm Tử Hào đứng trong nhà, trả lời đối phương:

【 Thẩm Tử Hào: Ván này tôi thua, tôi mời anh ăn cơm.)

【 Noãn Noãn lòng tôi: Có thể.)

【 Thẩm Tử Hào: Tôi thắng, anh bỏ tên.)

Kiều Luyến:...

Kiều Luyến kéo ra khóe miệng, nhìn thoáng qua Hạ Noãn Noãn không rõ ràng cho lắm, đột nhiên cảm thấy Thẩm Tử Hào thật đáng yêu!

Đây là ghen sao?

Đàn ông Thẩm gia, làm sao một người hai người đều có mắt như vậy!

Vừa nghĩ tới đây, liền thấy đối phương trả lời:

【 Noãn Noãn lòng tôi: Này chỉ sợ, cái tên Noãn Noãn muốn theo tôi cả đời!)

Thẩm Tử Hào nở nụ cười gằn.

【 Thẩm Tử Hào: Anh đáp ứng?)

【 Noãn Noãn lòng tôi: Không có vấn đề! Bắt đầu đi!)

Em họ ở bên cạnh đã trợn tròn mắt: "Anh rể, anh có phải bị điên hay không! Đối phương đều là cao thủ, chúng ta bắt đầu còn đánh thành thế yếu, trận đấu này, làm sao cũng không thắng nổi! Anh, anh, anh..."

Thẩm Tử Hào: "Ai nói chúng ta sẽ không thắng?"

Cái này vừa nói, Kiều Luyến liền mở to hai mắt nhìn.

Chẳng lẽ... Thẩm Tử Hào kế thừa thiên phú của anh trai, là tuyển thủ có thiên phú chơi game?

Cậu ta đã nghĩ tới biện pháp đánh thắng bất ngờ gì sao?

Nếu thật sự là như vậy... Cô nghĩ biện pháp, đem Thẩm Tử Hào vào Q chiến đội?

Đang suy nghĩ, chỉ thấy Thẩm Tử Hào đưa điện thoại di động vào trong tay của cô: "Chị dâu, nhờ rồi."

Kiều Luyến:...!!

Kiều Luyến quả thực là trợn tròn mắt được chịu được?

Cô kéo ra khóe miệng, nhìn Thẩm Tử Hào, bỗng nhiên ranh mãnh cười một tiếng, bỏ điện thoại di động vào trong tay cậu ta: " Tôi không thể! Gần đây tay tôi không tiện, cậu tìm anh cậu đi!"

Thẩm Tử Hào:...

Tìm Kiều Luyến, cậu ta còn mở miệng được, thế nhưng tìm Thẩm Lương Xuyên...

Thẩm Tử Hào khó chịu ngồi đó, trong lúc nhất thời không mở miệng được.

Lúc đang xoắn xuýt, chỉ thấy Thẩm Lương Xuyên bỗng nhiên đứng lên đi tới, sau đó vươn ngón tay thon dài, trực tiếp cầm lấy đưa điện thoại di động.

Sau đó, anh liền bắt chéo chân, ngồi ở trên ghế sofa, hai cánh tay tùy ý đặt ở trên điện thoại di động.

Bộ dạng buông lỏng kia, để Thẩm Tử Hào khẩn trương, nhỏ giọng hỏi thăm Kiều Luyến: "Anh ấy đượcc không?"

Kiều Luyến là Vong Xuyên.

Vong Xuyên là cao thủ.

Thế nhưng Thẩm Lương Xuyên...

Thẩm Tử Hào không yên lòng.

Kiều Luyến gặp bộ dáng của ta, thở dài: " Tôi cũng không biết."

Thẩm Tử Hào ho khan một tiếng: " Cái này là việc quan hệ tôn nghiêm đàn ông."

Kiều Luyến: "Cho nên, cậu đi xem một chút chứ sao."

Thẩm Tử Hào từ trước đến nay không hợp Thẩm Lương Xuyên, hai người đi cùng một chỗ, đều giữ khoảng cách xa.

Thế nhưng nghe Kiều Luyến, Thẩm Tử Hào lại liếc mắt nhìn Hạ Noãn Noãn, đến cùng vẫn không yên lòng.

Cậu ta ho khan một tiếng, đứng lên, giả bộ như muốn uống nước, cầm lên cốc nước, liền đi đường vòng ra sau lưng Thẩm Lương Xuyên, sau đó duỗi cổ nhìn chằm chằm Thẩm Lương Xuyên.

Thẩm Lương Xuyên vẫn đi lên một mình như cũ.

Em họ mở miệng: "Anh, anh đừng đi một mình, chờ em yểm hộ! Khẳng định bọn họ mai phục ở trên đường..."

Nói còn chưa dứt lời, liền thấy Thẩm Lương Xuyên đã đi tới phía trên.

Thẩm Tử Hào không nhịn được khẩn trương nhắc nhở: "Bọn họ ở trong bụi cỏ."

Ngón tay Thẩm Lương Xuyên dừng một hồi, ngẩng đầu lên, thản nhiên nhìn Thẩm Tử Hào một chút, khẽ phun ra ba chữ: "Anh biết."

Thẩm Tử Hào:...

Thẩm Tử Hào vội vàng đứng thẳng người, ánh mắt nhìn đi nơi khác, giả bộ như không có nhìn anh.

Bộ dạng khó chịu này, thật sự là vô cùng đáng yêu!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.