Cô Vợ Lọ Lem Của Tổng Tài

Chương 17: Hai Hộp Đào Đóng Hộp




Trong con mắt của cô gái nhỏ, thiện ác phân rõ ràng, ba giúp đỡ nhà chú Trần dạy dỗ người xấu, ba chính là người ngầu nhất.

Thanh Ti khoa chân múa tay hoan hô Du Dực, từ ngữ chứa đầy sự sùng bái.

Nhạc Thính Phong kéo mặt, trừng mắt một cái, ngầu chỗ nào chứ, ngầu chỗ nào? Một người đem cả chuyện vợ nuôi mình nói ra như một chuyện đương nhiên như vậy, không ngầu một chút nào được không?

Tất nhiên, cậu cũng thừa nhận nhìn thấy kết cục của Phạm gia, cậu cũng cảm thấy rất sảng khoái.

Thanh Ti mắt sáng rực hỏi Du Dực:”Ba ba, sao ba lại lợi hại như thế vậy?”

Du Dực được con gái khen đến tâm trạng như sắp bay lên trời, cả người đều bay bay, anh hắng giọng nói: “Bởi vì, ba là... siêu nhân, chuyên bảo vệ Thanh Ti của chúng ta.”

Nhạc Thính Phong lại trợn trừng mắt, lại còn siêu nhân, không phải chú nói chú lợi hại như vậy toàn bộ đều là do dựa vào nhà ba vợ hay sao?

Cậu nhìn Thanh Ti một cái, bình thường lúc trên xe nhóc con đều dính lấy cậu nói chuyện, bây giờ trong mắt hoàn toàn đều là Du Dực.

Tâm trạng Nhạc Thính Phong càng thêm không tốt.

Cả đoạn đường Thanh Ti đều líu ra líu ríu nói chuyện với Du Dực, nghe thấy, lửa trong lòng Nhạc Thính Phong càng lúc càng tán loạn phát lớn.

Đến cổng trường tiểu học, Du Dực đích thân dẫn Thanh Ti vào trong, Nhạc Thính Phong tự mình về trường.

Lúc cậu vào trong lớp thì vừa đúng lúc hết tiết, còn lại tiết cuối là tan học.

Người trong lớp tuy có chút tò mò Nhạc Thính Phong đến muộn như vậy, nhưng người ta là học thần mà, người ta lợi hại mà, cho dù người ta có một tháng không đến, đến lúc thi vẫn có thể áp đảo đám học sinh thành tích kém như bọn họ.

Lộ Tu Triệt thấy Nhạc Thính Phong ngồi xuống, hỏi cậu ta: “Cậu đến rồi, xảy ra chuyện gì à? Sao hôm nay đến muộn thế?”

Cả một buổi chiều bạn cùng bàn không đến, Lộ Tu Triệt bỗng cảm thấy kì lạ. Trong tiết học, lúc giáo viên đưa ra câu hỏi, cậu có chút không chú ý.

Nhạc Thính Phong liền trả lời một tiếng: “Ừm...”

“Tâm trạng không vui à?”

Nhạc Thính Phong không nói gì, rõ ràng là không muốn để ý cậu.

“Đừng như vậy mà, xảy ra chuyện gì, nói cho tớ nghe coi?”

Ngón tay đang xoay bút của Nhạc Thính Phong dừng lại. Nói? Nói gì? Lẽ nào bảo cậu nói cậu không vui vì hôm nay Thanh Ti vô cùng sùng bái kính phục ba em ấy à.

Nói như vậy, đừng nói là người khác, đến cậu còn cảm thấy có chút thần kinh nữa.

Lộ Tu Triệt xoa cằm: “Xem ra đã xảy ra chuyện lớn rồi!”

“Không có, cậu đừng có hỏi linh tinh, giáo viên của buổi học chiều nay có giao bài tập không?”

“Có, giao rồi...”

Lộ Tu Triệt nói với Nhạc Thính Phong một lượt bài tập mà giáo viên giao.

Cậu ta cầm bút, bắt đầu viết.

Lộ Tu Triệt liếc nhìn cậu ta viết chữ rất mạnh, dường như có thể chọc nát tờ giấy, hừm, thế này mà còn nói không có chuyện gì à.

...

Buổi tối về đến nhà, trên bàn ăn, Du Dực kể chuyện đã xảy ra trong ngày hôm nay cho mọi người nghe.

Anh kể xong, cụ bà thổn thức nói: “Ầy dà, Phạm gia này đúng là tự làm tự chịu, anh bạn chiến hữu đó của con cũng may là kịp thời dứt ra, nếu không thực sự cưới về nhà rồi còn có thể yên ổn sống được sao?”

Tiểu Ái cảm động nói: “Đúng vậy, người nhà đó cũng thật quá đáng, cũng may mà hôm nay anh đến đó, làm một việc tốt. Nào, ăn nhiều một chút.”

Cô gắp cho Du Dực một miếng sườn chiên xù.

Du Dực vui vẻ cắn một miếng sườn. “Con người Trần Phong thật thà hiền hậu, nếu anh không giúp cậu ấy, Trần gia có thể bị Phạm gia hãm hãi rồi, vợ à, anh vẫn muốn ăn tôm. Gắp thêm cho anh một con tôm đi.”

“Anh không biết tự gắp à?” Tiểu Ái cười lườm anh một cái, nhưng vẫn đưa tay gắp cho anh một con tôm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.