Cô Vợ Lọ Lem Của Tổng Tài

Chương 16: Không Có Linh Hồn




Bỗng nhiên chủ nhiệm giáo dục nhận được điện thoại từ phòng bảo vệ, nói Lạc Thù đánh hắn.

Chủ nhiệm giáo dục nghĩ một lúc mới nhớ ra Lạc Thù là ai.

Trường học là một xã hội thu nhỏ, những người ở trường học cũng đều là gió chiều nào che chiều đấy, Lạc gia không còn nữa, đương nhiên Lạc Thù cũng không còn là ai nữa.

“Mời bạn Lạc Thù lớp 10 – 9 đến văn phòng gặp chủ nhiệm giáo dục.”

“Mời bạn Lạc Thù lớp 10 – 9 đến văn phòng gặp chủ nhiệm giáo dục.”

“Mời bạn Lạc Thù lớp 10 – 9 đến văn phòng gặp chủ nhiệm giáo dục.”

Loa phát thanh trường hoc vang lên, các học sinh nghỉ giữa giờ lần lượt hướng về phía loa phát thanh.

“Lạc Thù đến trường rồi à?”

“Trước đây khi Lạc gia vẫn còn, cô ta kiêu căng không coi ai ra gì. Bây giờ Lạc gia xảy ra chuyện, cô ta lại muốn đến trường sao, vậy thì sắp có chuyện hay để xem rồi đây.”

“Lạc Thù chẳng qua chỉ không để ý đến ai thôi, còn lại cũng được chứ...”

“Được cái gì mà được, cậu chưa nhìn thấy dáng vẻ đó của cô ta. Cũng không có ai nợ tiền cô ta, cô ta bày cái vẻ mặt đó ra cho ai xem chứ. Gia thế nhà chúng ta đều không kém hơn cô ta. Cô ta tưởng chỉ một mình cô ta là công chúa thôi sao?”

“Bây giờ cô ta vẫn còn dám đến trường học, cũng gan đấy chứ.”

“Tại sao tôi lại không dám đến chứ?”

“Đương nhiên là cô ta không dám đến rồi, người trong trường...” Giọng cô em đó nhỏ dần rồi im bặt, cô ta quay đầu nhìn đằng sau.

Thời Sênh khoanh tay trước ngực đứng đằng sau, mái tóc mềm mại xõa ra tự nhiên, mái tóc có mấy sợi màu lam như ẩn hiện.

Cô hơi nhướng cằm lên, vẻ mặt đó như thể rất hiếu kỳ, nhưng độ cong đó của khóe miệng lại khiến người khác cảm thấy châm chọc.

Ánh mặt trời chiếu trên người cô, như mạ thêm một tầng ánh sáng mông lung, tạo thêm khoảng cách giữa cô và những người khác.

Cô không hề có chút nào tỏ ra suy sụp và chán nản, mà ngược lại vô cùng khoa trương.

“Muốn đếm tìm tôi gây chuyện, rất sẵn lòng.” Khóe môi Thời Sênh hơi cong, độ cong châm chọc biến thành nụ cười nhàn nhạt uyển chuyển, “Nhưng phải chuẩn bị cho đủ tiền thuốc vào.”

Đến sau khi Thời Sênh đi khỏi, mấy em gái mới phản ứng lại được.

Vừa nãy họ cảm thấy không thở nổi, như thể có một bàn tay khổng lồ bóp cổ họ. Họ không thể làm được gì ngoài giương mắt đứng nhìn.

Trước đây Lạc Thù có chút lạnh lùng, nhưng cô ta chưa bao giờ đáng sợ như vậy.

***

Thời Sênh không thèm để ý đến loa phát thanh, đi thẳng về phòng ký túc xá.

Trường học này tài chính hùng hậu, ký túc xá đều là phòng đơn, nhưng Thời Sênh dùng chìa khóa của nguyên chủ để mở cửa lại phát hiện không mở được cửa.

Cô nhìn lại biển tên trước cửa phòng, đúng là phòng của nguyên chủ.

Sau khi chắc chắn không mở được, Thời Sênh đi xuống tìm quản lý ký túc xá.

Quản lý ký túc xá là một phụ nữ trung niên, thịt mỡ trên người nhiều gấp đôi nguyên chủ, vẻ mặt đanh đá chua ngoa.

Bà ta lật cuốn sổ không ghi chép gì cả, nghiêng mắt nhìn nói: “Phòng của em trước giờ không có ai ở, nên trường đã cho học sinh khác ở rồi, bây giờ trường không có nhiều phòng, em đi tìm chỗ khác ở tạm trước đã, khi nào có phòng trường sẽ sắp xếp cho em sau.”

Thời Sênh mỉm cười: “Có biết vì sao lúc nãy chủ nhiệm giáo dục tìm em không?”

Quản lý ký túc xá lấy làm lạ nhíu mày: “Tại sao?”

Nụ cười Thời Sênh càng đậm hơn, u ám nói: “Bởi vì vừa rồi em đánh cho tên bảo vệ gác cổng không cho em vào trường một trận.”

Dưới thời tiết mùa hè nóng nực, bỗng nhiên quản lý ký túc xá cảm nhận được có một luồng khí lạnh âm u.

Nữ sinh trước mặt dung mạo như hoa, trên mặt hiện lên nụ cười nhàn nhạt, nhưng trong đôi mắt ấy lại vô cùng âm u, khiến người ta có cảm giác rất không thoải mái.

“Em... em định làm gì? Đây là trường học, là nơi để em làm loạn được sao?” Giọng quản lý ký túc xá đã không tự chủ được run rẩy.

“Trường học thì sao? Em vẫn còn là trẻ vị thành niên, đánh người cùng lắm chỉ bị nhốt mấy ngày, ra ngoài lại là một trang hảo hán. Nhưng mà cô thì khác, nếu bị đánh ra bệnh gì thì người phải khóc là cô đấy.”

Quản lý ký túc xá: “...”

Một học sinh mà cũng dám uy hiếp bà ta sao!

Nếu gia đình có thế lực thì thôi đi, bây giờ cô ta còn không có gì cả mà còn dám huênh hoang như vậy.

Cuối cùng quản lý ký túc xá đành phải đưa chìa khóa mới cho Thời Sênh. Thời Sênh vừa đi, bà ta liền tìm chủ nhiệm giáo dục cáo trạng.

Thế là loa phát thanh trường lại bắt đầu gọi người.

Thời Sênh tìm thấy căn phòng mới quản lý ký túc xá vừa đưa chìa khóa, phát hiện đó lại là phòng hai người.

Thế nhưng cô cảm thấy không phải mình đã về phòng ký túc xá mà đang đến một bãi rác.

Vừa bước vào đã thấy một mùi vị vô cùng khó ngửi. Trên tường dán đầy ảnh và poster, loại gì cũng có. Minh tinh, anime, trường học, tóm lại cứ đẹp trai là đều có mặt ở đây.

Dưới đất ném đầy rác, thậm chí còn có cả mì ăn liền còn chưa bỏ đi, đồ lót quăng lung tung trên giường.

Thời Sênh: “....”

Cô cứ tưởng bản thân mình đã lôi thôi lắm rồi, nhưng đứng trước khung cảnh này chợt thấy mình vẫn còn rất tuyệt.

Người ở đây được cũng là một kẻ siêu mạnh.

Thời Sênh quay lại tìm bà quản lý ký túc xá, chắc chắn là bà ta cố ý!

Vừa đến phòng quản lý ký túc xá, đã thấy một người đàn ông dẫn theo hai người bảo vệ đi từ bên ngoài tòa nhà ký túc xá vào. Người đàn ông trợn trừng mắt, “Lạc Thù, loa phát thanh gọi em bao nhiêu lần rồi, em không nghe thấy sao?”

Đó là chủ nhiệm giáo dục.

Thời Sênh vẻ mặt điềm tĩnh, “Nghe thấy rồi.”

“Nghe thấy rồi mà còn không đến văn phòng, còn đợi gì nữa? Đợi tôi đích thân đến mời nữa sao? Em còn tưởng mình là đại tiểu thư của Lạc gia sao?” Chủ nhiệm giáo dục giận dữ nhìn, nói liền một hơi không ngừng nghỉ.

Thời Sênh nhíu mày, “Chẳng phải thầy đã đến đây rồi đấy thôi?”

Chủ nhiệm giáo dục: “...”

Chủ nhiệm giáo dục chỉ tay vào Thời Sênh, cười lạnh nói: “Được lắm Lạc Thù, tôi thấy bây giờ em vẫn còn chưa hiểu rõ được thân phận của mình đúng không?”

“Thân phận của em đương nhiên là em biết rồi.” Thời Sênh chắp hai tay sau lưng, cằm nhướng lên, vẻ mặt kiêu ngạo, “Thân phận của ông ngươi không trèo cao nổi đâu.”

[...] Làm màu sẽ bị sét đánh đấy Ký chủ.

Bây giờ cô chỉ là một kẻ nghèo hèn, kẻ nghèo hèn đấy có hiểu không hả?

Chủ nhiệm giáo dục không biết có phải đã bị những lời đó của Thời Sênh khiến cho tức giận hay không. Xưa nay ông ta chưa bao giờ thấy người sau khi bị phá sản mà vẫn kiêu căng như vậy.

“Đưa cô ta đi cho tôi.” Chủ nhiệm giáo dục lạnh giọng căn dặn hai người bảo vệ đứng đằng sau. Hôm nay ông ta nhất định phải cho con nhóc kia biết rốt cuộc cô ta có thân phận gì.

Bảo vệ nhận được mệnh lệnh của chủ nhiệm giáo dục, lập tức tiến lên định bắt lấy Thời Sênh.

Chủ nhiệm giáo dục đã quay người rời đi, vốn dĩ tưởng rằng đó chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay, nhưng ai ngờ phía sau lại vang lên tiếng tru tréo của hai người bảo vệ.

Mặt ông ta biến sắc, lập tức quay đầu lại.

Bảo vệ đang lăn lông lốc dưới đất, còn cô nữ sinh đáng ra lúc này đã bị bắt như trong tưởng tượng của ông ta lại đang như cười như không nhìn ông ta.

Vẻ mặt đó có bao nhiêu châm chọc và giễu cợt.

“Lạc Thù, em đánh người thành nghiện luôn rồi à?” Chủ nhiệm giáo dục tức giận, cơ mặt cũng run rẩy, “Em có biết mình đã làm gì không hả? Đây là phạm pháp đấy. Em có tin bây giờ tôi báo cảnh sát không?”

“Báo đi chứ còn gì nữa!” Thời Sênh vẻ mặt vô cùng tùy tiện.

Đến cả Cục An ninh Quốc gia cô còn từng chơi, còn sợ gì một cái Cục Cảnh sát cỏn con chứ.

“Chào anh …” Chủ nhiệm giáo dục nín thở, móc điện thoại ra gọi, hình như đối phương là người quen của chủ nhiệm giáo dục. Ông ta nói đôi câu rồi tắt máy, “Lạc Thù em cứ đợi đấy.”

Chẳng lẽ ông ta lại không trị nổi một học sinh hay sao.

“Alo, 110 đúng không? Ở đây có người ngược đãi học sinh, các anh không đến tôi sẽ nhảy lầu xuống đấy, yên tâm trước khi tôi nhảy lầu còn live stream để tuyên truyền cho Cục Cảnh sát …”

Chủ nhiệm giáo dục trợn tròn mắt nhìn nữ sinh đang cầm điện thoại nói chuyện ở trước mặt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.