Cô Vợ Lén Có Thai Của Tổng Giám Đốc Bá Đạo

Chương 2: Không khí mập mờ




Khuôn mặt già nua của Hình Lang không ngừng co giật, người loạng choạng như sắp ngã. Nếu như không có người ở bên cạnh nhìn thấy, đưa tay ra đỡ lấy thì có lẽ đã ngã lăn ra đất mất rồi.

Gia tộc Hình thị rất có uy danh ở vùng Tây Quan, nhưng trước khi người Tây Lương xâm lấn về phía Đông, Hình gia cũng vẫn chỉ có thể ngước nhìn Tây Quan thất tộc mà thôi.

Khi người Tây Lương tấn công vào Tây Quan, Hình gia rút lui rất nhanh, lại còn mang theo được rất nhiều tài sản. Tây Quan thất tộc gia nghiệp lớn, tài sản nhiều, rút lui khó khăn, bởi vậy nên bị tổn thất nặng nề.

Phần lớn những đại gia tộc ở Tây Quan đều bị tổn thất nặng nề, nhưng Hình gia lại bị tổn thất không nhiều. Sau cuộc chiến quay về quê cũ, thu hồi lại ruộng đất của mình, còn có cả hạt giống, nhờ đó mùa màng năm nay thu hoạch rất tốt.

Tây Quan thất tộc tổn thất nặng nề, Hình gia lại không bị hao tổn nguyên khí, bởi vậy Hình gia đã ngầm trở thành một đại gia tộc có thể sánh ngang với Tây Quan thất tộc. Thậm chí trong Tây Quan thất tộc đã có gia tộc không còn sánh được với Hình gia nữa. Chính bởi vậy, khát vọng lập lại trật tự gia tộc ở Tây Quan sau chiến tranh của Hình gia mới trỗi dậy.

Việc mở chợ giao dịch khiến cho Hình gia nhìn thấy hi vọng, toàn bộ Hình gia thực ra đều đang chuẩn bị, đợi tới khi chợ giao dịch hoàn thành sẽ lập tức tiến ra quan ngoại.

Vốn dĩ lần này mấy trăm người chặn đường Sở Hoan, Hình gia cũng cảm thấy giơ đầu chịu báng không hề có lợi ích gì lớn đối với gia tộc, nhưng Hình Lang lại hi vọng nhờ cơ hội này để nâng cao uy tín của Hình gia. Nếu lần này dẫn mọi người ép Sở Hoan thành công thì uy tín của Hình gia trong mắt đám thân sĩ Tây Quan sẽ được nâng lên rất nhiều. Đối với một gia tộc có tham vọng trở thành một đại gia tộc ở Tây Quan, đó đương nhiên là một việc tốt. Tuy có chút mạo hiểm, nhưng Hình Lang cuối cùng vẫn quyết định làm.

Nhưng ông ta không thể ngờ được rằng, kết quả cuối cùng lại như thế này.

Ông ta không ngờ được rằng, Sở Hoan lại nhân cơ hội này tước bỏ quyền buôn bán ở quan ngoại của Hình gia, điều này chắc chắn sẽ là thảm họa đối với cả gia tộc Hình gia.

Hình Lang cảm thấy đầu óc trống rỗng, môi mấp máy, nhưng nói không ra lời.

Lúc này không chỉ Hình Lang mà tất cả những thân sĩ đã ký tên trong đơn kiện đều vô cùng sợ hãi, còn những kẻ không ký tên tuy đã cố gắng che giấu nhưng vẫn không thể giấu được sự vui mừng trước nỗi đau của kẻ khác.

Còn những người khác thì mừng thầm, thầm nghĩ nếu vì chút lương thực mà mất đi cơ hội xuất quan buôn bán thì thật đúng là lợi bất cập hại.

Không ít người thầm nghĩ may mà Sở Hoan nói đúng lúc, nếu muộn giây lát ít thì có lẽ sẽ có thêm không ít người ký tên. Còn những kẻ khôn ngoan thì thầm cảm thấy, Sở Hoan trong lúc này mới tung con át chủ bài ra, rõ ràng là đã lựa chọn đúng thời cơ, vừa đợi cho một số gã thân sĩ ký tên vào đơn kiện, từ đó có thể giết gà dọa khỉ, lại vừa không để số người ký tên quá đông, như vậy cũng không có lợi cho Sở Hoan.

Lúc này có hai ba chục gia tộc ký tên, con số vừa đủ để giết gà mà vẫn dọa được khỉ.

- Đúng rồi, chút nữa thì quên mất, hôm nay tất cả đều có mặt ở đây, có một chuyện, bản đốc cũng muốn nói rõ với các ngươi.

Sở Hoan nắm chắc dây cương, thân hình khẽ nghiêng về phía trước:

- Lúc nãy mọi người đều nói, lương thực của các ngươi không những phải trả nợ mà còn phải nuôi sống gia đình. Điều này bản đốc hoàn toàn hiểu được. Sau khi bản đốc quay về Sóc Tuyền sẽ ra lệnh, tất cả mọi khoản nợ sẽ dùng muối để trả thay cho lương thực, tất cả đều trả theo giá thị trường. Nếu đối phương chấp thuận, các ngươi có thể nộp lương thực cho Hộ Bộ Ti, Hộ Bộ Ti sẽ căn cứ theo giá cả trả bằng muối để các ngươi đi trả nợ. Đương nhiên, bản đốc sẽ còn ra một mệnh lệnh nữa, ở trong phạm vi Tây Quan, không những cấm vận chuyển lương thực ra bên ngoài, mà còn cấm buôn bán lương thực dưới danh nghĩa tư nhân. Tất cả mọi hoạt động trao đổi lương thực ở Tây Quan sẽ do quan phủ tiến hành, bất cứ ai lén lút mua bán trao đổi lương thực, nhẹ thì tịch thu lương thực và phạt tiền, nặng thì...

Hắn xua xua tay, nói:

- Không cần nói các ngươi cũng hiểu rồi. Còn việc cố tình nâng giá lương thực ở trong Tây Quan, nhân lúc Tây Quan khó khăn để trục lợi bất chính, bản đốc cũng nói luôn ở đây, giết không tha. Bản đốc không biết trong số các ngươi có ai có ý định đó không, nhưng nếu có thì bản đốc khuyên các ngươi, hãy từ bỏ ý định đó đi. Bản đốc có thể tha thứ cho việc các ngươi không hợp tác với quan phủ, nhưng quyết không cho phép kẻ nào gây chuyện rắc rối ở Tây Quan.

Nghe thấy vậy, sắc mặt của tất cả những kẻ đã ký tên vào đơn kiện đều xám xịt, thậm chí ánh mắt một vài người còn hiện ra sự phẫn nộ.

Những người này ký tên là để giữ lại lương thực của mình, mà mục đích giữ lại lương thực, xét đến cùng là để kiếm lợi nhiều hơn.

Ai cũng biết Tây Quan thiếu lương thực, đem lương thực cho quan phủ mượn, tiền lãi sau một năm vô cùng ít ỏi. Đối với đám thân sĩ mà nói, lương thực giữ ở trong tay, trong vòng một năm nữa, Tây Quan sẽ vẫn ở trong tình trạng thiếu lương thực. Tới lúc đó giá lương thực sẽ tăng lên ghê gớm, lúc này ngầm đem bán lương thực có trong tay, lợi nhuận sẽ gấp chục lần trăm lần phần lãi do quan phủ đem lại.

Nhưng lúc này Sở Hoan đã tuyên bố rõ, Tây Quan sẽ nghiêm cấm trao đổi lương thực dưới hình thức tư nhân, cũng cấm cả việc nâng giá lương thực.

Rõ ràng, Sở Hoan không phải đang dọa mọi người, mà đã chuẩn bị sẵn sàng để nghiêm trị việc nâng giá lương thực.

Tất cả những người đã ký tên đều đã bị tước quyền xuất quan buôn bán, đây vốn đã là một tin sét đánh. Bây giờ Sở Hoan lại ra đòn này nữa, tất cả đột nhiên giống như hồn siêu phách tán.

Lương thực không được nâng giá để bán, giữ lương thực trong tay cũng không thể kiến được lợi nhuận. Tuy lương thực giữ trong kho cũng không phải vấn đề gì ghê gớm, nhưng vừa không được nâng giá để bán, lại mất quyền xuất quan buôn bán, đúng là mất cả chì lẫn chài.

Sở Hoan sắc mặt lạnh lùng, vươn thẳng người nói:

- Bản đốc biết sau khi ra lệnh này, sẽ có người hận bản đốc, thậm chí có kẻ còn muốn giết chết bản đốc... Không sao, từ ngày đặt chân vào Tây Quan, bản đốc đã không nghĩ đến việc sống sót rời khỏi đây. Không giấu gì các ngươi, người muốn giết bản đốc có rất nhiều, nhưng cho đến nay, bản đốc vẫn sống rất thoải mái. Nhưng những kẻ muốn lấy mạng của ta, chỉ cần bản đốc còn sống sẽ quyết không để bọn chúng được sống thoải mái.

Ngưng lại trong giây lát, thái độ lạnh lùng, hắn nói tiếp:

- Bản đốc không phải là quan tốt, nhưng tự vấn lương tâm, tất cả những việc muốn làm, cho dù phía trước là núi đao biển lửa, bản đốc cũng không hề e sợ. Bản đốc cai trị Tây Quan, không những nghĩ đến lợi ích của bách tính Tây Quan, mà còn nghĩ tới cả lợi ích của các ngươi. Có lẽ các ngươi sẽ bị thiệt nhỏ vì một vài mệnh lệnh, nhưng chắc chắn sau đó các ngươi sẽ có được lợi ích lớn hơn. Điều này bản đốc có thể vỗ ngực đảm bảo với các ngươi. Bản đốc nói nhiều như vậy, thực ra chỉ muốn nói rằng, tất cả những mệnh lệnh bản đốc đưa ra, nếu các người sẵn sàng phối hợp, bản đốc tin rằng các người sẽ được hưởng lợi. Nhưng nếu từ chối hợp tác với quan phủ, bản đốc cũng không quan tâm. Nếu các người đã không quan tâm tới quan phủ, thì cũng đừng trách quan phủ không quan tâm tới các người... Nếu có kẻ nào bất mãn với bản đốc, muốn ngầm đối phó với bản đốc thì cứ thử xem, bản đốc sẵn sàng tiếp đón.

Sở Hoan nói xong, tất cả đều thất kinh.

Sở Hoan không nói giọng quan cách mà như khí khái của kẻ giang hồ, tất cả những thứ vốn không nên nói thẳng ra thì lại nói ra hết. Nhưng làm như vậy, ngược lại càng có sẽ đe dọa lớn hơn.

Lúc này, tất cả những ai gặp phải ánh mắt Sở Hoan đều không khỏi rét run.

Không khí im lặng như tờ, thần thái Sở Hoan cũng dần thoải mái hơn, cười nói:

- Tất cả những gì cần nói, bản đốc đều đã nói rồi, còn ai muốn ký tên thì nhanh lên.

Lúc này còn có ai dám ký tên nữa, chỉ có Hình Lang lẩy bẩy bước lên, dáng vẻ cầu khẩn:

- Tổng đốc đại nhân hùng tài đại lược, nhìn xa trông rộng, tiểu lão tầm nhìn hạn hẹp, vô cùng xấu hổ. Tổng đốc đại nhân, tiểu lão nguyện đem tám phần thu hoạch cho quan phủ mượn, còn tiền lãi, tiểu lão không lấy một xu...

- Việc này bản đốc không có thời gian rảnh rỗi để xử lý.

Không đợi Hình Lang nói xong, Sở Hoan đã lạnh lùng nói:

- Ngươi dẫn người đi kiện chủ sự của Hộ Bộ Ti, lại còn ký tên trên đơn kiện, nếu rút đơn thì đồng nghĩa với việc bôi nhọ mệnh quan triều đình, tội danh gì đã có Hình Bộ Ti xử lý. Bản đốc đã cho ngươi có hội, ngươi lại không muốn cho mượn lương thực, bản đốc cũng không làm khó, nếu đã ký tên thì bản đốc sẽ không lấy một hạt lương thực nào của các ngươi.

Hắn ngẩng đầu lên, nói lớn:

- Chư vị, đông qua xuân tới, thời gian tới vụ xuân ngày càng gần rồi. Chúng ta không được phép lãng phí thời gian nữa, nếu các ngươi có ý cho quan phủ mượn lương thực, bản đốc hi vọng các ngươi nhanh chóng giao nộp cho kho lương, quá thời hạn đó, có muốn cho mượn lương thì quan phủ cũng sẽ không thu nữa.

Đám thân sĩ không ký tên cảm thấy vô cùng may mắn, trong lòng cực kỳ vui mừng vì đã thoát được một tai họa, có người lập tức nói lớn:

- Tổng đốc đại nhân, tiểu nhân bây giờ sẽ quay về kiểm kê kho lương, nộp sổ sách lương thực cho quan phủ ở địa phương rồi sẽ đem lương thực giao cho kho lương của quan phủ, tuyệt đối không để trễ vụ xuân.

Lập tức những người khác cũng nhao nhao lên tiếng sẽ nhanh chóng quay về kiểm kê kho lương nhà mình, bảo đảm trong thời gian ngắn nhất sẽ giao lương thực cho kho lương của quan phủ.

Còn những kẻ đã ký tên trong đơn kiện, có kẻ vẻ mặt đờ đẫn, có kẻ vẻ mặt đau khổ, có kẻ hai mắt trống rỗng vô hồn, thậm chí có kẻ ánh mắt tràn ngập sự oán hận.

Sở Hoan ra hiệu cho Kỳ Hồng đưa đơn kiện lên, nhìn lướt qua một cái rồi gấp lại cẩn thận, cất vào ngực, không nói gì thêm nữa, giơ tay ra hiệu. Kỳ Hồng dẫn người đi trước mở đường, đám đông vội tránh ra nhường đường. Sở Hoan không nói gì, cưỡi ngựa dẫn đoàn người đi thẳng.

Trong nháy mắt, cả đoàn người đã biến thành những đốm nhỏ giữa trời đầy mưa tuyết, cho tới khi không còn nhìn thấy gì nữa.

Đám thân sĩ không ký tên cũng không lãng phí thời gian, không thèm để ý tới đám người Hình Lang, tốp năm tốp ba cười nói đi về, còn đám Hình Lang thì ngơ ngác đứng yên tại chỗ, im lặng không nói gì.

Một hồi lâu sau mới có người rón rén hỏi Hình Lang:

- Bây giờ chúng ta phải làm sao bây giờ? Lương thực chắc chắn không bán được, tên của chúng ta đều đã ký ở trên. Sở Hoan cho dù không để ý tới người khác thì chắc chắn cũng sẽ để ý tới chúng ta.

- Còn có thể làm thế nào nữa.

Có người bực tức nói:

- Ta vốn chưa từng nghĩ tới việc phản đối, đều do các ngươi lắm chuyện, bây giờ thì hay rồi, ngay cả xuất quan buôn bán cũng không xong nữa.

Rồi tiếng cãi cọ vang lên. Hình Lang dáng người như còng xuống, ngơ ngác nhìn về phía Sở Hoan vừa rời đi, không để ý tới chuyện cãi cọ của những người xung quanh, chỉ khẽ lẩm bẩm:

- Chỉ có thể đi cầu xin Tây Quan thất tộc thôi, dù thế nào cũng không thể không để mất quyền xuất quan buôn bán được.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.