Cô Vợ Lạnh Lùng Của Tổng Tài Bí Ẩn

Chương 23: Ta muốn làm hoàng đế (21) (1)




Khi Trần Lâm nằm trên giường đã là 2 giờ sáng, cậu lại không buồn ngủ

Tin nhắn của Quang ca như thế nào trả lời? Không trả lời, có thể chứ? Thực rõ ràng, không trả lời là quyết định sáng suốt nhất. Thế còn, trả lời? Nhưng mà, trả lời như thế nào? Trần Lâm cầm di động trằn trọc trên giường

Một đêm, Trần Lâm nghĩ không ra đáp án, cuối cũng vẫn không ngừng để Chu công triệu hoán, ngủ

Ngày hôm sau, 9h sáng, mẹ Trần đang hấp bánh chẻo phát hiện còn trai còn chưa tỉnh, liền đi gọi

Mẹ Trần nhìn bọng mắt trên mặt con trai, đau lòng. Nàng như thế nào không biết con có tâm sự. Hôm qua từ khi nhận được tin nhắn, con trai liền mất bình thường ngay lập tức. Nếu con không nói, người làm mẹ như nàng đương nhiên cũng không hỏi. Nàng tin tưởng con mình có thể xử lí tốt. Dù sao, Trần Lâm từ nhỏ đều làm họ yên tâm như vậy

Mười giờ đúng, gia đình Trương Bá Quang đến nhà Trần Lâm chúc Tết

Nhìn thấy Trương Bá Quang, Trần Lâm liền lược bỏ những xấu hổ trên mặt, nhìn không ra bất kì biểu hiện gì khác thường. Cha mẹ Trương Bá Quang đã chúc Tết xong, bốn vị lão nhân để hai người trẻ tuổi thoải mái nói chuyện phiếm. Trần Lâm trong lòng thật muốn nói với Trương Bá Quang, hơn nữa cậu cũng không nghĩ sẽ giấu diếm quan hệ của mình và Tống Đình Phàm

Chỉ là cậu không rõ, tại sao đột nhiên Quang ca lại nói… thích mình? Chẳng lẽ nhiều năm qua Quang ca đối tốt với mình không phải vì tình cảm huynh đệ sao? Trần Lâm rất muốn nghĩ sâu thêm, chính là nhìn thấy đôi mắt Trương Bá Quang bây giờ tràn ngập cấp thiết, khẩn cầu, thậm chí còn có chút sợ hãi; cậu buông tha hết thảy mọi suy nghĩ sâu xa, cậu không nghĩ sẽ đào sâu thêm nữa. Bằng không những điều mình nợ Quang ca, chỉ sợ, càng ngày càng nhiều. Ân tình đó, đừng nói cha mẹ không trả được, chính mình cũng không trả nổi!

– “Đêm qua ngủ không ngon sao?”. Khi hai người đi vào phòng Trần Lâm, Trương Bá Quang mới mở miệng hỏi

Người trước mắt, bọng đen rõ ràng trên mặt như vậy, khuôn mặt vốn trắng hồng, giờ phút này, không, từ khi nhìn thấy mình đi vào cửa, liền hiển nhiên có chút trắng tái. Trong lòng Trương Bá Quang lóe lên từng đợt không đành lòng cùng đau lòng. Hắn biết cậu luôn luôn không thể thức khuya. Cậu như thế, là vì tin nhắn kia của mình sao? Trương Bá Quang không ngừng thầm hỏi trong lòng: mình, đây là đang ép cậu ấy sao?

Trần Lâm không lên tiếng, qua hồi lâu mới thong thả nói, “Anh không phải cũng không ngủ ngon sao?”. Trần Lâm không phải kẻ máu lạnh, không phải không nhìn thấy Trương Bá Quang hai mắt vẫn còn hằn tơ máu, hai tay khẩn trương nắm thành quyền, hơn nữa Trương Bá Quang mở lời quan tâm, Trần Lâm vô pháp mở miệng cự tuyệt. Chỉ là phương thức cự tuyệt lần này, cậu, còn không biết nói sao cho phải

– “Anh rất tốt, hôm qua chỉ hàn huyên với ba anh chốc lát”

Trần Lâm rõ ràng không tin câu trả lời lấy lệ kia của hắn, liếc mắt một cái. Trương Bá Quang có chút xấu hổ, “Ách, haha, là không ngủ đủ giấc”

Trầm mặc hồi lâu. Trần Lâm mở miệng, “Quang ca, tin nhắn kia…”

Trương Bá Quang cất bước đến trước mặt cậu, nghiêm túc nói, “Tiểu Lâm, anh là thật lòng!”

Trương Bá Quang không phải vì xúc động nhất thời mà gửi tin nhắn kia, hắn thâm tư thục lự hết mọi kết quả sau khi thẳng thắn cùng Trần Lâm. Vô luận được tiếp nhận hay cự tuyệt. Là, hắn không thể không thừa nhận, trước khi hắn thiếu dũng khí, nhưng từ khi Trần Lâm gặp Tống Đình Phàm, hắn lại có đủ dũng khí hạ quyết tâm nói cho cậu. Từ một khía cạnh nào đó, hắn thậm chí còn phải cảm ơn Tống Đình Phàm

Trương Bá Quang nghiêm túc trịnh trọng như vậy làm lòng Trần Lâm run lên. Cho dù đã biết chuyện Quang ca thích mình, nhưng nghe người này nói ra miệng, Trần Lâm vẫn khiếp sợ! Nếu không phải đã gặp Tống Đình Phàm, Trần Lâm sẽ nghĩ tin nhắn kia của Trương Bá Quang là ca ca vui đùa đệ đệ. Nhưng cậu cuối cùng vẫn gặp được Tống Đình Phàm, mà quan hệ hai người lại trở thành như vậy

Nghĩ đến Tống Đình Phàm, Trần Lâm bình tĩnh hơn nhiều, ngẩng đầu nhìn lại Trương Bá Quang, thái độ cũng đạm nhiên khinh mạch rất nhiều. Trần Lâm biết, cậu phải làm như vậy!

– “Từ khi nào?”

– “… Anh… Anh cũng không biết, có lẽ là khi em ngồi trên bậc thang nhìn anh vui chơi, ánh mắt thủy chung hâm mộ anh; có lẽ là khi em vào trung học, ngồi sau xe anh đi học; có lẽ là khi em gọi anh là Quang ca; có lẽ là khi em lớn lên, lại chỉ thể hiện bản tính trẻ con khi gặp anh; có lẽ…. Nhớ không rõ, đợi khi chính anh ý thức được, thì anh đã hãm sâu trong cảm xúc này….”

Trần Lâm nhìn Trương Bá Quang lâm vào hồi ức, hưởng thụ như thế mà hạnh phúc như thế, ánh mắt đạm nhiên khinh mạch của cậu cũng nhu hòa rất nhiều

– “Tại sao… không nói cho em biết?”. Trần Lâm xấu hổ lí nhí hỏi

– “Nói cho em? Anh làm sao dám, làm sao dám…. anh không nghĩ… cũng không muốn em đi trên con đường này. Em sạch sẽ tinh khiết như vậy. Anh luyến tiếc, luyến tiếc….”. Trương Bá Quang dường như muốn khóc

– “Vậy anh, tại sao bây giờ lại nói?”

Trần Lâm hỏi một câu, tâm tình Trương Bá Quang liền trầm xuống một phần

– “Vì sao, vì sao…. nếu không nói anh sợ sau này sẽ không có cơ hội….”. Nhãn tình thẳng tắp nhìn Trần Lâm, “Hoặc là nói, anh không còn cơ hội đi?”. Không biết hắn hỏi chính mình hay là hỏi Trần Lâm

– “Quang ca, em không có ý giấu diếm anh. Đêm qua, nếu anh tiếp tục hỏi, em cũng sẽ đều nói cho anh nghe”. Đôi mắt nhìn Trương Bá Quang không chút lẩn tránh lừa gạt, Trương Bá Quang không tin cũng khó

Trương Bá Quang lắc lắc đầu, ngồi trên giường Trần Lâm. Hai tay chống đầu, giọng nói thật u tối, “Em vì sao lại đáp ứng hắn? Vì sao….”

Trần Lâm không trả lời, Trương Bá Quang cũng vì câu hỏi của mình mà bật cười. Nhưng tiếng cười cũng thật chua xót

– “Bắt đầu khi nào? Hai người biết nhau chỉ mới nửa năm, chẳng lẽ tình cảm nhiều năm như vậy của chúng ta vẫn không bằng sao?”. Trương Bá Quang vừa nói xong, Trần Lâm cơ hồ dùng ánh mắt khó tin nhìn hắn, Quang ca, đây là lời Quang ca luôn nổi bật, làm việc điềm tĩnh, khôi hài tự tin có thể nói sao? Hắn thế nhưng lại dùng thời gian để cân nhắc tình cảm sâu cạn, thế nhưng hiểu nông cạn vấn đề, hắn… Thế nhưng lại hỏi như vậy

Trần Lâm giật mình, nhưng cũng minh bạch tức khắc, cậu phải cự tuyệt hoàn toàn! Chỉ có thể lạnh lùng đạm nhiên đến cùng! Cậu sẽ không để Quang ca có bất kì hi vọng nào, bởi vì không có khả năng. Hiện tại nếu do dự, để Quang ca nuôi hi vọng, vậy những gì Trần Lâm mắc nợ hắn vĩnh viễn sẽ trả không xong. Cậu tình nguyện để Quang ca trách cậu, trách cậu lạnh lùng, trách cậu tuyệt tình, cũng không thể để hắn tiếp tục hãm sâu trong tình cảm ấy. Cậu, Trần Lâm, không dư thừa tình cảm đến vậy

– “Quang ca, vấn đề đó, anh không nên hỏi…”. Ngữ khí Trần Lâm tuy nhẹ nhàng chậm rãi nhưng mang theo hàm ý trách móc

– “Tại sao anh không nên hỏi, tại sao không nên hỏi, em nói cho anh biết, nói cho anh biết đi!”. Trương Bá Quang hét to lên

Cũng may nhà Trần Lâm cách âm rất tốt, nếu không, bây giờ chỉ sợ bốn cặp mắt ngoài kia đều đã liếc vào đây

Trần Lâm mất tự nhiên nhíu nhíu mày, trong lòng lại đau thương mấy phần. Cậu không nghĩ chỉ vì mình, một người sự nghiệp thành công, trước nay đều bày mưu tính kế kĩ càng bây giờ lại luống cuống như vậy

– “Quang ca, tháng sau em từ chức!”.  Trần Lâm như không nghe tiếng hét kia, khư khư cố chấp biểu đạt ý kiến của mình. Âm thanh tuy nhẹ, nhưng cũng đủ để người đang xúc động kia nghe rõ

Trương Bá Quang cứng người, Trần Lâm nhìn, trong lòng cười khổ, chỉ sợ tâm cũng cứng ngắt như vậy đi. Trương Bá Quang cơ hồ dùng ánh mắt oán hận nhìn Trần Lâm, cậu, dùng cách này để cự tuyệt mình! Đủ ác độc! Hắn không biết người mình luôn nhất tâm chiếu cố khi nào lại trở nên quyết tuyệt như vậy

Ánh mắt Trần Lâm vẫn nhìn thẳng không do dự. Khi hai người sắp giằng co không nổi nữa, vẫn là Trương Bá Quang mở lời trước

– “Nhất định phải thế sao?”. Không cần Trần Lâm trả lời, Trương Bá Quang đã ra đến cửa phòng cậu, cuối cùng còn nghe được tiếng sập cửa chói tai. Bốn vị lão nhân đang nói chuyện trong phòng khách kinh hách. Bốn mặt nhìn nhau

Mẹ Trần phản ứng trước tiên, đi vào phòng con trai, nhìn thấy Trần Lâm đang đứng ngốc lăng. Mẹ Trần vỗ nhẹ vai con, “Làm sao vậy?”

Trần Lâm không muốn nói dối, cũng biết lan man không được với mẹ. Trả lời mẹ Trần, “Con nói với Quang ca mình từ chức”. Mẹ Trần liền hiểu ra, đây là việc không sớm thì muộn con trai sẽ làm, nhưng vẫn không ngờ lại sớm như vậy. Mà thái độ của Trương Bá Quang cơ hồ cũng… quá mức kịch liệt

Sau đó cha mẹ Trương Bá Quang cũng vội vàng cáo từ, về nhà xem con trai. Khách khứa đi rồi, ba Trần liền thấy mẹ Trần từ phòng con đi ra, ánh mắt uy hiếp: không được đến hỏi con!

Vì việc này là năm mới của Trần Lâm không được thư thái, thậm chí là lo lắng. Cậu không ngừng nghĩ, có phải hay không sau này cậu không có cơ hội gọi Quang ca nữa? Có phải hay không sau này hai người sẽ thành xa lạ? Có phải hay không tình cảm mười mấy năm tích lũy, vì tình cảm một người biến chất mà không tồn tại nữa?

Trần Lâm không nghĩ sự tình lại thành vậy, nhưng cậu cũng biết nếu mình lấy lí do bọn họ là huynh đệ ra cự tuyệt Quang ca, mình xem hắn là ca ca mà nói linh tinh, thì không chỉ vũ nhục Trương Bá Quang, cũng vũ nhục nhiều năm tình cảm huynh đệ của mình với hắn. Hoặc lí do hợp lí nhất, Trần Lâm có thể thẳng thắn nói đến Tống Đình Phàm. Nhưng nói vậy lại đả kích đến lòng tự tọng của Quang ca. Trần Lâm cậu dù quyết tuyệt thế nào cũng không làm như vậy được

Cho nên cậu giải thích qua loa, dùng thái độ lạnh nhạt của mình mà xem nhẹ tình cảm của Quang ca

Trên thực tế, Trần Lâm luyến tiếc rất nhiều, nhưng cậu cũng rõ ràng, triệt triệt để để biết rằng, cậu cùng Quang ca sẽ không bao giờ được như trước kia. Có lẽ Quang ca vẫn còn trách cậu đi

Mùng 6, Trần Lâm quay lại cửa hàng làm việc. Chuẩn bị xong hành lí, Trần Lâm ở trong phòng liền nhìn thấy xe của Trương Bá Quang dưới lầu. Giờ khắc này, Trần Lâm cười

– “Vẫn là nhìn thấy Tiểu Lâm tươi cười, Quang ca trong lòng rất thoải mái. Tiểu Lâm khinh mạch với anh như vậy, Quang ca không… muốn nhìn thấy nữa…”. Trương Bá Quang đến trước mặt Trần Lâm, sờ sờ tóc cậu. Lần này, Trần Lâm không tránh đi

– “Quang ca….”. Trần Lâm có chút kích động nhìn Trương Bá Quang. Cậu nghĩ, có lẽ cậu và Quang ca còn có thể như xưa

– “Tốt lắm tốt lắm, không nhắc lại nữa. Lên xe đi, anh đưa em về”. Trương Bá Quang thôi thôi táng táng mang Trần Lâm vào xe, sau đó dừng lại nói lời xin lỗi cha mẹ Trần vì thái độ của mình hôm Tết

Khi chỉ còn lại hai người, bầu không khí xấu hổ bao trùm

– “Khụ, ách, Tiểu Lâm, cảm xúc của anh lúc đó không được tốt, em đừng trách anh a!”. Trương Bá Quang vừa nhìn sắc mặt Trần Lâm vừa ăn năn

Trần Lâm lắc lắc đầu. Hai mắt nhìn về trước, không nói gì

– “Thật muốn từ chức sao? Lời anh nói hôm đó, em đừng để tâm”. Khi Trương Bá Quang nói nửa câu sau, hai mắt mở to muốn quan sát sắc mặt của Trần Lâm nhưng lại nhìn như đang chuyên tâm lái xe

– “Quang ca, anh biết em không sớm thì muộn cũng sẽ từ chức”. Trần Lâm bình tĩnh nói

– “… Chỉ là, vì anh em mới từ chức sớm như vậy sao?”. Trương Bá Quang có chút ảm đạm

– “Quang ca, không phải do anh ép, mà là chính em lựa chọn”. Trần Lâm nói một câu không chút ý tứ trách móc nào, nhưng cũng làm lòng Trương Bá Quang một trận lạnh lẽo

Hắn rõ ràng ý thức được, Trần Lâm, là đang vạch rõ giới tuyến với hắn

Trần Lâm trước giờ đã vậy, hắn biết, chỉ cần để người khác từ bỏ ý định, Trần Lâm lúc nào cũng lạnh nhạt nhẹ nhàng nói, nhưng cũng đủ để người khác minh bạch ý tứ của cậu. Hắn cũng không ngại thái độ như vậy, ngược lại, ngần ấy năm, Trần Lâm đều đối xử với mọi người chung quanh như vậy. Trương Bá Quang trước kia đều cười nhìn Trần Lâm thường xuyên dùng phương thức này mà cự tuyệt, tuy không làm tổn thương người khác, nhưng cũng chưa từng thân cận. Khi đó hắn âm thầm cao hứng, Tiểu Lâm của hắn chưa bao giờ đối xử với hắn như vậy. Hiện giờ, chẳng lẽ mình cũng thành người khác trong mắt cậu ấy rồi sao?

Mình nhiều ngày như vậy không gặp Trần Lâm, liền là nghĩ làm cho hai người đổi một loại ở chung. Trương Bá Quang hắn không phải ngốc tử, có những việc nếu đã phóng lao, giấy trắng mực đen rõ ràng, nếu muốn xem như chưa có gì xảy ra thì không có khả năng. Hắn biết hiện tại mình có lẽ không chiếm ưu thế, nhưng cũng không có nghĩ mình không có ưu thế. Nam nhân kia, Trần Lâm nếu có thể yêu nam nhân, như vậy tỉ lệ thành công của hắn cũng sẽ lớn hơn. Tâm tình điều chỉnh như vậy, hắn mới có dũng khí đối mặt Trần Lâm. Nhưng không ngờ, Trần Lâm lại muốn đặt hai người ở một vị trí khác. Hắn, là thành người lạ trong mắt cậu

Trên đường đi hai người không nói gì

Trần Lâm vốn nghĩ Trương Bá Quang chủ động đến đón mình, hẳn là không có để tâm chuyện kia. Nhưng cậu sai lầm, từ khi cậu vào xe ngồi, vô ý bắt gặp ánh mắt của Trương Bá Quang. Trần Lâm biết mình sai lầm, rất sai lầm, bọn họ thật không trở về như trước được. Đôi mắt kia tràn ngập quyến luyến không buông tha mình, thâm tình nhìn khiến mình vô pháp nhìn thẳng, chỉ có thể dời mắt chỗ khác. Tai nghe Trương Bá Quang nói mình đừng lưu tâm, nhưng đối diện với đôi mắt kia, Trần Lâm làm sao không lưu tâm?

Nếu Trần Lâm không gặp được Tống Đình Phàm, có lẽ cậu cũng đọc không được nhãn thần của Trương Bá Quang, chính mình trước kia không biết tình cảm Quang ca dành cho mình, đến cùng cũng chỉ vì tiềm thức cũng không nghĩ ra. Nếu hắn nhất định luôn dùng ánh mắt ấy nhìn mình, chính mình rất có khả năng là người ra đi

Trở lại cửa hiệu, Trần Lâm nói, “Quang ca, trong một tháng em sẽ làm tốt mọi công tác, cũng sẽ giao đãi hết thảy với mọi người mới rời đi”

– “Tiểu Lâm, em… em thật không cần rời đi nhanh như vậy. Em cũng biết, anh sẽ không bức em”. Giọng nói Trương Bá Quang lúc này đã thập phần am ách

Thái độ Trương Bá Quang càng khiêm tốn, Trần Lâm càng kiên quyết. Quang ca của cậu không phải như thế, không thể để Quang ca chỉ vì mình mà biến thành như vậy

– “Quang ca, không phải bởi vì anh, anh biết không? Năm mới ba mẹ đã lì xì cho em mười vạn tệ, haha, anh cũng biết em sẽ dùng vào việc gì, không phải sao?”. Giọng nói Trần Lâm tuy nhẹ nhàng, nhưng đủ uyển chuyển từ chối ý định giữ cậu lại của Trương Bá Quang

Trương Bá Quang chăm chú nhìn Trần Lâm không chớp mắt, như là muốn nhất định phải tìm ra đáp án từ mắt Trần Lâm

Trần Lâm bất đắc dĩ thở dài, “Là, em thừa nhận anh cũng là một nguyên nhân làm em từ chức sớm hơn kế hoạch. Nhưng mà, Quang ca, anh không hiểu sao? Tiểu Lâm không thể mãi lưu lại đây”. Lời nói Trần Lâm đủ mềm mại như biểu thị cho tâm tính yếu ớt của mình, cũng cho Trương Bá Quang một kích cuối cùng. Hắn, tối không chấp nhận nhìn Trần Lâm ủy khuất. Hắn, chỉ có thể để cậu rời đi

Bốn mắt nhìn nhau, không nói gì

– “Em đệ đơn từ chức đi”. Nói xong, không chút do dự xoay người đi. Khi tay đặt trên vô lăng, nhịn không được lại hỏi, “Anh còn là Quang ca của em không?”

– “Đương nhiên còn, vĩnh viễn đều như vậy!”. Nhưng mà, anh hãy từ bỏ tình cảm với em đi. Trần Lâm vẫn không thể nhẫn tâm nói ra câu cuối cùng.

Cầm di động gửi đi một tin nhắn– em đã trở về. Trần Lâm yên lặng dọn dẹp. Cậu, tựa hồ nhớ người kia. Nhất là khi nghe Quang ca thông báo

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.