Cô Vợ Hồ Ly Ngốc Nghếch

Chương 2: Hai thi thể ko hư thối




-Ta biết đây sẽ là quyết định khó cho con,ta đã hứa hôn cho con từ nhiều năm trước đây và giờ họ yêu cầu làm theo hôn ước,cháu sẽ được sống đầy đủ ở nhà họ

-Cháu…sẽ ở chung với ông đúng không ạ?

-Không….ta sẽ đi về quê một thời gian

-Huhu…

Tôi khóc to hơn khiến ông cũng run run mà khóc theo

Ôm chầm đứa cháu gái mình đã nuôi dưỡng bao nhiêu năm trời,giờ phải xa nó quả nhiên ông không đành lòng nhưng vì lời hứa và vì tính mạng con bé ông sẽ để nó ra đi

-----------------------------------------------------------------------------------------------------

Tối hôm ấy,tôi nằm trăn trở mãi và không thể ngủ được,vậy tôi sẽ đính hôn với một người con trai không hề biết mặt sao,tôi cứ tưởng điều này đã chấm dứt từ xưa rồi chứ,ai ngờ rằng giờ này vẫn còn cảnh người lớn đặt đâu con ngồi đó chứ.

Tôi thiếp đi sau đó và cứ mặc kệ cho những suy nghĩ cứ tuôn thành dòng,sáng chủ nhật ngày mai sẽ là một ngày khá đặc biệt với tôi đây nhỉ

------------------------------------------------------------------------------------------------

“chít…chít”

Tiếng con chim nào đó hót líu lo ngoài cửa làm tôi thấy khó chịu vô cùng,lấy cái gối bịt tai lại

-Im ngay cho tao mấy con chim phiền phức này,cả đời học sinh chỉ có chủ nhật là được ngủ nướng thôi đó,xùy xùy

Bỗng nhận ra điều gì đó,tôi bật chăn tỉnh dậy

-Ôi mẹ ơi,mấy giờ rồi ta,ông nói sẽ có người tới đón mình tới nhà chồng tương lai mà………………Áaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa…….muộn rồi

Tiếng hét thất thanh của tôi đã làm rung động bao nhiêu con người hàng xóm đang nướng bên cạnh,tắm rửa sạch sẽ tôi mặt một chiếc đầm hồng nhạt,cụt tay,với điểm nhấn là dải ruy băng màu trắng được cột thành nơ và dải ren mỏng diềm dưới chân váy,tôi đội một chiếc mũ phớt mùa hè,mái tóc xoăn bồng bềnh được thả ra ngoài sau,vali đồ đạc của tôi cũng chả bao nhiêu nên tôi có thể cầm nó trên tay

Thấy tôi bước xuống lầu ông nhìn tôi cười hiền hòa,trông ông có vẻ khá mệt mỏi trong như là bị mất ngủ vậy

-Xe tới rồi đó con

-Con biết rồi ạ

Tôi chạy tới ôm chầm khiến ông bất ngờ

-Con sẽ nhớ ông lắm,ông nhớ gọi điện thoại cho con nha ông

-Ta biết rồi mà ^^

-Cháu đi đây

Tôi day dứt bước ra ngoài cổng mà không dám quay đầu lại,vì nếu quay lại tôi sẽ không kìm được lòng mà òa khóc lên mất.Từ hôm nay tôi sẽ có một cuộc sống mới rồi sao,tôi phải cố gắng lên để không phụ lòng ông mới được

Bước vào một chiếc xe màu đen bóng loáng sang trọng đang đậu trước nhà,có một người đàn ông đã đứng đó sẵn,thấy tôi ông ta cuối đầu kính cẩn rồi mở cửa xe.Tôi nhìn lại căn nhà mà tôi đã gắn bó bao nhiêu năm nay lần cuối cùng…khẽ thở dài tôi ngao ngàn ngồi lên xe.Tiếng động cơ khởi động nhẹ nhàng rồi lướt đi ra khỏi con phố thân thuộc ngày nào

Chiếc xe cứ đi mãi và dừng lại tại một căn biệt thự vô cùng sang trọng,nói biệt thự cũng chẳng đúng nữa,nó như một lâu đài Châu Âu thu nhỏ trong lòng thành phố Châu Á này vậy,tôi nhìn mà há hốc mồm,từ nhỏ đến lớn tôi chưa từng bao giò bước vào trong một ngôi nhà to lớn như vầy,chiếc cổng to đùng từ từ mở ra,xung quanh tường cao kín bưng,chắc ăn trộm có trèo vô cũng hơi khó đấy,tôi ngây ngô nghĩ,xung quanh khuôn viên dẫn vào là những bãi cỏ xanh dài nghi ngút,xa xa là vườn hoa hồng trắng,quái lạ nhỉ ai lại đi trồng hoa hồng trắng trong nhà chứ nhỉ,nó gợi vẻ chết chóc tang thương mà

Mãi suy nghĩ vẩn vơ thì cửa xe đã mở từ bao giờ,tôi bước xuống xe mà trong lòng hồi hộp,tim cứ đập bình bịch như thể sắp rớt ra ngoài í,khung cảnh xung quanh đúng là rung động lòng người,khuôn viên này có thể xây được thêm mấy căn biệt thự nữa vì nó thực sự quá rộng…

-Mời tiểu thư vào nhà à

-Ơ…cảm ơn chú ạ

Tôi kéo lê chiếc qua li vừa đi vừa xuýt xoa bởi khung cảnh xung quanh,cứ mãi trầm trồ suy nghĩ thì tôi va phải một “cục” gì đó…làm tôi té bịch ra đằng sau vali quần áo bị bung cả ra ngoài,lúc định hình lại thì thấy một tên con trai đội mũ snapback,tai đeo headphone nhìn tôi vẻ lạ lẫm

-Ui daaa….

Thấy tôi có vẻ xuýt xoa cậu ta liền chạy tới đỡ tôi dậy

-Cô có sao không???

-À…ờ tôi không sao

Tôi vội vàng rụt ra khỏi vòng tay của cậu ta rồi thu dọn quần áo,thấy thế cậu ta cũng vội giúp tôi nhặt đồ bỏ vào vali

Đang cố gắng nhặt thì cậu ta vô tình nhặt được một chiếc bra(áo ngực đó mấy chế =)))),thế là cậu ta đỏ mặt lúng túng bỏ nó vào vali,may là lúc đó tôi không thấy chứ không là xấu hổ chết mất

Thu dọn xong thì cậu ta và tôi đứng dậy

“Khịt!Mùi lạ”-Hạo Nhiên bỗng khịt mũi và nghĩ

-Tại sao cậu lại ở đây???-Cậu ta hỏi một cách nghi ngờ

-Tôi….tôi được đính hôn với một người con trai trong nhà này

-CÁI GÌ???

Cậu ta hét lên khiến tôi cũng giật mình theo

-Ơ……vậy người đó là cậu à???Cậu là con trai của nhà này à

-Ặc….nghe cho rõ đây….

-À..cháu dâu tương lai của ta đến rồi đấy à

Trên bụt cao một người đàn ông đã già đang chống gậy bước xuống với một vẻ uy nghiêm không ai có được

Hạo Nhiên thấy ông Viên liền cúi đầu chào,thấy cậu ta chào tôi cũng gật đầu chào theo

-Còn Hạo Nhiên,ta nhớ là hôm nay cháu phải tập kiếm thuật mà

-Cháu còn mệt mà,phải nghỉ ngơi một vài hôm ạ

-Làm biếng là không được đâu đấy

Sau khi kết thúc cuộc nói chuyện với cậu ta,người đàn ông già quay lại nhìn tôi với ánh mắt trìu mến

-Chắc cháu khá lo lắng nhỉ,ta là ông của chồng tương lai cháu,ta và ông ngoại Lưu của cháu đã hứa hôn cho cháu và cháu ta đính hôn với nhau…..

Nói rồi,ông ta quay sang chàng trai bên cạnh

-Chào chị dâu đi Hạo Nhiên

Gương mặt của Hạo Nhiên khẽ nhăn lên lộ vẻ ngạc nhiên bất ngờ

“Ông đang nghĩ gì vậy chứ,vậy cô gái này sẽ là vợ của anh Chấn Hưng sao,anh ấy sẽ như thế nào khi biết tin này chứ”

Hạo Nhiên chỉ nhìn tôi bằng ánh mắt nghi ngờ,rồi mỉm cười nhẹ nhàng

-Chào chị

Nụ cười của cậu ta có một chút gì đó làm cho tôi hơi động lòng,nhìn kĩ thì cậu ta rất đẹp trai đấy chứ,một vẻ mặt tuy con nít nhưng rất sắc xảo.

-Được rồi,cô Từ dắt Lưu tiểu thư về phòng của mình,chuẩn bị bữa tối thật đặc biệt để chào đón tiểu thư nhé

Ông Viên hào hứng nhìn tôi từ đầu đến chân,dứt lời một chị gái trông rất xinh đẹp với gương mặt trắng toát khiến tôi rợn người xuất hiện,chị ta ra hiệu cho tôi đi theo,thấy thế tôi cúi chào ông Viên và cậu Hạo Nhiên gì ấy rồi đi theo chị ta

Tôi vừa đi khỏi thì Hạo Nhiên đã vội vàng lên tiếng

-Ông à,con nghe mùi con người từ cô ta phát ra

tôi

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.