Cô Vợ Giả Ngốc Của Tổng Tài

Chương 62: Tể tướng, quản lại phu nhân của ngươi đi (3)




Một ngày này, chung quanh Thần Long đảo sóng biển ngập trời, sóng lớn xô bờ.

Nơi ngày nguyên bản cư trú một tộc tên là Thủy tộc, tộc này không phục thống trị mà chỉ bái thần long, sau khi bị Đoạn Lãng diệt đi thủ lĩnh thì những người còn lại đều hợp nhất.

Từ sau đó, Thần Long đảo liền trở nên hết sức thanh tịnh.

Nhưng mà truyền thuyết nơi này cư trú một con thần long.

Một ngày này, bọn người Sở Dương ngự không mà đến, hạ xuống trên một ngọn núi.

"Ngày Kinh Trập năm nay thần long sẽ hiện thân!"

Đoạn Lãng hết sức kích động: "Đồ sát thần long, lại chờ mong, lại thấp thỏm!"

Dương Phong nói: "Thần long là thụy thú trong truyền thuyết, nhưng tình huống thực tế chỉ có mỗi chúng ta biết, nó chẳng qua là hung thú mà thôi. Thế nhân sợ nên mới dùng thụy thú để an ủi bản thân, cũng không nghĩ thử xem thần long ngao du chân trời sao lại quản chuyện nhân gian? Cái gọi là thụy thú chẳng qua là lời nói không có căn cứ."

Bộ Kinh Vân và Nhiếp Phong đều gật đầu.

Ngoại trừ bọn hắn ra thì còn có bọn người Dương Tiểu Vũ, Minh Nguyệt, Đệ Nhị Mộng.

Đây là một đội ngũ cực kỳ xa hoa.

HỐNG... HỐNG... HỐNG...

Một tiếng long ngâm vang vọng đất trời, chỉ thấy mặt biển xa xa điện nhiên toát ra một cột sóng lớn cao trăm trượng quét sạch thiên địa, ngay sau đó là một con cự long đằng không mà lên, lắc đầu vẫy đuôi dài chừng trăm trượng, uy vũ vô cùng.

"Thần long!"

Tất cả mọi người chấn động toàn thân, trong mắt toát lên vẻ hưng phấn, còn cả phần e ngại cắm rễ thật sâu trong đáy lòng.

Kia dù sao cũng là thần long.

Cho dù bọn hắn đạt đến Đại tông sư thì cũng khó có thể bình tĩnh.

"Là ta tới hay các ngươi đi?"

Sở Dương ngược lại hai tay chắp sau lưng, hết sức bình tĩnh.

Ở trong Nạp Hư giới của hắn còn cả Ma Long ở thế giới Đại Đường, Hỏa Kỳ Lân của thế giới này, có Đế Thích Thiên một thân tinh nguyên Phượng huyết, cộng thêm thân thể của Long Quy bị Xích Tùng Tử diệt sát, rồi cả long cốt của Hiên Viên Hoàng Đế nữa.

Có những thứ này thì sao hắn có thể không bình tĩnh được?

"Chúng ta thử trước một chút nhé?"

Đoạn Lãng đã ma sát quyền chưởng.

Dù là Nhiếp Phong cũng kích động.

"Vậy thì đi đi!"

Sở Dương phất phất tay, đám người nhảy lên một cái, lao vun vút tới nghênh đón thần long.

"Ta cũng đi!"

Minh Nguyệt phất phất tay, khôn kịp chờ đợi bay đi.

"Chờ một lát các ngươi sẽ biết sự lợi hại của thần long!"

Sở Dương hé miệng cười một tiếng.

Trong nguyên tác, Đế Thích Thiên suất lĩnh một nhóm anh tài cùng thần binh mạnh nhất võ lâm lúc đó, hợp lực lại mới chật vật oanh sát được thần long.

Bây giờ đoàn người Nhiếp Phong tuy không thua đội ngũ trong nguyên tác nhưng muốn giết chết thần long cũng hết sức khó khăn.

Đám người vây công, đại chiến thần long.

Chưởng lực khai sơn, quyền kình toái địa, kiếm quang ngút trời khiến cho cả vùng vỡ vụn bát nháo không chịu nổi.

May mắn đây là đảo hoang, nếu ở trên đất bằng thì không biết đã dẫn phát bao nhiêu tai bạn.

HỐNG! HỐNG! HỐNG!

Thần long tuy có lân giáp nhưng vẫn bị đánh đến rống lên, nhưng trong lúc nhất thời, mấy người Nhiếp Phong cũng hết sức khổ sở.

VÚT!

Thần lòng quằn đuôi chạy trốn tới phía Sở Dương.

"Ngươi muốn chết sớm hơn sao?"

Sở Dương mỉm cười, đột nhiêm chém ra tâm linh kiếm khiến cho thần long đờ ra rồi rơi xuống dưới. Hắn giẫm mạnh bước chân tựa như súc địa thành thốn, đi tới trên đỉnh đầu thần long.

"Thế gian này đã không còn thần thú!"

Một quyền hạ xuống đánh nát óc thần long, tịch diệt sinh cơ.

Hắn phất ống tay áo, thu nó vào trong Nạp Hư giới.

Gọn gàng linh hoạt, bọn người Đoạn Lãng nhìn trừng mắt.

Dương Phong không khỏi tắc lưỡi: "Vẫn là đại sư huynh lợi hại!"

Hắn mặc dù tiến bộ không ngừng nhưng vẫn kém xa Sở Dương.

Về phần xưng hô thì đây là sự ăn ý trong lòng bọn hắn.

Nhiếp Phong cười khổ lắc đầu: "Chúng ta đánh nửa ngày cũng không bằng một quyền của đại sư huynh!"

Minh Nguyệt lại hết sức đắc ý nói: "Ai bảo hắn là Sở Hoàng chứ?"

Sở Dương cười nói: "Đi thôi, sau khi trở về chúng ta sẽ mở một hồi thịnh yến thần thú!"

Mọi người sáng mắt lên, không ngừng hưng phấn.

VÚT!

Đám người phá không mà đi, Thần Long đảo khôi phục lại vẻ thanh tịnh, chỉ là cái tên này đã hữu danh vô thực. Đợi một số năm sau thì nơi này lại xuất hiện nhiều rắn, cũng coi như thành một loại Thần Long đảo khác.

Sau khi trở về, Sở Dương lấy ra một bộ phận Long nhục, Long Quy nhục, Kỳ Lân nhục giao cho đầu bếp nấu nướng, đêm cùng ngày tổ chức một bữa thần thú yến.

Về phần bộ phận tinh hoa thì hắn giữ lại.

Độc Cô Hải xem như lão nhân trong hoàng thành, hắn kẹp một miếng Long nhục Thần Hi mà không khỏi bùi ngùi liên tục: "Có thể ăn một miếng Long nhục thì đời này không tiếc!"

"Có thần vật như này, nói không chừng chúng ta cũng có thể dòm ngó cánh cửa võ đạo vô thượng!"

Thích Vũ Tôn đã bắt đầu ăn.

Về phần bọn người Kiếm Thánh, Vô Danh, Đoạn Lãng thì đã sớm động đũa.

Sau khi nếm qua thì mọi người không khỏi khí huyết sôi trào, quanh thân thần mang lấp lóe, hiển nhiêm đều chiếm được không ít chỗ tốt, thậm chí ngay tại chỗ có mấy vị Tông sư đột phá tới cảnh giới Đại tông sư.

Như bọn người Đoạn Lãng thì đánh chắc cơ sở một cách triệt để để tương lai tiến quân võ đạo vô thượng.

Ngay cả Kiếm Thánh cũng chiếm được không ít chỗ tốt.

Thời gian như thoi đưa, không thể ngừng lại, nhi tử của Sở Dương cũng đã mười tám tuổi, đây là hài tử duy nhất của hắn và Minh Nguyệt.

Mười tám tuổi đã có tu vi Đại tông sư, cũng bắt đầu xử lý chính vụ.

Một ngày này, chỗ sâu trong hoàng cung truyền ra từng tiếng reo hò.

"Võ điển rốt cục thành công!"

Nhìn quyển thư tịch trong tay, Sở Dương kinh hỉ hết mực.

Bộ võ điển này bắt đầu tu luyện từ hậu thiên thẳng đến Chân Thần cảnh.

Xích Tùng Tử có tu vi Chân Thần, hắn đã từng nói với Sở Dương là sau Chân Thần sẽ phá toái hư không, nếu không phải ví di chí của Hiên Viên thì hắn đã sớm rời đi.

Có võ điển thì Đại Sở hoàng triều đã có bảo điển truyền thế.

Đồng thời Thôn Thiên Ma Công dung nhập hai nhà phật đạo nên cũng triệt để cải tiến, có thể trực tiếp hóa đi sát khí trong tinh nguyên.

"Thông Thiên Ma Công từ đây đổi thành Thôn Thiên công!"

Sở Dương bấy giờ sửa lại danh tự.

Một ngày này, quần thần đại yến, không không chúc mừng.

Có võ điển thì bọn hắn có đường tu luyện, có thể thẳng tới con đường vô thượng cho đến phá toái hư không, đám võ giả bọn hắn sao có thể không cao hứng.

Ba ngày sau, Sở Dương lần nữa tìm được Xích Tùng Tử.

"Tiền bối, ta vẫn muốn căn cứ tình huống của bản thân để sáng chế ra công pháp thích hợp nhưng một mực không thành công, chẳng hay ngài có thể giúp ta thảm khảo một chút không?"

Sở Dương cố gắng hơn hai mươi năm nhưng không thành công nên hơi nóng nảy.

Xích Tùng Tử hỏi: "Ngươi nếu tu luyện võ đạo thì có thể đi con đường của Xi Vưu; nếu pháp tu có thể chọn lựa phương pháp của Hiên Viên, dầu gì cũng có võ điển để tham khảo, tại sao còn muốn tự mình thôi diễn?"

Hơi do dự, Sở Dương lập tức nói ra tình huống của bản thân.

Xích Tùng Tử chấn kinh đứng lên: "Ngươi nói cái gì? Ba trăm sáu mươi lăm khiếu huyệt diễn hóa thành một bộ tinh thần đại trận đồ?"

Sở Dương khó hiểu nói: "Tiền bối, chuyện gì có gì phải ngạc nhiên?"

Xích Tùng Tử nghiêm túc nói: "Lấy Hiên Viên kiếm và Hổ Phách đao ra!"

Sở Dương cảm thấy mức độ nghiêm trọng của sự việc nên không do dự lấy hai thanh thần binh từ trong Nạp Hư giới ra, đặt trên mặt bàn.

Chỉ thấy Xích Tùng Tử vung bàn tay lớn lên, hư không xuất hiện một đạo kẽ nứt, liền gặp được một phương kiếm giới tràn ngập đủ loại kiếm khí, nhưng từ chỗ sâu nhất toát ra một thanh kiếm lưu quang lóe lên, chỉ thấy một phương kiếm giới này bỗng nhiên thu nhỏ, chui vào trong kiếm.

Sở Dương thấy thế thì co rụt con ngươi lại, hắn lại ngầm trộm nghe đến từng tiếng kêu thảm, sau cùng tịch diệt.

Xích Tùng Tử trảo một phát đã bắt được thanh thần kiếm.

Lúc này, Hiên Viên kiếm và Hổ Phách đao hơi chấn động.

"Lão hỏa kế!"

Xích Tùng Tử vuốt khẽ thanh kiếm một lát, trong mắt lộ ra vẻ quyết tuyệt, quăng tới trước nói: "Đi thôi, khôi phục bản nguyên!"

VÚT!

Thần kiếm hạ xuống, Hiên Viên kiếm và Hổ Phách đao rung động kịch liệt, lại lăng không băng tay, vừa vặn tạo thành thế tam giác cùng thần kiếm.

Lập tức một cỗ khí tức mênh mông tràn ra, tựa như hủy thiên diệt địa, lại như bao dung vũ trụ.

"Cấm!"

Xích Tùng Tử điểm ngón tay, một màn sáng xuất hiện bao phủ gian phòng, không để khí tức tiết lộ ra dù chỉ một chút.

Sở Dương thở chậm lại, hai mắt chăm chú nhìn chằm chằm ba thanh thần binh.

ONG...

Hai kiếm một đao xoay tròn một lát rồi bỗng nhiên hợp lại, quang mang lóe lên khiến Sở Dương nhíu mắt lại, chỉ thấy ba kiện thần binh đã biến mất không thấy đâu, giữa không trung xuất hiện một khối đá xám có ba trăm sáu mươi góc cạnh, bên trên là một đồ hình huyền ảo khó lường, ẩn ẩn chia làm năm khối.

"Ta hiểu được, ta rốt cục hiểu rõ!"

Xích Tùng Tử nhìn chằm chằm hòn đá, tựa như cười mà không phải cười, vô cùng kỳ dị, hắn điểm một ngón tay thì chỉ thấy trên không trung xuất hiện một hòn đá hư ảo, sau đó triển khai tào thành một đồ hình lập thể.

Thần đồ chia thành năm phần, khảm nạm bên trong.

Sở Dương thất thanh nói: "Đây chẳng phải là khiếu huyệt đại trận trong cơ thể ta sao?"

Xích Tùng Tử thở dài nói: "Lúc ấy ba huynh đệ chúng ta còn đang kỳ quái là sao hòn đá này lại có thể có ba trăm sáu mươi góc cạnh? Thần đồ sao lại ẩn ẩn chia làm năm khối? Lúc ấy không có hiểu được thấu đáo, chỉ coi thần đồ có năm loại đại đạo chi đồ nhưng nào biết lại ẩn chứa bí mật chung cực của Tông sư! Bây giờ lại quay đầu thì đã muộn!"

Sở Dương hỏi: "Hòn đá này rốt cục có lai lịch gì? Sao có thể chế tạo ba thanh thần binh?"

Ở sâu trong mắt hắn lại lóe ra những loại suy đoán.

Trong Chiến Thần điện ở thế giới Đại Đường thì xuất hiện chu thiên khiếu huyệt tạo thành đại trận đồ án.

Hòn đá không hiểu trước mắt cũng ẩn chứa điều bí mật này.

Hai thứ này có liên quan gì nhau không?

Xích Tùng Tử đã bình tĩnh lại: "Thiên ngoại thần thiết, chất không biết. Lúc ấy chúng ta lĩnh hội đồ này, mỗi người ngộ đạo riêng, sau đó tách ra thì tâm hữu linh tê, dùng đạo của bản thân rót vào trong đó nên tảng đá liền chia ra làm ba, bị chúng ta luyện chế thành thần binh của bản thân!"

Sở Dương nói: "Như thế thì khối kỳ thạch này ắt có lai lịch bất phàm!"

Sao có thể bình thường?

Sáng tạo ra tam tổ của Nhân tộc, khai sáng võ đạo thịnh thế.

Lại phân biệt thành Hiên Viên kiếm, Hổ Phách đao và thần kiếm của Xích Tùng Tử, thực không thể tưởng tượng nổi.

Bây giờ phản bản quy nguyên lại không có sai lệch chút gì, hoàn toàn bình thường.

Xích Tùng Tử chỉ nhìn một lát rồi thở dài một tiếng, đẩy hòn đá tới trước người Sở Dương rồi nói: "Tất nhiên lai lịch không nhỏ! Bởi nó mà huynh đệ ba người chúng ta bất hòa, sau cùng chỉ còn lại một mình ta, bây giờ lại phát hiện ngươi mới thật sự là người hữu duyên, không thể không nói đây là một sự mỉa mai. Nếu đã hữu duyên với ngươi thì đưa cho ngươi vậy!"

"Tiền bối, thứ này quá trân quý!"

Tuy mắt nóng rát nhưng Sở Dương vẫn cự tuyệt.

"Sắp rời đi nên không bằng để lại!"

Xích Tùng Tử bước ra một bước đã biến mất không thấy tăm tích: "Ba năm sau trên Lăng Vân quật ta sẽ phá toái hư không, chứng đạo mà đi!"

Thanh âm lượn lờ, ẩn vào chân trời.

Sở Dương kinh ngạc một lát rồi cười khổ một tiếng, hai tay khẽ vỗ đặt hòn đá vào trong ngực, hắn liền chấn động toàn thân, không tự chủ được nhìn thần đồ ở phía trước.

ONG!

Trước mắt hắn run lên, thức hải chấn động.

Từ nơi sâu xa, ba trăm sáu mươi lăm khiếu huyệt trong cơ thể cũng cảm giác được mà cùng nhau chấn động, tạo thành cộng hưởng với hòn đá.

Sở Dương phát hiện mình đã đi tới chỗ sâu trong thương khung, chung quanh là ba trăm sáu mươi lăm ngôi sao đang xoay chuyển chậm rãi, chuyển động không ngừng theo một quỹ tích cổ lão.

Khiếu huyệt trong cơ thể cũng y như thế.

Nhưng sau một khắc, những ngôi sao này đồng thời chấn động, phi tốc xoay tròn.

Tựa hồ toàn bộ thiên địa đều bị kéo theo.

Ngay sau đó, năm ngôi sao ở chính giữa nhất lần lượt nổ tung hóa thành lỗ đen, tiếp theo biến thành một tuyền nhãn.

Sở Dương ngơ ngác đứng đó nhìn sao trời diễn hóa, ghi tạc trong lòng, đồng thời trí tuệ chi hỏa trong đầu ở thời khắc này cháy hừng hực, hiểu rõ một loại đạo lý nào đó.

ONG...

Sau cùng trước mắt hắn tối sầm lại, Sở Dương vẫn đứng trong phòng, trong ngực vẫn ôm một hòn đá vô cùng kỳ dị.

"Tạo hóa, tạo hóa quá tốt!"

Giờ khắc này, Sở Dương hết sức kích động.

Hòn đá mới rồi cộng hưởng với mình, lĩnh ngộ con đường phải đi tiếp theo.

Trong lòng đã có dàn khung đại khái, chỉ cần bổ sung thì có thể thành hình cụ thể, hoàn toàn thích hợp công pháp bản thân tu luyện.

"Ngươi rốt cục có lai lịch gì?"

Sở Dương nhìn chằm chằm hòn đá, lại phát hiện năm bộ phận phân biệt trên thần đồ đã triệt để hợp lại, hắn lúc này có minh ngộ.

Cơ duyên chỉ có một lần vừa rồi.

Hắn khe khẽ thở dài, tâm niệm vừa động đã thu hòn đá vào trong Nạp Hư giới.

Sở Dương rời khỏi gian phòng thì đã thấy Minh Nguyệt đi tới.

Sở Dương hỏi: "Lông mày ngươi không giãn, có chuyện gì xảy ra sao?"

Minh Nguyệt nói: "Kiếm Hoàng ước chiến Vô Danh, đại chiến tại đất Kiếm tông, kết quả hai người lần lượt trọng thương, nếu không phải Nhiếp Phong sớm phát hiện đuổi tới kịp thời thì không chừng hai người đã chết chôn dưới núi, hơi xúc động thôi."

"Không chết thì tốt!"

Sở Dương khóe miệng co giật.

Kiếm Hoàng và Vô Danh mặc dù không phải thân huynh đệ nhưng còn hơn cả thân huynh đệ, đều là thiên tài kiếm đạo, lại một mực áp chế không giao đấu cho đến tận giờ.

Trong nguyên tác thì sau khi hai người giao đấu thì đều lần lượt tịch diệt.

Cải biến nhiều như vậy, hai vị này vẫn thiếu chút đi lên đường xưa.

Minh Nguyệt nhún nhún vai: "Đúng thế thật, không chế thì tốt, hy vọng bọn họ có thể phá rồi lại lập đi!"

Sở Dương lại không thèm để ý.

Bắt đầu từ một ngày này, hắn truyền lại đại vị, mấy người Đoạn Lãng cũng từ từ giao ra quyền lực, bắt đầu tham tĩnh võ đạo.

Ba năm sau.

Sở Dương đứng dậy, từ đáy lòng lộ ra tiếu dung: "Con đường đã thông, chỉ đợi tĩnh tu!"

Chỉ dùng thời gian ba năm, hắn đã hoàn thiện công pháp.

Không làm kinh động bất cứ ai, hắn bay lên không, biến mất trong hoàng cung.

Xích Tùng Tử phá toái hư không cho phép hắn quan sát nhưng không muốn gặp những người khác.

Bên trong Lăng Vân quật, Xích Tùng Tử nhìn phần mộ của Hiên Viên, mím môi một cái, bước ra một bước đi tới trên đỉnh núi.

"Ngươi đã đến!"

Vừa vặn Sở Dương đuổi tới.

Sở Dương hơi không ngừng nói: "Tiền bối, ngài thật muốn rời khỏi?"

Xích Tùng Tử nói: "Trong nhân thế đã không còn sự tình khiến ta lưu luyến! Đúng rồi, ta lưu lại đạo thống ở Thục Sơn, ngươi đừng diệt đạo thống của ta!"

Sở Dương dở khóc dở cười: "Không phải là lưu lại võ điển sao?"

Xích Tùng Tử nói, điểm ra một chỉ rơi vào mi tâm Sở Dương: "Ta lưu lại con đường kiếm đạo thuần túy. Kiếm đạo của ta, hôm nay tất cả đều truyền cho ngươi!"

Sở Dương dừng một chút, sửa lại xưng hô: "Đa tạ, sư phụ!"

Xích Tùng Tử hé miệng mà cười, chập ngón tay như kiếm vách lên trên không một cái, chợt quát lên: "Mở cho ta!"

Hư không lúc này đã nứt ra một vết nứt, từ bên trong tiết lộ ra khí cơ đáng sợ, đồng thời là một cỗ hấp lực thôn phệ chư thiên vạn giới, chỉ chốc lát đã nuốt Xích Tùng Tử vào trong.

"Không tốt, mau lui lại!"

Thanh âm lo lắng của Xích Tùng Tử mới truyền ra thì hấp lực cũng đã hút Sở Dương vào trong.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.