Cô Vợ Giả Ngốc Của Tổng Tài

Chương 47: Tiểu thanh mai, có chút mãnh (47)




Quý Phong vừa về tới phòng học, ngồi vào chỗ, trước mặt hắn có một nam sinh dáng người nhỏ len lén xoay người lại, thấp giọng nói.

- Quý Phong, có phải cậu thích Đồng Lôi rồi phải không?

- Ai nói vậy, làm gì có chuyện đó!

Quý Phong ngẩn ra, lập tức lắc đầu nhoẻn miệng cười.

- Vương Thông, cậu nghe ai nói vậy?

Vương Thông nhỏ giọng nói.

- Vừa rồi mình nghe được lớp phó Từ cùng Trần dương, bọn họ đang bàn tán về chuyện của cậu và Đồng Lôi!

- Bọn họ nói về mình?

Quý Phong ngẩn ra, khẽ lắc đầu, cười nói.

- Kệ bọn họ đi, họ chỉ hay nói xấu sau lưng người khác thôi!

- Tên nhóc này!

Vương Thông với Quý Phong cũng coi như có quan hệ không tệ, hắn kéo Quý Phong, đi tới trong góc phòng học, thấp giọng nói.

- Cậu cũng phải cẩn thận một chút, Từ Mặc cũng không phải là dễ trêu như vậy đâu!

- Cái này mình biết chứ!

Quý Phong nghi ngờ hỏi.

- Nhưng mà, hắn là tên không nên gây sự, có liên quan gì tới mình?

Vương Thông bĩu môi, nói.

- Tên nhóc ngươi, cậu không biết thật à, đến bây giờ còn gạt mình?

Thấy được vẻ mặt nghi hoặc của Quý Phong, Vương Thông nói.

- Chẳng lẽ cậu không hề biết, Từ Mặc một mực thích lớp trưởng, cậu còn ở đó theo đuổi lớp trưởng, Từ Mặc nói không chừng sẽ đối phó cậu đấy!

Quý Phong tức khắc chợt hiểu ra, Từ Mặc thích Đồng Lôi, ở trường cấp ba này, đều không có chuyện gì là bí mật. Chỉ có điều, Đồng Lôi đối với Từ Mặc cũng không có thiện cảm tốt cho lắm, nên dù cho hắn theo đuổi cô ta hai năm, cũng vẫn không có kết quả gì.

Nhưng mà, đối với chuyện này, Quý Phong không có ý kiến gì, hắn vốn không có ý theo đuổi Đồng Lôi, vì tự thấy bản thân mình không có tài cán gì để xứng với Đồng Lôi, hắn chắc chắn là sẽ không có kết quả.

Thấy vẻ mặt xem thường của Quý Phong Vương Thông không khỏi nói.

- Quý Phong, cậu phải cẩn trọng chứ không được khinh suất, Từ Mặc lòng dạ hẹp hòi, lại không nói lý lẽ, cậu cũng không phải không biết. Hơn nữa, hắn lại là con phó Huyện trưởng Từ Phúc, chỉ cần hắn muốn đối phó với cậu, rất dễ dàng đấy!

Quý Phong khẽ gật đầu, cười nói.

- Yên tâm đi, mình với Đồng Lôi không có việc gì, hắn dựa vào cái gì mà gây phiền phức?

- Tên nhóc ngươi!

Vương Thông lắc đầu cười khổ.

- Từ Mặc muốn gây chuyện, còn nói lý do hay sao?

- Hắn dám!

Ở bên cạnh một giọng nói đột nhiên vang lên, tên Trương Lỗi không hề biết từ nơi nào chui ra, lạnh lùng nói.

- Từ Mặc nếu dám động vào Quý Phong, ta là người đầu tiên không tha cho hắn!

- Ôi trời ơi!

Vương Thông không nhịn được đảo cặp mắt trắng dã.

- Trương Lỗi, cậu đang khoác lác quá rồi đó?

Mặc dù mọi người cũng đều biết, Trương Lỗi dường như cũng là xuất thân từ gia đình khá giả, nhưng (mà trong huyện thành này, dù là người có tiền, cũng không dám đối nghịch với tầng lớp quan lại?

Trương Lỗi lạnh lùng nhoẻn miệng cười, cho dù không nói gì, nhưng trong ánh mắt đầy khinh thường!

Quý Phong đánh hắn một quyền, cười mắng.

- Cậu bây giờ làm gì còn giống học sinh, quả thực chính là tên lưu manh rồi!

Ba người nhất thời cười ha hả, làm cho những học sinh khác trong lớp không khỏi liếc mắt nhìn.

Giờ học tiếp theo, Quý Phong đã hoàn toàn quên mất chuyện lúc nãy, tập trung xem sách giáo khoa. Chỉ cần đọc qua nội dung, hắn đã có thể học thuộc lòng luôn kiến thức. Nhưng có rất nhiều kiến thức không chỉ dựa vào học thuộc lòng, mà cần phải được vận dụng linh hoạt trong thực tế.

Dựa vào khả năng đã gặp qua là không quên được trong trí nhớ, Quý Phong bắt đầu nạp kiến thức. Hắn đọc qua toàn bộ sách giáo khoa một lần, cố gắng ghi nhớ hết nội dung vào đầu.

Bởi vì chương trình học trong hai năm trước thật sự là quá nhiều, Quý Phong nhất định phải mau sớm nạp toàn bộ chương trình học của lớp mười hai vào trí nhớ, sau đó vận dụng linh hoạt. Chỉ có như vậy, hắn mới có thể dùng thời gian còn lại, để bổ sung thêm chương trình học của lớp mười một.

Có như vậy, Quý Phong mới có khả năng vượt qua các kỳ thi.

Ở bên cạnh, Trương Lỗi thấy Quý Phong lật sách và đọc sách rất nhanh, không khỏi kinh ngạc nhìn Quý Phong, nói.

- Mình nói cậu này, cậu làm sao vậy? Hai ngày đi học gần đây, dù là thế nào, cậu cũng luôn không nghe giáo viên giảng bài, mà còn một mình lật sách loạn hết lên?

Quý Phong mỉm cười, nói.

- Mình đang áp dụng phương pháp tự học độc đáo, là cậu không có đủ trình độ để hiểu thôi!

Hắn chỉ có thể trả lời như vậy, hắn cũng không muốn chuyện trí não tồn tại bị bại lộ, một khi bị người khác phát hiện, nhất định hắn sẽ bị đem ra làm chuột trắng nhỏ để giải phẩu nghiên cứu.

Trương Lỗi không nhịn được đảo mắt, cười mắng.

- Thôi, tên ngốc này, mặc kệ cậu!

Quý Phong lắc đầu nhoẻn miệng cười, tiếp tục xem sách.

“Đinh...!”. Tiếng chuông tan học đột nhiên vang lên.

Buổi trưa trôi qua rất nhanh, Quý Phong cũng vừa xem xong một nửa sách giáo khoa.

- Ôi, cuối cùng cũng tan lớp rồi, cuộc sống này khi nào mới được sung sướng mà hưởng thụ đây!

Trương Lỗi giọng đầy oán trách nói.

Quý Phong không khỏi trừng mắt liếc hắn một cái, nói.

- Cậu cho là ai cũng giống như cậu à!

Trương Lỗi biến thái nhất địa phương, ngoại trừ thời gian học tập trên lớp, thời gian khác chưa bao giờ xem sách, nhưng mà thành tích lúc nào cũng tốt khiến cho người khác giật mình.

Trương Lỗi cười hắc hắc.

- Thôi được rồi, mình đi WC, không đùa với cậu nữa!

Nhìn theo bóng lưng Trương Lỗi, Quý Phong lắc đầu cười cười, chuẩn bị tiếp tục cúi đầu xem sách.

Đúng lúc này, bả vai Quý Phong bị người khác vỗ một cái. Hắn ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy lớp phó Từ với gương mặt tươi cười đứng ở bên cạnh.

- Quý Phong, đi theo tôi một chút, tôi có lời muốn nói với cậu!

Từ thản nhiên nói, trong mắt lóe lên một chút vẻ khinh thường.

Quý Phong ngẩn ra, khẽ gật đầu.

Từ ôm bả vai Quý Phong, giống như hai người là bạn tốt vậy.

Đi tới bên ngoài hành lang của phòng học, Từ âm trầm nói.

- Quý Phong, hi vọng sau này cậu có thể tránh ra xa Đồng Lôi một chút, như vậy sẽ tốt cho cậu hơn!

Quý Phong mỉm cười, nói.

- Tôi và Đồng Lôi vốn là đủ xa rồi đấy!

Từ âm trầm nói.

- Cậu biết ý của tôi mà,, Quý Phong, cậu chỉ là một người không quyền không thế, nghèo mạt mà thôi, muốn theo đuổi Đồng Lôi? Quả thực là cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga!

- Đồng Lôi là thiên nga, nhưng mà, ai là con cóc thì chưa biết được!

Quý Phong không kiêu ngạo, đúng mực nói.

Từ biến sắc, lập tức lạnh lùng nói.

- Quý Phong, không nên không biết xấu hổ như vậy, lần sau để tôi thấy cậu và Đồng Lôi ở cùng một chỗ, tôi sẽ không bỏ qua cho cậu đâu!

Nói xong, hắn đột nhiên đẩy Quý Phong một cái, không ngờ, Quý Phong không nhúc nhích tí nào, ngược lại Từ bị lực của chính mình dội ngược lại làm cho lảo đảo!

Hắn hằn học nhìn Quý Phong một cái, trong mắt tràn đầy vẻ cảnh cáo thị uy hừ lạnh một tiếng, xoay người bỏ đi.

Quý Phong lắc đầu nhoẻn miệng cười, tự lẩm bẩm.

- Không quyền không thế nghèo mạt….Khẩu khí lớn thất!

Một lát sau, Quý Phong cũng đi vào phòng học. Đối với sự cảnh cáo của Từ Mặc, hắn không hề để trong lòng, bất quá là một tên ỷ vào gia thế ăn chơi trác táng mà thôi. Hơn nữa, hắn với Đồng Lôi thật sự không có quan hệ gì.

Quý Phong vừa đi vào phòng học, cảm giác có ánh mắt nhìn mình. Hắn lập tức nhìn lại, phát hiện ra rằng không ai khác là Đồng Lôi!

Quý Phong mỉm cười, hướng về phía Đồng Lôi gật đầu thăm hỏi.

Hai người cũng không có chú ý tới, cách đó không xa, Từ Mặc, trong mắt hắn đầy sự oán giận.

“Quý Phong, cậu dám không nghe lời cảnh cáo của tôi, tôi nhất định sẽ làm cho cậu phải hối hận!”. Từ sắc mặt tái xanh, lạnh lùng nói!

----------oOo----------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.