Cô Vợ Giả Ngốc Của Tổng Tài

Chương 45: Tiểu thanh mai, có chút mãnh (45)




Thân hình quyến rũ, tựa như tạc tượng, cùng với các đường nét khuôn mặt hoàn hảo, khiến cho cô gái này tràn đầy vẻ đẹp đầy mê hoặc. Nhưng mà, trong vẻ mê hoặc có mấy phần xinh đẹp.

Vậy mà, khi cô ta nhíu chặt đôi mi thanh tú lại, cũng không thể làm mất đi những đường nét xinh đẹp trên khuôn mặt, khiến cho người đối diện không nhịn được mà sinh lòng yêu thương.

Quý Phong nhìn ngẩn cả người ra, thậm chí quên mất đang đi đường, chỉ nghĩ đến việc giúp đỡ cô bé có cánh tay trắng mịn này, trong lúc tay của Quý Phong chạm vào tay cô bé, cảm giác được tiếp xúc da thịt khiến tim Quý Phong đập thình thịch, không kiểm soát được, dường như cảm giác nóng trong người lúc này với sức nóng của mặt trời chói chang trên không trung là như nhau!

-Xin chào, cậu làm sao vậy?

Một đôi tay trắng nõn nhỏ bé lắc lư trước mắt Quý Phong hai cái, hắn đột nhiên tỉnh hồn lại, luống cuống vội vàng nói.

-À? Cái gì?

-Xùy!

Cô gái kia có chút tức giận, mạnh tay hất hắn rồi nhìn một cái, nói.

-Cậu đỡ người khác như vậy à?

-À!

Quý Phong nghi hoặc không thôi, cúi đầu nhìn xuống tay của mình, trên mặt lập tức lúng túng đỏ ửng. Hắn phát hiện, tay của mình đang theo bản năng siết chặt cánh tay cô gái, đây quả thực là vô lễ rồi!

-Thật xin lỗi, thật xin lỗi! Tôi chỉ là...

Quý Phong sắc mặt đỏ bừng vội giải thích, lại bị cô gái kia cắt ngang.

-Thôi được rồi, cậu nhóc, xem trên người cậu đang mặc đồng phục học sinh, cậu hẳn là học sinh trung học rồi?

Quý Phong theo bản năng gật gật đầu, nói.

-Không sai, tôi là học sinh trung học, thật xin lỗi, đã đụng cô bị thương rồi!

-Cũng thế...?

Cô gái đung đưa ánh mắt, rất nhanh sau đó liền đã nghĩ ra cái gì, khóe miệng bất giác nở ra một nụ cười có chút gượng gạo, nói.

-Nếu cậu đã đụng tôi bị thương rồi, có phải là nên tôi đưa về nhà? Cổ chân tôi hiện tại còn đau, chỉ sợ không thể tự mình đi bộ về được!

-Đây là việc nên làm, nên phải thế!

Quý Phong lập tức dùng sức gật đầu.

-Cô có đau dữ dội, cần phải đi bệnh viện không? Nếu như làm tổn thương đến xương cốt, vậy rất nghiêm trọng rồi, nói không chừng sẽ làm trễ nải thi tốt nghiệp trung học đấy!

-Không sao!

Cô gái phất tay áo, nói.

-“Cậu học lớp mấy rồi?”

Quý Phong thành thật trả lời.

-Tôi học lớp 12 rồi, còn cô, thì sao?

-Tôi à?

Trong mắt cô gái lóe lên nụ cười vui vẻ, khiến cho cô ta xem ra có chút bướng bỉnh và ẩn chưa một điều gì đó.

-Ừ... Tôi mới chuyển trường tới, như quả không có gì bất ngờ xảy ra, đại khái ngày mai tôi sẽ được gặp các bạn học sinh lớp 12!

-Thì ra là bạn học mới sao, thật trùng hợp!

Quý Phong bỗng nhiên hiểu ra, trong lòng có chút nghi hoặc, nhìn xem tuổi đời của cô gái, phải hơn 20 tuổi, tuổi tác này ít nhất cũng phải là sinh viên đại học, chẳng lẽ...

Quý Phong lập tức nghĩ tới một loại khả năng: học sinh đi học lại!

Tại huyện Mang Thạch, học lại rất phổ biến. Nếu như một học sinh tốt nghiệp cấp ba mà không thi lên đại học, hoặc là thi đại học không đạt, như vậy sẽ chọn học lại một năm. Những học sinh khác sẽ rất thích những học sinh học lại này, vì những bạn này có kinh nghiệm thi tốt nghiệp trung học.

“Xem ra, cô gái này phải là học sinh học lại rồi!” Quý Phong âm thầm nghĩ tới.

-Tôi nhớ được cậu tên là... Quý Phong?!

Cô gái kia đột nhiên mở miệng hỏi.

Quý Phong lập tức trung thực gật đầu, nói.

-Đúng! Nghĩa là một rừng lá phong

-Quý... Rất hiếm thấy người họ này!

Cô gái nhỏ giọng lầm bầm một câu, ngay sau đó còn nói thêm.

-Tự giới thiệu mình một chút, tôi tên là Tiêu Vũ!

-Bạn học Tiêu, hay lắm!

Quý Phong luống cuống vội vàng nói, thầm nghĩ trong lòng, Tiêu Vũ, tên rất dễ nghe!

-Thôi được rồi, làm phiền cậu đưa tôi về ký túc xá giáo viên!

Tiêu Vũ nói.

Quý Phong lập tức gật gật đầu, đột nhiên lại nghĩ tới điều gì, không khỏi hỏi.

-Sao cơ? Bạn học Tiêu, cô không phải học sinh sao? Sao lại được ở ký túc xá giáo viên? Chỗ ấy ở chỉ có giáo viên được ở thôi!

Tiêu Vũ cười khúc khích, nói.

-Đó là bởi vì, tôi vừa tới, trường học không kịp sắp xếp cho tôi một nơi ở tốt, nên tạm thời tôi sẽ ở đây!

-Vậy à!

Quý Phong đột nhiên hiểu ra.

-Vậy tôi đưa cô đi!

-Thật là một tên nhóc thú vị!

Nhìn vẻ mặt Quý Phong, Tiêu Vũ khóe miệng đột nhiên cong lên, trong lòng khẽ cười.

Ký túc xá giáo viên, ở sau vị trí giảng dạy mấy trăm mét, nơi này trước kia Quý Phong cũng từng đi qua, nên rất dễ đưa Tiêu Vũ trở về.

-Cô có thể tự đi lên được không?

Đi tới dưới lầu, Quý Phong không khỏi chần chờ cất tiếng hỏi.

Trên lầu này có rất nhiều giáo viên, nếu như mình mạo hiểm đưa Tiêu Vũ lên, vô tình bị người khác thấy được, không chừng sẽ có người nói xấu. Bản thân mình là một đứa con trai không có gì, hơn nữa nhiều năm như vậy, bản thân mình cũng sớm quen bị nói xấu.

Nhưng mà, Tiêu Vũ là một con gái, thanh danh rất quan trọng.

Thấy được nét mặt chần chừ của Quý Phong, Tiêu Vũ lập tức hiểu được ý nghĩ của hắn, nhoẻn miệng cười, nói.

-Cậu đỡ tôi lên đây đi, chân của tôi vẫn có chút đau!

Chân Tiêu Vũ quả thật đau, nhưng nếu như miễn cưỡng kiên trì, vẫn là có thể lên lầu. Nhưng không hề biết vì điều gì, khi cô nhìn đến bộ dạng chần chờ của Quý Phong, trong lòng lập tức có chút hài hước, không nhịn được trêu chọc tên nhóc này một chút.

-Ôi? Bây giờ còn đau, đó nhất định là tổn thương rất nghiêm trọng rồi!

Quý Phong trong lòng áy náy vô cùng.

-Hay là để tôi đưa cô lên cho!

Khi dìu Tiêu Vũ lên lầu, Quý Phong cử chỉ nhanh nhẹn, cùng trí não bắt đầu trao đổi.

“Trí não, tôi có ban học bị đau chân, cậu có biện pháp nào không?”

Quý Phong ý thức hỏi.

Trí não nói.

- Chủ nhân, đối với cấu tạo của cơ thể con người, cách điều trị và bảo vệ cơ thể đơn giản nhất, là trở thành một siêu cấp đặc công!

-Như vậy, ý của cậu là nói, cậu có biện pháp trị cho chân của bạn tôi?

Quý Phong có chút mừng rỡ cất tiếng hỏi.

“Đúng! Chủ nhân, nếu trong tình huống không bị thương đến xương cốt, chỉ cần nắm giữ cấu tạo khớp xương, tái sử dụng dòng điện sinh vật kích thích làm phụ trợ, tiêu tan máu bầm, rất nhanh thì có thể trở về như lúc ban đầu!” Trí não nói.

“Vậy thì tốt quá!” Quý Phong cao hứng không dứt. Như vậy, ngày mai Tiêu Vũ có thể đến lớp rồi, trong lòng Quý Phong cũng bớt áy náy!

-Đến rồi!

Đi đến trước cửa một căn phòng ở lầu ba, Tiêu Vũ nói.

-À? Vậy à!

Quý Phong chỉ lo cùng trí não trao đổi, khi nghe Tiêu Vũ nói chuyện, không khỏi giật mình.

Nhưng mà kể từ đó, bộ dạng của hắn càng lúc càng ngây ngô, trong lòng Tiêu Vũ không khỏi thầm vui mừng.

Đi vào bên trong căn phòng, Tiêu Vũ đi lại vẫn còn rất mất tự nhiên, Quý Phong không nhịn được nói.

-À! Nếu như không ngại, có thể để cho tôi xem qua chân của cô một chút được không?

Vừa mới dứt lời, hắn liền nhận ra trong lời nói của mình có nghĩa khác, cuống quít giải thích.

- Là như vậy, cô ngàn vạn lần không được hiểu lầm, tôi là nói, tôi từng theo người khác học qua xoa bóp, có thể giúp cho cô lưu thông máu huyết, khiến cho cô không phải đau đớn, tôi thật vô ý, cô không nên hiểu lầm...

Thấy được Quý Phong sốt ruột giải thích, đầu đầy mồ hôi, chực rơi xuống, Tiêu Vũ cười lớn, cô ta liếc mắt nhìn tờ giấy chứng nhận ở trên bàn sách rồi lấy bỏ vào trong ngăn kéo, không để lại dấu vết.

Nếu như có người thấy được tờ giấy đó, liền sẽ phát hiện phía trên viết là: Chứng nhận tư cách giáo viên!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.