Cô Vợ Giả Ngốc Của Tổng Tài

Chương 42: Tiểu thanh mai, có chút mãnh (42)




Mặt Quý Phong lập tức đỏ lên, có chút ngượng ngùng nói.

-Chưa, không có ai hết!

-Nói dối!

Tiêu Vũ trợn mắt, tiếp tục truy hỏi.

-Rốt cuộc là ai?

-Không có thật mà!

Quý Phong vội vàng nói, nhưng trong đầu của hắn lại đã hiện lên một người mặc áo sơmi hồng nhạt, thân dưới mặc quần jean, một thiếu nữ trẻ trung xinh đẹp, đó là Đồng Lôi!

-Không có thì thôi, cậu khẩn trương làm gì?

Tiêu Vũ cười, tủm tỉm nói.

Quý Phong lập tức lúng túng cười, nói.

-Ừ, Tiêu Vũ…!

Hắn chưa nói hết câu, đã bị Tiêu Vũ cắt ngang, cô ta gắt giọng.

-Không nên gọi ta Tiêu Vũ. Xem cậu đáng yêu như vậy, sau này gọi tôi là chị đi!

-Chị?

Quý Phong ngẩn ra.

-Sao? Cậu không muốn à?

Tiêu Vũ trừng mắt nhìn lên, không biết người đang "Trợn tròn đôi mắt" có ý gì.

-Xin nghe, xin nghe!

Quý Phong luống cuống vội vàng gật đầu, đồng thời lại gọi là một tiếng.

-Chị Tiêu Vũ…!

-Ai!

Tiêu Vũ ngọt ngào trả lời một tiếng, cười nói.

-Như thế này mới đúng chứ! Thật đáng yêu…

-Đáng yêu…

Quý Phong lúng túng không thôi, giải thích.

-Tôi có thấy đáng yêu gì đâu nhỉ!

-Ha ha ha…

Thấy bộ dạng Quý Phong ấy nỗ lực giải thích, Tiêu Vũ huyên lập tức không nhịn được cười khanh khách, nụ cười giòn tan, khiến cho người khác cảm thấy thật thư thản!

Nhưng Quý Phong cũng không dám nhìn lung tung, chỉ có cúi đầu, nhưng trong đầu không kiềm chế được khi cứ nghĩ mãi về cặp đùi trắng như tuyết, dù như thế nào cũng xua mãi không đi.

-Thôi được rồi, không đùa với cậu nữa!

Tiêu Vũ thấy Quý Phong đứng ngồi khng yên, gần như sắp sửa bỏ chạy, quyết không đùa với hắn nữa. Bằng không, cô ta thật đúng là sợ tên nhóc này hoảng sợ mà chạy mất, nếu là như vậy, sau này gặp mặt đúng là càng thêm lúng túng rồi!

-Chị Tiêu Vũ, chân của chị không sao chứ?

Quý Phong quyết đổi chủ đề, hắn sợ tiếp tục nữa, phía sau lưng của mình chắc sẽ ướt đẫm.

Tiêu Vũ cử động đôi chân một chút, trong ánh mắt kinh ngạc, nhìn chằm chằm Quý Phong, hỏi.

-“Này, thật sự là cậu chỉ học trong sách sao!”

Trải qua quá trình xoa bóp của Quý Phong, Tiêu Vũ huyên đã không còn cảm giác đau đớn chút nào, hơn nữa quan trọng là máu bầm trên chân đã hoàn toàn tan hết, nhìn như là cô chưa từng bị tổn thương, chuyện như vậy làm sao có thể không làm cô ta cảm nhận ngạc nhiên?

Quý Phong trung thực gật đầu, nói.

-Chị Tiêu Vũ, chân còn còn đau không?

-Không đau!

Tiêu Vũ khẽ lắc đầu.

Quý Phong lập tức thở phào nhẹ nhõm, nói.

-Vậy tốt rồi, nếu không thì tôi không yên tâm được, chị Tiêu Vũ, thời gian không còn sớm, nếu như không có chuyện gì, tôi về trước nhé!

Tiêu Vũ nhìn đồng hồ, đã 10 giờ tối rồi, cô ta liền gật đầu, nói.

-Được thôi, cậu đi đường cẩn thận, không được giống như lúc trước, cứ vội vàng hấp tấp,kẻo lại đụng phải người khác!

Quý Phong gật gật đầu, lúng túng cười, sỡ dĩ trước đó hắn đụng vào Tiêu Vũ, là bởi vì lúc đó hắn nghĩ đến Đồng Lôi, do đó mới mất tập trung, đụng phải Tiêu Vũ.

Nhưng mà, cũng không thể nói rõ điều này cho Tiêu Vũ, do đã bị Hồ Tuyết Tuệ châm chọc khiêu khích hắn, nên bây giờ hắn không dễ dàng biểu đạt tình cảm của mình. Trong tình huống này, cũng chỉ có thể chờ thời gian trôi qua để xoa dịu vết thương trong lòng hắn.

Đương nhiên, sau này thực lực Quý Phong từ từ tăng cường, hắn cũng sẽ từ từ khôi phục tự tin, đến lúc đó, cơ thể lẫn tinh thần được thống nhất với nhau, đều được thăng hoa!

Sau khi chào tạm biệt Tiêu Vũ, Quý Phong cầm bọc sách của mình lên, nhanh chóng ra khỏi cửa phòng.

Nhìn bóng Quý Phong khi ấy như một người đàn ông thực thụ, ánh mắt dịu dàng của Tiêu Vũ thoáng chút nghĩ ngợi.

Cô ta tự lẩm bẩm.

“Thật là một tên nhóc hài hước, có vẻ đàng hoàng mà còn thật thà, lại vừa có sự khôn khéo hơn người khác, thậm chí trong ánh mắt còn toát ra một loại cảm giác đượm buồn, ánh mắt như thế, người chưa từng trải qua sóng gió, tuyệt đối không thể có được….. Thật là kỳ quái!”

Đột nhiên, Tiêu Vũ dường như nghĩ tới điều gì đấy, thất thanh nói.

-Đúng rồi, bị hắn đổi đề tài nhằm đánh lạc hướng, mình quên mất hỏi hắn cuối cùng trong mắt hắn, còn có ai là xinh đẹp nhất! Còn nữa, kỹ thuật đấm bóp của hắn, tuyệt đối không phải là kỹ thuật thông thường, rất là độc đáo, thậm chí so sánh với chuyên gia thì hắn còn hơn nữa, hắn…Cuối cùng là một người như thế nào đây?

-Không quan trọng!

Một lát sau, Tiêu Vũ cười khúc khích, “Dù sao mình cũng sắp sửa làm cô giáo phụ trách tiếng Anh của lớp hắn, đến lúc đó sau thời gian tiếp xúc chắc chắn sẽ không thiếu cơ hội hiểu rõ mọi chuyện, ha ha ha…”

Tiếng cười giòn tan của cô giáo xinh đẹp vang lên trong căn phòng, khiến cho cả phòng tràn đầy cảm giác ngọt ngào.

Tiêu Vũ không phát hiện ra rằng, cô ta bắt đầu có sự tò mò đối với Quý Phong.

Đối với sự hiếu kỳ, việc tìm hiểu nó sẽ rất hấp dẫn, biết sự thật là một cảm giác rất thú vị.

“Đinh…!” Tiếng điện thoại đột nhiên vang lên đã cắt ngang suy nghĩ của Tiêu Vũ.

Cô ta thoáng nhìn qua điện thoại di động, trên mặt lập tức mỉm cười ngọt ngào, nhanh chóng bắt điện thoại.

-Alô, em đây!

-Bà xã…

Trong điện thoại là một giọng nam vô cùng quyến rũ.

-Có nhớ anh không?

-Gì chứ! Ai là bà xã của anh!

Tiêu Vũ trách móc, giọng nói tuy hơi nghiêm túc, nhưng trong ánh mắt đầy vẻ ngọt ngào.

Về đến nhà, tâm lý Quý Phong mới xem như hoàn toàn bình tĩnh lại, hắn phát hiện, sau khi bản thân mình gặp trí não, cuộc sống dường như bắt đầu có thêm một chút sự thay đổi, hơn nữa sự thay đổi này khiến cho cuộc sống của hắn càng ngày càng thú vị hơn!

Nếu như là trước kia, khi đụng phải Tiêu Vũ, dù thế nào hắn cũng không thể giúp Tiêu Vũ xoa bóp. Nếu không có trí não, hắn chỉ là một học sinh bình thường,, mỗi ngày đều như nhau.

Có được như hôm nay, tất cả công lao đều là trí não!

Sau khi ý thức được điều này, Quý Phong liền lập tức đi tiến vào trong đầu của mình lần nữa để bắt đầu huấn luyện hệ thống siêu cấp đặc công.

Hiện tại Quý Phong đã có thể thoải mái hoàn thành động tác thứ nhất, bắt đầu luyện tập động tác thứ hai. Chỉ có điều động tác thứ hai so với thứ nhất không biết là khó khăn gấp bao nhiêu lần!

-Động tác cổ quái này, tại sao lại khó khăn đến thế, chẳng lẽ sau này tôi cứ phải tiếp tục học chúng nữa sao?

Quý Phong một bên thực hiện động tác khó khăn, một bên vô cùng đau khổ cất tiếng hỏi.

-Chủ nhân, chờ cậu hoàn thành động tác thứ năm, là có thể thành thạo hơn, vừa bắt đầu học tập kiến thức ở những môn khác, như là cách ngụy trang, lễ nghi, máy móc, các loại vũ khí cùng một số loại kiến thức khác, không cần cậu tốn nhiều thể lực, vì chủ đại não của cậu đã bước đầu được khai thác, hoàn toàn có khả năng học xong những kiến thức này!

Trí não nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.