Cô Vợ Giả Ngốc Của Tổng Tài Đào Hoa

Chương 130: Nam nhân giảo hoạt 2




Vẻ mặt Hạ Minh không chút thay đổi nhìn máy tính trên bàn, phía trên đó đúng là hình ảnh của Vương Lập Công trước khi chết truyền đến thông qua bộ đàm liên lạc, cuối cùng, còn lại là câu hét của Vương Lập Công “Cầu xin ngài hãy chăm sóc tốt cho người thân của tôi”.

Phần video này, ông ta không hề giao cho người điều tra, một khi giao ra, bí mật của ông ta chưa chắc đã có thể bảo vệ được……

Kỳ thật, cho dù không giao ra, chỉ sợ chuyện ông ta làm giao dịch với người của U Minh thành cũng không thể giấu nổi nữa.

Hạ Minh nắm chặt thành quyền. Kỳ thật hiện giờ đã không có người dân nào là không biết đến U Minh thành. Những người sinh tồn bên ngoài ngay sau khi xảy ra mạt thế này, có thể nói là vô tội. Rất lâu trước đây, người của U Minh thành đã từng muốn quay về liên minh, dù sao ân oán ban đầu cũng sẽ theo thời gian mà phai nhạt dần dần. Mặt khác, đối với những người sau này, sinh tồn vẫn quan trọng nhất, nhưng trong cấp cao của liên minh lại có người sợ hãi U Minh thành có lực lượng cường đại, giả bộ muốn nghênh đón bọn họ về thành nhưng thực tế lại dẫn họ vào chỗ mai phục…….

Sau này, xảy ra không ít chuyện, chẳng hạn như tội phạm bán đứng U Minh thành linh tinh. Bởi vậy nhân số của U Minh thành không hề tăng lên mà còn giảm đi, thậm chí số lượng của cường giả tuyệt đỉnh cũng càng ngày càng ít.

Trong số cấp cao của liên minh, có nhóm người đối với sự tồn tại của U Minh thành có cũng được mà không có cũng chẳng sao, nhưng lại có một nhóm người khác để tránh bị U Minh thành trả thù, muốn tiên hạ thủ vi cường. Nhưng mặc kệ là nhóm người nào cũng đều không thể tha thứ cho một thành chủ cùng người ngoài “Tư thông”.

Vốn gần như toàn bộ Tinh Vân thành đã bị ông ta khống chế hoàn toàn, nhưng mới chỉ ngắn ngủi vài ngày, tất cả đều thay đổi.

Ông ta luôn cho rằng, ở Tinh Vân thành chỉ có thể lực của Trần Khải là ông ta chưa nắm giữ được, nhưng mấy ngày này, đột nhiên lại xuất hiện một Mạc Thủy Cư xen chân vào. Thậm chí bởi vì người đứng sau lưng Mạc Thủy Cư mà chuyện của ông ta và Vương Lập Công đã bị bại lộ.

Ông ta nên ngồi chờ chết hay là cá chết lưới rách?

Di chuyển trong đêm tối, bởi vì tầm mắt bị ngăn cản mà thường thường sẽ có người bị té ngã, quan trọng hơn là dị thú quấy nhiễu chưa từng dừng lại. Những người chiến sĩ ở bên ngoài để bảo vệ người già yếu nhược phần lớn đều bị thương, cũng may người của U Minh thành có sức miễn dịch rất mạnh, không đến mức nguy hiểm tính mạng.

Đi theo U Minh thành ba ngày, Trần Mộc đã trở thành người mà trẻ con thích nhất. Bởi vì hắn thường hay lấy ra một vài món ăn khá ngon, về phần Chu Dật Cẩn…… Mỗi một đứa bé đều bị người lớn ân cần dạy bảo thật lâu thật lâu, kiên quyết không thể quấy nhiễu Chu tiên sinh làm việc!

Bởi vậy có thể thấy được, Chu Dật Cẩn dường như là người mà những người lớn kia thích nhất.

Lại đến ban ngày, Chu Dật Cẩn tỉnh lại từ trong ngực Trần Mộc, nhìn thấy mình đã mọc một ít râu ngắn ngủn, tóc cũng đã trở thành phiên bản của Trần Mộc.

Vài ngày qua, y đã thành thói quen ngủ trong lòng Trần Mộc, có điều, dù sao cũng không phải giường bằng phẳng, cho dù mặc nhiều quần áo cũng có khả năng sẽ trở nên giống như công chúa hạt đậu.

“Hiện giờ tôi vô cùng vô cùng nhung nhớ mọi thứ ở trong thành thị, tôi cảm giác mình sắp mốc lên rồi.” Chu Dật Cẩn mở miệng. Người của U Minh thành, ngoại trừ trẻ con còn lại đều là những người thích ứng với hoàn cảnh dã ngoại y như quái vật. Nước ở bên ngoài khiến làn da của Chu Dật Cẩn biến thành mảu đỏ, vậy mà bọn họ vẫn không đổi sắc lấy đến để tắm rửa.

Mà Trần Mộc, trải qua sự “Rèn luyện”của thiên thạch thì dường như đã thay da đổi thịt, cũng có một thân mình đồng da sắt, cho dù là nước biển cũng không có vấn đề gì chứ đừng nói là nước ngọt.

“Không sao, so với tôi lúc trước thì khá hơn nhiều.” Trần Mộc mở miệng, mới qua vài ngày ngắn ngủi, Chu Dật Cẩn cũng đã thay đổi rất nhiều. Đối với người từ nhỏ đã lớn lên trong thành thị mà nói, hoàn cảnh nơi dã ngoại căn bản là không thể thích ứng, Chu Dật Cẩn có thể làm đến như vậy đều đã vượt qua rất nhiều thợ săn dị thú trung cấp, có điều, hậu quả của việc không thể tắm rửa……

“Nếu không phải anh ngưng tụ được quá ít nước, tôi nhất định phải gội đầu!” Chu Dật Cẩn nắm lấy tóc của mình. Tóc của y không dài lắm, nhưng đã qua vài ngày, dầu trên tóc cũng bóng lộn cả lên. Y gãi đến nỗi hận không thể lột cả da đầu xuống nhưng vẫn không dám gội đầu, mà nếu lấy bột phấn tinh lọc của nước để gội đầu, không chừng sẽ rụng hết tóc.

Trần Mộc cười cười. Hắn biết, Chu Dật Cẩn cũng chỉ nói như vậy mà thôi, nếu thật sự hắn ngưng tụ đủ nước để cho y gội đầu, chỉ sợ cũng sẽ bị y mắng cho một hồi:

“Tôi đi làm điểm tâm, Lý Triết Tâm làm ra một loại thức ăn bằng rễ cây có hương vị rất tốt. Tôi nấu cho cậu chút điểm tâm.” Con người không thể chỉ ăn thịt mà còn cần ăn rau, bị táo bón còn là nhẹ.

“Nấu nhiều một chút.” Dân chúng bình thường của U Minh thành đều rất đơn thuần, chỉ cần đối tốt với bọn họ một chút, họ sẽ đối tốt với bạn gấp bội. Cho nên Chu Dật Cẩn đối với Trần Mộc đang làm chức vụ đầu bếp đã vô cùng khẳng định điều đó.

Trong cái nồi to là thịt và rễ cây nấu chung với nhau, không ít người đang vây quanh cái nồi chờ những thứ bên trong được nấu chín.

Ngụy Na ngồi gần bên đống lửa, cầm một cây kim để sửa quần áo, đem ống tay áo của chiếc áo người lớn cắt xuống, khâu thành một cái quần cho trẻ con, còn làm thêm cả vài cái yếm, về phần áo khoác, trẻ con lúc mới sinh đều được khoác bằng quần áo chống phóng xạ.

“Na na, quần áo cho bé con thì nên làm dài hơn một chút, đến lúc đó chỉ cần kéo cánh tay áo xuống một chút là có thể che được cả bụng.” Một người phụ nữ đang ôm đưa bé ngồi bên cạnh Ngụy Na, trong lòng cô là đứa con của mình. Nó đang trông mong mà ngóng nhìn Trần Mộc nấu đồ ăn. Mấy ngày hôm nay, bọn họ vẫn ăn đồ ăn do Trần Mộc làm, đối với trẻ con mà nói, cho  chúng đồ ăn thì đều là người tốt.

“Chú Trần! Tiểu Vĩ muốn ăn bánh thịt.” Bánh thịt chính là đem thịt của một loại dị thú băm nhỏ, trộn với một loại thực vật phơi khô được nghiền thành bột để làm bánh, vừa thơm lại mềm.

“Đợi canh thịt nấu chín, chú sẽ làm một ít bánh nhân thịt cho Tiểu Vĩ ăn bữa tối được không?” Trần Mộc rất thích trẻ con, đương nhiên không phải mấy loại tùy hứng vô lý không nghe lời lại thích cãi lộn, mà là trẻ con của U Minh thành, bởi chúng không có tính cách như vậy.

Trần Mộc phân canh thịt, lại đưa thêm một khối thịt nướng cho Chu Dật Cẩn, mà Chu Dật Cẩn vẫn còn đang loay hoay với đống linh kiện.

Mấy ngày nay những lúc mà đi đến ven đường, một khi phát hiện có chiến xa hư hao các loại, người của U Minh thành sẽ mang về giao cho Chu Dật Cẩn. Chu Dật Cẩn cũng không cần làm ra cái gì đặc biệt, cho dù làm thành xe tải đã là rất không tồi rồi, ít nhất những người phụ nữ không cần đi bộ vào buổi tối nữa.

Xoa xoa cái tay đầy dầu mỡ, Chu Dật Cẩn đến lấy đồ ăn.

“Cái tay bẩn như vậy mà cậu cũng dám cầm đồ ăn?” Trần Mộc đem bát canh đưa cho đối phương, thịt nướng thì lấy lại cầm trong tay mình, đưa tới bên miệng đối phương.

Chu Dật Cẩn mới ngủ dậy, đã sớm đói bụng, cắn một ngụm thịt nướng, lại uống một ngụm canh thịt, vừa ăn vừa mở miệng:

“Không phải anh không biết, dầu mỡ là khó rửa nhất.”

Cái loại hành vi vừa ăn vừa nói chuyên rất bất nhã này trước kia y tuyệt đối không bao giờ làm, nhưng hiện giờ tất cả mọi người chung quanh đều như vậy, y cũng không thể tránh được mà bị đồng hóa. Hơn nữa, phú quý sinh lễ nghĩa, trong lúc mà ngay cả ăn mặc ở còn túng thiếu thì ai thèm nghĩ đến cái gọi là “Tao nhã”?

Trần Mộc cầm thịt nướng đưa cho đối phương, bộ dáng tham ăn của Chu Dật Cẩn trông rất giống một con chuột Hamster nho nhỏ. Kỳ thật đây cũng là một loại thú linh hoạt, nhưng ngoại trừ mấy bé gái cả đời không ra khỏi thành, sẽ không ai lựa chọn loại dị thú vừa nhỏ vừa không có thực lực này:

“Một khi đã như vậy, để tôi đút cho cậu ăn!”

“Bổn đại gia liền chuẩn tấu cho nhà ngươi hầu hạ bổn đại gia dùng bữa!” Chu Dật Cẩn vẫn đang nhai nhồm nhoàm trong miệng liền cố gắng nuốt xuống.

“Chỉ với cậu còn đòi làm đại gia?” Trần Mộc cười cười, lại hỏi:

“Tiểu trấn của Nguyên Thăng hiện giờ đang ở chỗ nào?”

Lần trước sau khi Lý Mục Tùng nói với hắn chuyện giúp đỡ U Minh thành, Trần Mộc lập tức đã nghĩ đến cái tiểu trấn di động kia của Nguyên Thăng.

Liên minh người Hoa quản lí những tiểu trấn tư nhân này rất nghiêm, người bình thường cho dù có tiền cũng tuyệt đối không mua được. Đây cũng là nguyên nhân lúc trước Nguyên Thăng vội vội vàng vàng mua tiểu trấn di động nhưng không kiểm tra cẩn thận.

Nghe xong lời nói của Lý Mục Tùng, Trần Mộc lập tức nghĩ đến tiểu trấn di động. Tiểu trấn di động tuy rằng nhỏ nhưng chen chúc một chút vẫn có thể để tất cả mọi người của U Minh thành sống trong đó. Hơn nữa, người của U Minh thành ngoại trừ những đồ dùng sinh hoạt bên ngoài, thức ăn đều có thể tự cung tự cấp, đây cũng là một ưu thế.

“Nguyên Thăng đã đi về phía nam rồi, có điều tốc độ của tiểu trấn di động không thể so sánh được với chiến xa.” Chu Dật Cẩn mở miệng. Thật đúng dịp, bởi vì Nguyên Thăng muốn đi tiếp cận Lý Quân kia, cho nên vẫn chưa tuyển nhận thành viên mới, lúc này trên tiểu trấn di động cũng chỉ có anh ta và cụ già đã giúp Trần Mộc ngụy tạo chứng cứ giả.

“Hiện giờ vừa nói đến tiểu trấn di động là Lý Mục Tùng sẽ đỏ mắt. Ông ấy ước gì tiểu trấn di động kia có thể dùng tốc độ của chiến xa hai bánh mà đi đến, tốt nhất ngày mai đã có thể để cho toàn bộ bọn họ đi lên đó.” Chuyện của Nguyên Thăng, Lý Mục Tùng cũng biết tới. Người của U Minh thành muốn sinh tồn, quyết không thể lưu vong ngoài dã ngoại như vậy nữa, có một tiểu trấn do bọn họ khống chế, đây là chuyện khiến cho người ta hướng tới biết bao?

Thời điểm Lý Mục Tùng đem tin tức này nói cho các vị trưởng lão, mỗi người đều hưng phấn dị thường, ngược lại cũng không có ý nghĩ không chính đáng gì. Bọn họ rất rõ ràng, tránh trên tiểu trấn di động để sinh tồn thì có thể, nếu thật sự cướp đoạt tiểu trấn di động, một khi bị liên minh tấn công, chỉ sợ chết cũng không có chỗ chôn.

“ Tiểu trấn di động của Nguyên Thăng có thể tạm thời cho bọn họ làm chỗ ở, nhưng chuyện quan trọng nhất là thân phận của bọn họ có vấn đề. Dù sao chúng ta cũng không thể để Nguyên Thăng chịu danh nghĩa chứa chấp tội phạm được.” Chu Dật Cẩn lại nói. Y đã liên lạc với anh họ, cấp cao của liên minh người Hoa, người của Thức Tỉnh chi thành rất kiêng kị U Minh thành, nhưng Nghiên Cứu chi thành vẫn có thể tiếp nhận được U Minh thành. Dù sao, gen của những người đã thích ứng được với hoàn cảnh bên ngoài dã ngoại cũng vô cùng đáng giá để nghiên cứu.

Trần Mộc cũng từng nghĩ tới vấn đề này, người của U Minh thành có thể lừa gạt được nhất thời chứ không lừa gạt được một đời, vài năm thì sẽ không sau, nhưng nếu lâu hơn nữa?

“Chẳng lẽ cậu có cách khác?”

“Tôi đã liên hệ với anh họ. Anh ấy nói nếu người U Minh thành nguyện ý, có thể có được một thân phận, đương nhiên những tội phạm của liên minh trốn ra ngoài thì quỹ gen của bọn họ đã bị liên minh ghi lại, những người ấy sẽ không thể có được chứng minh thư.” Chu Dật Cẩn mở miệng. Mấy ngày nay bọn họ đều chịu sự giám thị bởi người của U Minh thành, nhưng y là nhân viên kỹ thuật, muốn liên hệ với người thân thì sao bọn họ có thể phát hiện ra được? Mấy ngày nay, y vẫn luôn liên lạc với anh họ cũng là để cho người nhà yên tâm, về phương diện khác là vì hi vọng có thể tạo ra một cục diện giải quyết cho cả hai bên.

Thấy Chu Dật Cẩn đã ăn no, Trần Mộc hai ba miếng đã đem khối thịt mà đối phương chưa ăn hết nhét vào bụng mình, trở về bên cạnh đống lửa tiếp tục làm đầu bếp nướng thịt, ngẫu nhiên quay đầu có thể nhìn thấy bộ dạng Chu Dật Cẩn đang vùi đầu làm việc. Đối phương không có để ý đến những linh kiện này có dầu mỡ, mỗi lần làm ra thứ gì đó đều cười đến vui vẻ, thậm chí còn chẳng biết mặt mình đã lấm lem cả một mảng.

Nếu đời này muốn tìm một người sống cùng đến hết cuộc đời, vậy như Chu Dật Cẩn cũng không tồi.

Cùng người của U Minh thành đi vài ngày, thông qua dị năng không khí, Trần Mộc cũng biết không ít tin tức, mà chuyện thú vị nhất, không thể nghi ngờ chính là việc Lý Triết Tâm có ý tứ với Chu Dật Cẩn. Chu Dật Cẩn da mềm thịt nộn như vậy mà đứng cạnh Lý Triết Tâm…… Như thế nào cũng có cảm giác giống đóa hoa nhài cắm bãi cứt trâu, đương nhiên, hoa nhài là chỉ Chu Dật Cẩn.

Người phụ nữ từ nhỏ đã sống trong phóng xạ có làn da quả thật đáng sợ, hơn nữa người phụ nữ này còn chưa bao giờ coi mình là phụ nữ…… Hai người đứng chung một chỗ, nhìn thế nào cũng thấy Lý Triết Tâm cường tráng hơn so với Chu Dật Cẩn một chút!

Những người bên cạnh đều đã ngủ say, Trần Mộc lại chẳng ngủ được, liền tự làm cho Tiểu Vĩ  vài cái bánh thịt mà nó thích ăn, đột nhiên, con trai của nhị trưởng lão sắc nhọn kêu lên:

“Có địch tập kích!”

Tất cả mọi người bừng tỉnh, buổi tối là nhị trưởng lão dò đường, ban ngày sẽ là con của ông bảo vệ. Lúc này anh ta kêu to như vậy, không thể nghi ngờ là có nguy hiểm.

Những người khác còn có chút mê mang, Trần Mộc đã phát hiện ra kẻ địch mà đối phương nói tới– một con voi ma mút thú!

Voi ma mút thú, cũng được gọi là voi thú khổng lồ, là một trong những loài dị thú cường đại nhất trên mặt đất. Hầu như những con voi ma mút thú trưởng thành đều có thực lực từ cấp chín trở lên, hơn nữa voi ma mút thú còn có thói quen hành động theo đàn……. Một đám dị thú cấp chín, đây là khái niệm gì? Bởi vậy hiện nay trên mặt đất, loại dị thú không nên trêu chọc nhất ngoại trừ dị thú cấp mười, chính là voi ma mút thú, mà hiện giờ lại đang có một con voi ma mút thú xông về phía bọn họ!

Voi ma mút lạc đàn rất ít gặp, nhưng cũng không phải không có. Trần Mộc không biết con voi ma mút thú này tại sao lại đi lạc vào đây, nhưng hắn có thể cảm nhận được sự nóng nảy của nó. Dị thú cấp chín mà nóng nảy như vậy, dùng ngón chân để nghĩ cũng biết là lai giả bất thiện! ( tới mà không có ý tốt)

Trần Mộc chưa bao giờ giúp người của U Minh thành ngăn cản dị thú tập kích, thậm chí thức ăn mà hắn và Chu Dật Cẩn ăn đều là do Lý Triết Tâm mang đến, nhưng hiện tại……

Nếu là loại dị thú cấp chín khác, có lẽ Trần Mộc cũng nguyện ý nhìn xem bản lĩnh của Lý Mục Tùng là cấp chín như thế nào, nhưng voi ma mút thú lại không giống vậy, răng nanh của voi ma mút thú là thứ có thể khiến cho rất nhiều người điên cuồng!

Từ hai trăm năm trước đã có người phát hiện, sau khi voi ma mút thú bị biến dị, răng nanh của nó không còn để làm trang sức nữa mà lại có công dụng giải độc, chỉ cần dùng nó một lần thì sẽ không lo bị trúng độc nữa!

Giá trị của ngà voi bỗng chốc tăng vụt, nhưng con người lại rất khó để lấy được ngà voi, dù sao, đây cũng là thứ trên người của dị thú cấp chín, mà loại dị thú cấp chín này còn sống quần cư!

“Voi ma mút thú!” Trần Mộc còn chưa có động tác gì đã thấy một thân ảnh phi nhanh tới chỗ voi ma mút thú, đúng là  đại trưởng lão của U Minh thành, mà Lý Mục Tùng lại không để ý đến voi ma mút thú, ngược lại bắt đầu tổ chức những người khác tránh né.

Lúc này voi ma mút thú đã gặp được một người đàn ông đang canh giữ bên ngoài của U Minh thành, người đàn ông đó, trực tiếp bị dị thú cấp chín biến thành bãi máu dưới đất.

“Mọi người tụ cùng một chỗ! Bọn nhỏ lên chiến xa! Có sức chiến đấu đứng ở bên ngoài! Nhất định phải bảo vệ tốt phụ nữ và trẻ con!” Lý Triết Tâm lớn tiếng kêu to, phối hợp với cha mình đem những người vừa tỉnh tụ lại với nhau. Tình huống hôm nay và mười hai năm trước giống nhau đến thế nào? Chẳng qua lúc trước gặp là một đàn dị thú, lần này lại chỉ là một con dị thú cường đại. Hai mươi năm trước, tuy đã đem những con dị thú kia giết chết hết, nhưng bọn họ cũng chết không ít người, lần này thì sao?

Voi ma mút thú xuất hiện đã kinh động không ít dị thú đang ẩn nấp trong khu rừng này, sau khi voi ma mút thú ngửa mặt kêu rống vài tiếng, những con dị thú này cũng bắt đầu đánh sâu vào nơi ở của U Minh thành.

Đại trưởng lão cũng có thực lực cấp chín, nhưng để chống lại voi ma mút thú lại hoàn toàn ở thế hạ phong, dị năng giả cấp chín của con người vẫn luôn yếu hơn so với dị thú cấp chín.

Đại trưởng lão là dị năng giả hệ hỏa, ngọn lửa dữ dội thiêu hướng voi ma mút thú, lại chỉ lưu lại vài dấu vết trên làn da chắc nịch của nó, không những không tổn thương tới da thịt mà còn khiến nó trở nên cuồng bạo hơn.

Dị thú cấp chín cũng có thể có dị năng, mà dị năng của con voi ma mút này chính là khống chế thực vật. Một đoàn thực vật biến dị bỗng nhiên mọc lên, dây leo chứa gai độc quất về phái đại trưởng lão. Đại trưởng lão khống chế lửa thiêu đốt những dây leo này, nhưng càng thiêu nó lại càng mọc lên dường như là bất tận.

Cái mũi thô dài của voi ma mút thú nhổng lên thật cao, đột nhiên nhằm về phía đại trưởng lão, răng nanh sắc nhọn khiến đại trưởng lão lập tức né tránh, nhưng lại không thể tránh kịp, cái mũi thô dài của voi ma mút lập tức quật lên người ông.

Voi ma mút thú cao chừng năm thước, cái mũi của nó cũng chẳng nhỏ hơn thân mình của đại trưởng lão là bao nhiêu, mặc dù ông đã dùng lửa chặn lại phần lớn lực lượng, nhưng bị đập như vậy vẫn khiến ông phun ra một búng máu, không còn sức chiến đầu nữa.

Cái mũi của voi ma mút thú bị lửa thiêu đốt khiến nó thống khổ rống lên một tiếng, khống chế thực vật quấn lấy cái người làm nó bị thương, sau đó phi nhanh vọt tới. Nó muốn đem cái sinh vật đã dám khiêu khích mình biến thành một vũng bùn!

Trùng kích của voi ma mút thú lại bị một bức tường vô hình ngăn cản, Trần Mộc đã kịp phi tới chỗ của voi ma mút thú và đại trưởng lão, đối diện với một đôi mắt đỏ hồng, thở hổn hển. Trong lúc mọi người còn chưa phát hiện ra, Trần Mộc đã khống chế không khí mà đối phương hít vào tự nổ tung.

Không khí tự nổ! Voi ma mút thú còn chưa kịp tìm hiểu, cái mũi thô dài của nó đã bị nổ tung, máu tươi văng tung tóe, cái mũi này, chị sợ chẳng thể dùng được nữa.

Ánh mắt của voi ma mút thú dường như sắp xuất huyết đến nơi, phát ra một tiếng tê rống, vậy mà nó lại nín thở, bắt đầu chạy từng bước lớn hướng tới chỗ Trần Mộc, đồng thời, vô số thực vật bay lượn cũng quét về phía hắn.

Trong lúc nhất thời Trần Mộc cũng không đối phó được, không khí của hắn không thể phá vỡ được phòng ngự của voi ma mút thú, trừ phi là nó ở bên trong cơ thể. Cho nên, hắn chỉ đành lựa chọn chạy trốn, nhưng cho dù dựa vào dị năng của mình để cảm nhận tình huống xung quanh thì cũng có vài lần suýt nữa Trần Mộc đã bị thực vật làm ngã.

Đột nhiên, một người khiêng một cái thân cây lớn vọt tới từ phía sau voi ma mút thú, va chạm cực mạnh khiến thân thể của voi ma mút thú lảo đảo vài cái, sau khi đi được vài bước thì ngã xuống

Một ngọn lửa trào ra từ trong tay đại trưởng lão, trực tiếp thiêu cháy đôi mắt của voi ma mút thú.

Trần Mộc cũng nắm lấy cơ hội, trong lúc voi ma mút thú hô hấp đã bị hắn dùng không khí khiến phổi của nó nổ tung.

Quái vật lớn ầm ầm ngã xuống đất.

Hết chương 52

Tác giả có lời muốn nói: Ô mặt, ta rất thích voi đó, cũng rất hận những người đi săn trộm…… Nhưng muốn tìm dị thú cấp chín ở phía nam của trung quốc cũng không dễ dàng gì! Chỉ đành để cho voi huynh ra trận vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.