Cô Vợ Đáng Yêu Của Tổng Giám Đốc Kiêu Ngạo

Chương 37: Mặt tốt và mặt xấu của tình yêu (3)




"Nói như vậy, thời điểm chúng ta bước vào sơn trại, cũng đã bị hắn để ý tới sao?"

"Cũng có thể nói như vậy"

Qúy Như Yên xoa xoa ngón tay, thản nhiên nói: "Không quan trọng, chỉ cần không liều mạng, chịu thiệt một chút cũng tốt"

Chịu thiệt là tốt!

Biện pháp như vậy, chỉ có kẻ ngốc mới tin

Lạc Thuấn Thần bỏ khăn trên tay xuống, sau đó đi đến bên bàn lấy một cây lược gỗ giúp nàng chải tóc

Tóc của nàng rất mềm, vừa đen vừa dài, giống như là tơ lụa

Lạc Thuấn Thần lần đầu tiên đụng tới tóc của nàng, hắn liền rất thích tóc nàng

"Đêm nay ngươi ở tại phòng của ta, giúp ta ngăn trở đám người đó, ta muốn đi xem địa hình nơi đây"

"Nàng muốn bản đồ ở nơi đây?"

"Ân, nếu như nắm chắc trong tay, mới có thể bách chiến bách thắng"

Lạc Thuấn Thần nở nụ cười: "Ta đã biết rõ địa hình nơi đây, nàng không cần đi xem nữa"

"Ngươi trước kia từng tới nơi này?"

Qúy Như Yên có chút ngoài ý muốn, không nghĩ là hắn đã từng tới Viễn Đông

Lạc Thuấn Thần không trả lời, liền đi đến phía bàn cầm bút lông vẽ ra bản đồ nơi đây

"Ở Viễn Đông chỉ có sơn tặc, vùng này không có dân chúng đến đây sinh sống. Sơn tặc cũng chia thành bè phái, mà Tặc Vương trại, chính là sơn trại lớn nhất nơi đây

"Ý của ngươi là, trừ bỏ sơn trại này, còn có sơn trại khác?"

"Đương nhiên. Buổi tối nàng có thể đến hỏi Quân Tử Đường xem có biết ai là người hợp tác với hộ quốc công hay không"

Qúy Như Yên thông minh hiểu ý của hắn: "Ý của ngươi là, Quân Tử Đường không phải là người hợp tác với Hộ quốc công?"

"Tà Minh không thiếu tiền, nàng cảm thấy Quân Tử Đường cần phải đến hợp tác với hộ quốc công hay sao?"

Lạc Thuấn Thần hỏi lại

Hắn nói rất có đạo lý, nếu một người vừa có tiền lại vừa có nhân lực, còn cần đến hợp tác với mệnh quan triều đình sao?"

Qúy Như Yên liền nói: "Đêm nay ta đến hỏi hắn một chút cũng được"

"Ân"

Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, tiểu sơn tặc ở bên ngoài nói: "Qúy cô nương, Qủy Hoàng công tử trại chủ cho mời"

"Hảo, chúng ta đến đây"

Qúy Như Yên cùng Lạc Thuấn Thần nhìn nhau, rốt cục cũng muốn được gặp mặt

Theo sơn tặc đi trước, hai người đi đến một gian phòng rất lớn

Nhìn bên ngoài có hai lầu. Đi lên lầu hai, lúc này mới cảm thấy phong cảnh khác thường

Bên ngoài được bao quanh bởi rừng cổ phong, điều này làm cho Qúy Như Yên vô cùng thích thú

Nơi đây có màn che thật dài, buổi tối gió thổi qua màn che màu trắng lay động, nhìn qua giống như là cuộn sóng

Nguyệt Như Hỏa ngồi ở trên ghế, mắt sắc, đưa tay mời bọn họ: "Qúy cô nương, Qủy Hoàng huynh, mời ngồi"

Trên ghế còn có một vị nữ tử

Nữ tử này một thân y phục màu vàng nhạt, dung mạo xuất chúng, lay động lòng người

"Lữ thị, đa tạ hai vị đã cứu phu quân của ta"

Lữ thị đứng lên, hướng Qúy Như Yên cùng Lạc Thuấn Thần cảm ơn

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.