Cô Vợ Cưng Sủng Của Hắc Đế

Chương 14




Mẹ làm bữa sáng có cháo trắng ăn với bánh quẩy, tất cả mọi người đều ăn đến ngon lành, chỉ có An Vô Dạng đối với bánh quẩy nuốt nước miếng, không phải ý muốn ăn, cậu là muốn ói.

“Cho em.” Cho em trai một cái bánh quẩy to, cậu tự mình ăn cháo trắng.

Ba ba nhìn cậu nói: “Vô Dạng làm sao lại trở nên kén ăn? Bánh quẩy thơm như vậy cũng không ăn.”

An Vô Dạng nói: “Con sợ một lát ngồi xe sẽ ói.” Sau đó ăn cháo trắng xong, mang lên ‘ túi bảo mẫu ’ Hoắc tiên sinh đưa bên trong có bình nước, ô che, khăn giấy ướt, bình đựng mứt hoa quả.

Cùng với một cái thảm lông nhỏ……

Tám giờ rưỡi, An gia ăn mặc chỉnh tề, tập thể cùng nhau ra cửa.

Mẹ cùng chị thân mặc váy liền áo màu sắc xinh đẹp, trên mặt đều được trang điểm tĩ mĩ, đi ra ngoài tỉ lệ người quay đầu lại nhìn vô cùng cao.

Ba ba người hơn bốn mươi, dáng người so với bạn cùng lứa tuổi cũng xem như không tồi.

Mặc một bộ tây trang hưu nhàn cũng rất có khí khái.

An Vô Dạng và em trai mặc tương đối đơn giản, chính là áo thun quần đùi cùng giày thể thao.

“Ông An, bà An, ra ngoài sao?” Trên đường gặp được hàng xóm cùng tiểu khu, thấy cả nhà này, thật là hâm mộ.

“Đúng vậy, bà Trần.” Đinh Vi cũng biết đến, nhóm những bà chủ gia đình ở đây đều hâm mộ mình, có bằng cấp cao cùng một công việc tốt, chồng cùng bọn nhỏ tất cả đều nghe theo lời nói của mình.

Có đôi khi bà cảm thấy, như vậy đã rất đủ.

Tuy rằng cũng có áp lực, chính là tình trạng gia đình bậc trung lưu chính là như vậy, ngày tháng qua loa đại khái không có trở ngại, nhìn lên mình chẳng bằng ai, nhìn xuống lại chẳng thấy ai bằng mình.

Phòng ở là tiền tích cóp cả đời của ba mẹ, lúc hai vợ chồng bọn họ kết hôn đã mua xong, không có áp lực khoản vay mua nhà bọn họ không biết đồng nghiệp hâm mộ mình bao nhiêu.

Xe là mấy năm trước mới đổi chiếc mới, Honda cũng trong phạm vi suy nghĩ, bỏ bảy tám vạn mua trả góp, còn hai năm là trả xong.

Trước kia làm cùng công ty hai vợ chồng đi với nhau, lái xe ra cửa còn coi như thuận tiện lại tiết kiệm; về sau hai vợ chồng tách ra hai công ty, Đinh Vi ngồi xe đi làm, An Thành cũng ngồi xe đi làm.

Dù sao cũng là từ tỉnh lẻ ra tới, dựa vào đọc sách thăng một cái giai tầng, quan niệm từ trong xương cốt của An Thành, là cần kiệm khoan dung. Phần gien này toàn bộ di truyền cho con thứ nhà bọn họ, đáng tiếc con thứ học hành không được, ưu điểm trên người còn dư lại là chịu khổ nhọc.

An Vô Dạng [ chịu khổ nhọc ], ngồi ở vị trí gần cửa sổ, trên bụng đấp thảm lông nhỏ, trong miệng nhai bẹp bẹp cam thảo vị quả mơ.

“Anh em cũng muốn.” An Vô Phỉ ở phương diện ăn uống thực phù hợp với tuổi tác của nó.

“Ăn đi.” Anh trai giơ hộp cho nó.

Chị gái ôm cánh tay ánh mắt quỷ dị, cô nhìn thấy em trai uống cái gì? Cẩu kỷ tử nấu nước? Lên xe ôm thảm lông nhỏ? Khăn giấy ướt ô che nắng! Đây không phải con gái tĩ mĩ chuẩn bị sao?

“Cái bình cũng là người khác đưa?”

May mắn thanh âm của chị nhỏ, ba mẹ đang nói chuyện phiếm không nghe được.

An Vô Ngu nhàm chán theo logo tìm tòi một chút, đặc biệt tốt, cái ly này giá trị không thể nào dưới hai ngàn, quả nhiên là phú bà nhỏ, so với phú nhị đại theo đuổi cô càng hào phóng hơn.

Thấy biểu tình của chị, An Vô Dạng liền biết, vị Hoắc tiên sinh kia sử dụng đồ vật không có giá bình thường.

Nhưng là cũng không phải thực bình thường sao, có thể thu mua một công ty tư nhân to như thế, hẳn là rất có tiền.

An Thành trong lúc vô ý mắt nhìn kính chiếu hậu, ánh mắt sáng lên, đó là một chiếc siêu xe, tất cả nam nhân đều yêu thích, đáng tiếc ông đời này mua không nổi, chỉ có thể nhìn.

“Chậc chậc.” Bảng số xe cũng rất dễ nhớ, một hơi thở của địa chủ có quyền thế ập vào trước mặt.

An Thành đoán như thế nhưng Hoắc Vân Xuyên oan uổng muốn chết, hắn không phải địa chủ, tổ tiên ba đời nhà hắn đều có tiền.

Trong đám bạn từ nhỏ lớn lên chỉ có Quý Minh Giác giống như hắn, là công tử hào môn mấy đời, ngậm thìa vàng sinh ra.

Tưởng Thiếu Phi cùng Trần Sơ đều là phú nhị đại, là loại bậc cha chú dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, luận gia cảnh cùng nội tình so với Hoắc gia Quý gia kém hơn rất nhiều.

Năm đó lúc bốn người bọn họ kết làm bạn bè, trong mắt thật không có đặc biệt để ý chuyện đó, chỉ để ý có phải chí thú hợp nhau hay không, thành tâm mà đối đãi nhau không.

Phải biết rằng người trong cái vòng luẩn quẩn của bọn họ, sau khi thành niên muốn kết giao với những bạn bè thật tình cũng không dễ dàng.

Hoắc Vân Xuyên đi theo chiếc Honda phía trước kia, thỉnh thoảng dùng tin nhắn âm thanh gửi cho thiếu niên đang trên xe Honda kia: “Ói không? Có không thoải mái hay không?”

An Vô Dạng trả lời: Không có, Hoắc tiên sinh anh nghiêm túc lái xe đi.

“Kỹ thuật lái xe của tôi rất tốt.” Người đàn ông thanh âm trầm thấp nói.

Đã sớm phát hiện thanh âm Hoắc tiên sinh có công hiệu đặc biệt, An Vô Dạng xoa xoa lỗ tai đang đeo tai nghe, không muốn nghĩ nhiều, cũng không biết loại thanh âm này dùng từ chính xác để hình dung là gợi cảm quyến rũ.

Chỉ là lúc mỗi lần nghe điện thoại, lỗ tai sẽ ngứa, không biết sao lại thế này.

— Ừm, tôi ngủ một chút, ba ba nói còn ba mươi km.

Dựa theo tốc độ xe hiện tại, còn phải lái xe khoảng nửa giờ.

“Lấy thảm che lại? Không được để gió thổi thẳng vào.”

— Thảm lông có phải anh mua hay không?

Hoắc Vân Xuyên dừng một chút, phủ nhận: “Không phải, là trợ lý tôi mua.”

Sau đó cũng không có tin nhắn gửi lại nữa, bởi vì An Vô Dạng buông di động nghiêng đầu ngủ rồi.

Nửa giờ sau, bọn họ trực tiếp đến nhà hàng ăn cơm, cả nhà vừa xuống xe đều tự tìm toilet.

An Vô Dạng mắc tiểu vào WC nam bị Hoắc Vân Xuyên theo kịp, cậu mặt nhíu nhíu lại, không có tâm trạng chào hỏi, trước tiểu xong rồi lại nói.

“Cậu định tiểu ngay tại đây?” Hoắc Vân Xuyên cắn răng nói: “Vào bên trong đi.”

Em trai bên cạnh vẻ mặt ngu si, trơ mắt nhìn một người cao lớn xa lạ, túm cánh tay anh trai vào gian phòng bên trong.

“Anh làm gì vậy?” An Vô Dạng không cao hứng: “Em trai tôi ở bên ngoài, anh chú ý chút cho tôi.”

Hoắc Vân Xuyên mặt lạnh lùng nhìn cậu: “Cậu cũng chú ý chút cho tôi.”

Ở trong không gian công cộng đi tiểu, người khác nghiêng đầu một bên là có thể thấy đám lông xù xù cùng trứng của cậu……

“Tất cả mọi người đều là nam, bọn họ có tôi cũng có.” An Vô Dạng tiểu xong rồi, kéo quần lên.

“Tôi để ý.” Hoắc Vân Xuyên nhìn cậu chằm chằm nói.

Mở cửa thấy ánh mắt lo lắng của em trai, An Vô Dạng xua xua tay với đối phương: “Không sao, anh quen.” Sau đó rửa tay, nghiêng đầu nhỏ giọng nhắc nhở nam nhân kia: “Anh kiềm chế dùm.”

“Đi thôi.” Hoắc Vân Xuyên cũng đang rửa tay.

Thấy gương mặt đứa bé trai An gia trong gương đang đánh giá mình, hắn nhếch môi cười cười, đây là, cậu em vợ?

An Vô Phỉ run lên, chạy theo đuổi kịp anh trai.

Một nhà năm người ở đại sảnh tập hợp, ngồi thang máy lên lầu tám, là một đại sảnh có buổi tiệc, khách đặc biệt nhiều, trường hợp đặc biệt náo nhiệt, bạn bè họ hàng tới không ít.

Từ khi có bảo bảo rồi, An Vô Dạng phát hiện mình đặc biệt sợ hãi tiếng ồn ào cùng náo nhiệt.

Hễ ở trường hợp đông đúc, trường hợp mênh mông người là người, với cậu mà nói chính là dày vò.

“Mẹ……” Phía trước người rất nhiều, An Vô Dạng ở phía sau nhìn thôi đã thấy sợ rồi, chớp mắt liền lùi lại phía sau.

“Mợ họ, đã có mấy năm không gặp, mợ hôm nay cả nhà đều tới?” Cậu nghe được thanh âm sang sảng sung sướng của mẹ, có vẻ đặc biệt thích ứng với trường hợp này: “Nhà của chúng con cả nhà cũng tới, Vô Ngu, mau tới chào hỏi bà mợ một chút, ai, đây là con gái của con, đây là con trai của con.”

Cả nhà mình đều ở phía trước, từng người xã giao với những người bên cạnh họ.

An Vô Dạng thở dài, phát hiện mình một người cũng không quen biết, cũng không ai giới thiệu cho mình.

Quan trọng là người ở đây quá nhiều, điều hòa không đủ lạnh, đứng một lát hít thở đã không thông.

An Vô Dạng do dự nên đi tới hay là lui về phía sau, cuối cùng vẫn là theo kháng nghị của thân thể, quay đầu đi ra bên ngoài, hô hấp không khí mới mẻ.

Lập tức gửi tin nhắn WeChat cho mẹ mình: “Mẹ, thân thể con không thoải mái, con tự mình đến bên ngoài ăn cơm, mọi người ăn xong thì kêu con.”

Sau đó chờ thang máy tới, đi xuống lầu.

Điều hòa ở đại sảnh đầy đủ, thực mát mẻ, An Vô Dạng tìm một ghế sa lông ngồi xuống chậm rãi hít thở.

Năm phút đồng hồ trôi qua, WeChat của mẹ không hề có động tĩnh.

An Vô Dạng lại gửi cho ba: “Ba ba, thân thể con không thoải mái, con ra bên ngoài ăn cơm đây, mọi người ăn xong nhớ kêu con.”

Hai phút sau, ba ba trả lời tin nhắn: “Chỗ nào không thoải mái? Có phải say xe hay không? Con ăn ở chỗ nào?”

An Vô Dạng: “Trên đường, có thể là say xe, buồn nôn muốn ói, con chốc lát ở đại sảnh lầu một của nhà hàng chờ.”

An Thành: “Một mình có thể được không?”

An Vô Dạng: “Được, không nghiêm trọng lắm, mọi người cứ ăn đi, giúp con nói với mẹ.”

An Thành: “Tốt, uống nhiều nước, con muốn ăn cái gì thì ăn đi, ba trả lại cho con.”

An Vô Dạng tính toán một chút, vậy chỉ sợ không được, tiền tiêu vặt mỗi tháng của ba ba chỉ chừng một ngàn tệ, mua cho Hoắc tiên sinh một cái ly đều không đủ, càng đừng nói ăn cơm.

“Được rồi, không nói nữa, con bây giờ đi đây.”

Hoắc đại thiếu lái xe ở trên phố chuẩn bị mua cho mình thứ gì đó để ăn, nhận được điện thoại của An Vô Dạng, lập tức quay đầu xe lại, lái như bay trở lại cửa khách sạn.

Nhìn thiếu niên đang hóng mát bên trong, hắn lặng lẽ thở dài.

Xuống xe đi đến trước mặt đối phương, Hoắc Vân Xuyên tháo kính râm trên mũi xuống, lộ ra vẻ mặt lo lắng.

“Làm sao vậy?” Không phải nói cùng người trong nhà ăn cơm sao? Tại sao người trước mắt nhìn héo rũ như thế.

“Hoắc tiên sinh?” Thiếu niên ngồi ở trên sa lông cúi đầu ngủ gật, hơi ngẩng đầu lên, mơ hồ nói: “Anh còn không có ăn cơm đúng không, chúng ta cùng nhau ăn thôi?”

“Đã xảy ra chuyện gì?” Hoắc Vân Xuyên hỏi, kéo ống quần, ở trước mặt An Vô Dạng ngồi xổm xuống.

“Phía trên người đông như quảng trường vào lễ quốc khánh □□, không chỉ ồn ào còn nóng nực, tôi không chịu nổi nên xuống……” Thiếu niên mắt trông mong mà giải thích: “Cũng không thể trách tôi, tình huống thật sự chính là như vậy.”

Hoắc Vân Xuyên ngắt lời nói: “Ai trách cậu?”

Để ý cậu, đau lòng cậu còn không kịp, làm sao đành lòng trách cậu.

“……” An Vô Dạng gật gật đầu, cảm thấy cũng đúng, chính mình không thoải mái chẳng lẽ còn hiếu thắng chịu đựng khó chịu đi làm chuyện mình không muốn làm sao.

“Ăn cơm thôi.” Người đàn ông cao lớn đứng lên, đưa tay đi qua.

An Vô Dạng nghe vậy, theo phản xạ đặt tay mình vào lòng bàn tay dày rộng kia.

Hoắc Vân Xuyên một phen cầm lấy, tay bạn nhỏ thon dài, lòng bàn tay vẫn còn lạnh lẽo.

“Đồ vật của tôi.” Chỉ qua một bên ‘ túi bảo mẫu ’ được hắn cầm lên, nhưng thật ra có chút đáng tiếc đường xá quá ngắn, chỉ xa có hai mươi mét.

Trên người mặc váy ngắn màu đen An Vô Ngu vừa gọi điện thoại vừa đi ra đại sảnh, lúc chờ em trai tiếp điện thoại, cô nhìn thấy một vị nam thần chuẩn soái ca, mở ra cửa một chiếc siêu xe ngồi vào.

“Alo? Chị?” An Vô Dạng kinh ngạc mà nói.

“Em không nói một tiếng đã đi rồi, có người xử sự như vậy sao?” Sau khi điện thoại được kết nối, An Vô Ngu bùm bùm một hơi: “Thật là, không thoải mái thì mở miệng, chúng ta sẽ mang em đi xem bác sĩ, tự mình âm thầm đi là có chuyện gì?”

Ba ba nói em trai không muốn ảnh hưởng bọn họ ăn cơm, chính mình một người độc lập hiểu chuyện vân vân, An Vô Ngu nghe xong bùng nổ, rõ ràng chính là không biết cư xử, đâu ra độc lập hiểu chuyện?

Nói dễ nghe là EQ thấp, nói khó nghe chính là tính cách khuyết tật!

--Cô kia tôi thấy người tính cách khuyết tật chính là cô đó?!!!!!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.