Cô Vợ Câm Quá Bá Đạo

Chương 8




Quan Duyệt có chút đau lòng vỗ vai cô, "Nhạc Hi......"

Kiều Nhạc Hi nhìn cô nói, "Em thật không có chuyện gì đâu, thật đó".

Hai người từ thang máy đến bãi đỗ xe, đến lúc ngồi vào xe, Kiều Nhạc Hi vẫn chưa nói lời nào.

Quan Duyệt nhìn cô hồi lâu thấy cô chưa cho khởi động xe, biết trong lòng cô khẳng định vô cùng khó chịu và đau khổ nên cũng không nhắc nhở.

"Chị nói em biết, mấy loại chó dữ cắn người thường không sủa. Cái con ngu ngốc Bạch Tân Tân chỉ là một con cờ mà thôi. Cái người nhìn giống như Thánh Nữ Bạch Liên Hoa cũng không phải là kẻ dễ chọc".

Kiều Nhạc Hi máy móc gật đầu, "Em biết".

Quan Duyệt chỉ tiếc rèn sắt không thành sắt liếc cô nói, "Nếu em biết tại sao vẫn bị khích tướng như vậy?"

Kiều Nhạc Hi thở dài, cô không phải là bị trúng trò khích tướng của người khác, cô chỉ là phản ứng theo bản năng thôi.

Bí mật được trong lòng hơn mười mấy năm, càng được chôn giấu kỹ bên trong thì càng không thể động đến. Người khác có nói bóng gió thế nào nhất định sẽ bị hoảng loạn, bởi vì chột dạ nên ngay lập tức bác bỏ dữ dội và cũng bởi vì sợ bị người khác vạch trần.

Rất nhiều lúc, trong lòng rõ ràng không hề muốn như vậy nhưng lại không thể khống chế được bản thân nói ra lời trái ngược.

Rất nhiều lúc, biết rõ ràng là làm như vậy chỉ khiến bản thân đau khổ, nhưng vẫn cứ làm. Cô không biết rốt cuộc mình cố chấp điều gì, nhưng mà cô biết, cô luôn luôn làm khổ chính mình, vì người khác làm khó bản thân mình.

Chỉ tại chuyện xảy ra trước mắt, cô cảm thấy không thoải mái, thậm chí có chút hèn mọn và yếu đuối. Đúng là cô không có cách làm thay đổi tất cả.

***

Vài ngày sau, tại một hành lang khách sạn, Kiều Nhạc Hi chạm mặt Giang Thánh Trác và Diệp Tử Nam, cô cũng không chớp mắt đi lướt qua họ.

Giang Thánh Trác vẫn nhìn cô, mãi tới lúc cô đi được một khoảng xa. Đúng là Kiều Nhạc Hi chẳng thèm nhìn lấy cậu một lần.

Cậu quay qua nhìn Diệp Tử Nam, vẻ mặt khó hiểu, "Cô ấy bị làm sao vậy? Gần đây thịnh hành kiểu cao quý lạnh lùng sao? Sao cô ấy lại coi chúng ta như không khí vậy?"

"Không phải chúng ta" - Diệp Tử Nam đẩy cậu ra, cười cường điệu, "Chỉ có cậu thôi! Cô ấy mới gật đầu chào tớ rồi".

Giang Thánh Trác nhíu mày, chẳng lẽ còn giận cậu? Chuyện cũng qua lâu rồi, không phải là cậu đã gọi điện xin lỗi rồi sao?

Kiều Nhạc Hi vừa qua góc khuất liền cảm giác được điện thoại đang rung, cô nhìn lên màn hình, rốt cuộc cũng lấy hết can đảm trả lời máy, không đợi bên kia mở lời, dứt khoát nói, "Giang Thánh Trác, từ hôm nay trở đi, cậu và Mạnh Lai muốn làm gì thì làm, xin mấy người đừng quấy rầy tôi nữa! Tôi không muốn cùng mấy người có bất kỳ vướng mắc nào nữa".

Giang Thánh Trác nghĩ rằng cô còn giận chuyện hôm trước, lại không biết chuyện đó sao lại liên quan tới Mạnh Lai, dịu dàng dỗ cô, "Được, chúng tôi không làm loạn, mấy ngày trước là tớ không đúng, tớ xin lỗi, tớ gần đây thật sự bận quá không quan tâm........."

Kiều Nhạc Hi ngắt lời cậu, "Lời của tôi cậu nghe không hiểu sao? Tôi nói từ nay về sau không muốn gặp cậu nữa! Không muốn! Lúc còn đi học làm chậm trễ thời gian của tôi lâu như vậy còn chưa đủ sao? Tại sao bây giờ còn tới chọc tôi nữa? Tại sao hả?"

Giang Thánh Trác cũng giận, mỗi lần cô nổi giận đều nói lời làm tổn thương người, cũng không chừa đường sống cho ai chút nào.

Cậu yên lặng hồi lâu, giọng nói trong trẻo lạnh lùng vang lên, "Chậm trễ?"

Kiều Nhạc Hi nắm chặt điện thoại trong tay, sợ rằng chỉ cần buông lỏng một chút thôi cũng đánh mất chút can đảm đáng thương và quyết tâm nhỏ nhoi. Yên lặng vài giây, cô cuối cùng cũng tìm lại giọng nói của chính mình, "Tôi thật sự không muốn gặp lại cậu nữa!"

Giang Thánh Trác cười lạnh vài tiếng, dứt khoát trả lời, "Tôi đã hiểu".

Sau đó không chút do dự cúp máy. Kiều Nhạc Hi giơ chiếc điện thoại nghe tút tút từ bên kia. Cuối cùng cũng bình tĩnh lại.

Cô đứng tại chỗ và duy trì tư thế đó một lúc lâu, bỗng nhiên có một bàn tay ấm áp khô ráo bên cạnh đem tay cô nhẹ nhàng kéo xuống, Kiều Nhạc Hi máy móc theo cánh tay dẫn đi, hồi lâu mới xem chủ nhân của nó.

Bạc Trọng Dương đứng bên cạnh yên lặng, mĩm cười nhẹ nhàng nhìn cô gọi, "Nhạc Hi"

Kiều Nhạc Hi nháy mắt mấy cái, trong lòng còn suy nghĩ tại sao gặp Bạc Trọng Dương ở đây. Lúc sau mới nhớ là cậu ta mời cơm tối, hẹn cô trong này dùng cơm. Vừa rồi phát bệnh la hét chắc là cậu ta đã chứng kiến. Kiều Nhạc Hi dựa vào bên tường, nhắm mắt lại cực kỳ mệt mỏi hỏi, "Bạc Trọng Dương, vì sao anh có thể luôn bình tĩnh như thế, anh làm thế nào vậy, tôi mệt mỏi quá........."

Sau ngày hôm đó mọi người đều biết Kiều Nhạc Hi và Bạc Trọng Dương hết sức thân thiết. Thỉnh thoảng đùa hỏi hai người, hai người chỉ cười không nói, không thừa nhận hay phản đối, nhưng trong mắt người khác im lặng là chấp nhận.

Tâm trạng Giang Thánh Trác như sương mù phủ đầy, ngày đó tại bữa ăn có người nói chuyện này, còn đùa, "Bạc Trọng Dương và Kiều Nhạc Hi bên nhau, sau này gặp phải họ lễ phép gọi cậu là anh trai, đúng không cậu Giang?"

Giang Thánh Trác một hơi uống cạn ly rượu, ánh sáng chớp lóe trong mắt, lạnh lùng phun ra một chữ, "Cút!"

Một đám người cười nói ồn ào, cũng không nhắc lại chuyện đó nữa. Giang Thánh Trác không nghe được lời nào, cứ uống hết ly này tới ly khác, trong lòng vô cùng buồn bực.

Ngày hôm sau gặp được Kiều Dụ, ai ngờ Kiều Dụ cũng cười ha ha hỏi cậu, "Gần đây Nhạc Hi rất vui vẻ thì phải? Con bé đó có tình yêu là quên đi người anh này, cũng không liên lạc với tôi. Xem ra Bạc Trọng Dương thật sự là người vừa ý của nó rồi".

Giang Thánh Trác u oán nhìn cậu, hơi há mồm định nói nhưng vẫn đóng lại, xoay người bỏ đi.

Kiều Dụ gọi cậu lại, "Haiz, đùa như vậy mà không được rồi? Thật là... Chỉ nói đùa với cậu thôi. Nhà họ Bạch là người nào? Ăn thịt người cũng không phun xương, anh làm sao gả Nhạc Hi cho họ được".

Sắc mặt Giang Thánh Trác cứng nhắc, "Đùa vui lắm sao?"

Kiều Dụ cười càng vui vẻ, "Haiz, đúng là giận thật hả? Được rồi, để hôm nào anh tìm cơ hội giúp cậu".

Giang Thánh Trác vẻ mặt bất cần và tự giễu, "Không cần! bảo bối của anh chỉ sợ chỉ cần nghe đến tên em thôi thì thấy phiền ngay".

"Lần này các người cuối cùng là làm sao? Cãi nhau căng thẳng như vậy?"

Giang Thánh Trác vừa nhớ tới liền nổi giận, "Ai biết cô ta bị điên gì? Chắc là thời kỳ mãn kinh rồi, có quan hệ gì tới em. Đều là tại các người nuông chìu mới có cái tính thối như vậy!"

Nói xong oán giận bỏ đi.

Kiều Dụ nhìn bóng lưng Giang Thánh Trác trong lòng cân nhắc, cùng cậu ta không quan hệ? Cùng cậu ta không quan hệ mới có quỷ. Chúng tôi nuông chìu? Thật không biết tới cùng là ai mới là người nuông chìu đây.

Đều nói đường tình trắc trở thì cờ bạc đắc ý (đen bạc đỏ tình), Kiều Nhạc Hi lại không thấy bản thân đắc ý chỗ nào, từng chuyện xui xẻo thay phiên nhau kéo tới.

Vốn dĩ là trước giờ tan làm nhận được điện thoại, nói là bên công trình xảy ra vấn đề muốn cô qua đó xem xét. Qua đó, khó khăn lắm mới chạy thử tốt tất cả, trên đường trở về thì xe bị hư.

Kiều Nhạc Hi bất đắc dĩ thở dài, thật là xui xẻo, uống nước lạnh cũng bị mắc răng.

Cô nhìn ra cửa là một khoảng rừng núi hoang du tối đen, trong đầu tự liên tưởng tới cảnh phạm tội trong bộ phim. Trong lòng sợ hãi cũng không dám xuống kiểm tra xe, quay lại kiểm tra kỹ xem cửa xe đã khóa hết hay chưa.

Cầm điện thoại ra, theo phản xạ có điều kiện tìm đến dãy số quen thuộc kia. Ngay lúc ngón tay sắp nhấn xuống lập tức dừng lại, nghĩ nghĩ gọi tới số Bạc Trọng Dương.

Điện thoại reng được hai lần lập tức được trả lời, nhưng không nghĩ bên kia là giọng một cô gái trẻ tuổi, "Alo"

Giọng nói dịu dàng muốn chảy nước.

Kiều Nhạc Hi dừng một chút hỏi, "Xin hỏi Bạc Trọng Dương có đó không?"

Bên kia khách sáo trả lời, "Trọng Dương đang tắm, không biết ai vậy? Để lát nữa tôi nói cho anh ấy gọi lại?"

Kiều Nhạc Hi nháy mắt mấy cái, "Không cần, cảm ơn".

Cúp điện thoại xong, Kiều Nhạc Hi ngồi trong xe tiêu hóa tin tức này, hồi lâu mới lắc đầu cười.

Trai chưa cưới gái chưa gả, huống chi người nhà Bạc Trọng Dương cũng không xác định thế nào với cô, lại càng không xác nhận hay bày tỏ điều gì. Cậu ta hoàn toàn tự do tiếp xúc với người phụ nữ khác.

Cần phải là người phụ nữ dịu dàng lễ độ, tìm không ra mảy may tật xấu, Kiều Nhạc Hi nghĩ tới điều gì, cô cũng bất chấp nhiều như vậy, trực tiếp tìm số điện thoại vừa rồi bỏ qua.

Không ngờ nghe điện thoại là một người phụ nữ, Kiều Nhạc Hi đột nhiên có cảm giác bị trúng tà.

Cô đi thẳng vào vấn đề hỏi, "Giang Thánh Trác có đấy không?"

Người phụ nữ kia ỏng ẹo đùa cợt cười trả lời, "Anh Giang? Anh ấy hiện tại không có ở đây, cô là ai?"

Kiều Nhạc Hi trợn trừng mắt, "Cô quản tôi là ai làm gì, gọi cậu ta nghe điện thoại!".

Cô ta giọng nói cứng rắn trả lời, "Đã nói anh ấy không có ở đây, nói nhiều làm gì, anh Giang bận rộn làm gì có thời gian quan tâm cô đâu!".

Nói xong cúp điện thoại.

Giang Thánh Trác vừa từ ngoài cửa vào đúng lúc nhìn thấy cô ta đặt điện thoại trên bàn, cậu cầm lên, kiểm tra lịch sử cuộc gọi, mặt không chút thay đổi hỏi, "Cô nghe điện thoại của tôi phải không?"

Người phụ nữ kia cho rằng người gọi trễ thế này cũng chỉ là một trong số những người đẹp chung quanh cậu, thêm nữa vừa rồi Giang Thánh Trác đối xử với cô chăm sóc hơn, được dịp phơi phới dâng lên, nhưng mà nhìn vẻ mặt Giang Thánh Trác, sợ là tự gây họa rồi.

Giang Thánh Trác lấy điện thoại, cầm áo khoác đi ra ngoài, cô ta đuổi theo cười hỏi, "Sao vậy?"

Người ta gọi tới tìm cậu, khiến Giang Thánh Trác cao hứng nhưng cậu vẫn bị chọc giận, cậu phải vội vã giải thích mới được.

Giang Thánh Trác bước đi vội vàng, quang lại một câu, "Từ nay về sau, tôi không muốn nhìn thấy cô. Cứ vậy đi".

Vừa nói vừa gọi điện thoại, đem cô ta ném bỏ phía sau.

***

Xe khởi động không được, bên trong xe nhiệt độ rất nhanh hạ xuống, Kiều Nhạc Hi ngồi trong xe bỗng nhiên cảm thấy bất lực, nâng mắt nhìn về phía trước không biết đang nghĩ gì.

Điện thoại vang lên thật lâu cô mới trả lời.

Nghe được giọng của cô, Giang Thánh Trác mới nhẹ nhàng thở ra, nhanh chóng giải thích, "Đêm nay ông Trần mời khách, tớ đi toilet, điện thoại để trên bàn bị người ta nghe máy".

Giọng Kiều Nhạc Hi không mang một chút tình cảm nào, nhạt nhẽo trả lời, "Không có việc gì. Tôi vẫn biết đạo lý, bên người cậu có bao giờ thiếu người đẹp đâu".

Giang Thánh Trác nóng nảy, "Tớ đều giải thích với cậu hết rồi, cậu còn muốn thế nào nữa?"

Kiều Nhạc Hi bình tĩnh khác thường, "Tôi không muốn thế nào cả, tôi cũng không phải là gì của cậu. Xe của tôi bất quá chỉ bị hư muốn hỏi cậu xem có thể giúp được không. Nếu cậu cảm thấy tôi không quan trọng thì cứ nói thẳng không cần giả vờ tìm người tới đối phó với tôi. Tôi cũng không phải không tìm được người".

Lời nói kỳ quái của cô nửa thật nửa giả, châm chọc Giang Thánh Trác nổi điên lên. Trãi qua một hồi giãy giụa, sau cùng vẫn là lý trí chiếm phần hơn, "Cậu ở chỗ nào? Tớ đi đón".

Kiều Nhạc Hi lập tức cự tuyệt, "Không cần".

Giang Thánh Trác nhẹ nhàng dụ dỗ, "Rốt cuộc là cậu ở chỗ nào, đã trễ thế này rồi một đứa con gái ở bên ngoài rất nguy hiểm, mau nói cho tớ biết, tớ rất lo lắng".

Câu nói lo lắng kia liền kéo lòng cô mềm xuống, nhỏ giọng nói địa chỉ.

Giang Thánh Trác lại dặn dò cô khóa cửa xe xong rồi tắt máy.

Kiều Nhạc Hi ngồi trong xe một lúc sau, nhìn Giang Thánh Trác đang từ xa tiến về phía cô. 

Cậu dường như tới rất vội, trời lạnh như thế xuyên qua lớp áo mỏng. Từ lúc bước xuống xe cúi đầu, hai con ngươi cũng rũ xuống, ánh đèn ô tô chói mắt cùng ngọn đèn đường hiện rõ đường cong khuôn mặt càng tăng thêm vẻ đẹp hoàn hảo của cậu.

Kiều Nhạc Hi trong lòng mặc niệm, nhiều năm như vậy, người này nhìn vẫn đẹp như vậy.

Cô không thể không thừa nhận, giây phút nhìn thấy cậu cô rất vui vẻ, nhưng loại vui vẻ này càng khiến bản thân cô đau xót. Cái loại cảm giác vô cùng vô tận đau khổ cùng tuyệt vọng như một loại nước biển, trong nháy mắt nhấn chìm cả người cô.

Hết Chương 29.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.