Cô Vợ Bỏ Trốn

Chương 16: Món quà ý nghĩa




Nhiệm vụ lần này của hai con là trà trộn vào trường LM.Thân phận ta sẽ cho người sắp xếp đâu vào đó chỉ cần làm theo lệnh là được.Trước hết khi vào trường ít gây ra sự chú ý càng tốt, vì như thế hai con sẽ thuận lợi mà làm nhiệm vụ của mình“.

-Ông quản gia cầm hai tập hồ sơ đưa cho hai cổ

“Lại học chán học lắm rồi oà oà”-MAI than vãn cầm tập hồ sơ đọc

Việc lần này vào trường nếu muốn đứng đầu khối đối với cô không phải chuyện khó, bản chất thông minh cùng với chương trình học quá quen thuộc cô thật sự tin tưởng vào năng lực của mình.

“Vai diễn lần này các con nhất định phải làm thật tốt, diễn càng sâu càng giống tính mạng sẽ được bảo toàn lâu hơn. Trong trường học phải xử sự một cách cẩn thận. Tránh gây ra hiềm khích mà hỏng việc”

hai con sẽ có một đồng minh nữa-nói rồi ông chỉ tay phía cửa.

“NGỌC ANHHHH”-Chính là cô em kết nghĩa của cô trước đây giờ lại được sát cánh bên nhau thật là vui.

--- -------

Hôm nay nhìn Runa vô cùng lạ không có một chút sát khí lạnh lùng nào phát ra từ người cô, hiện tại chỉ thấy Runa có nét hiền hậu, đáng yêu. Bộ mặt này thật sự là cô cũng chưa từng nghĩ Runa có nhưng hôm nay quả thật đã mở to tầm mắt.Thật không thể nào tin được cái gương mặt lúc nào cũng lạnh như băng của Runa.

“Hôm nay quả thật cậu làm mình bất ngờ đấy Runa “ -MAI nhìn cô chăm chú tấm tắc thốt lên rồi nháy mắt với Ngọc Anh

Cặp mắt kính màu đen nobita làm giảm đi ánh mắt sắc bén, bộ đồng phục đi học màu đen dương.Hài lòng với vẻ bề ngoài hiện tại của mình Runa tiến lại phía chiếc xe thể thao WT mỉm cười chạy đến trường để lại hai người ngơ ngác.

Con người mà ai không có những giây phút yếu mềm, nhưng cô hoàn toàn không cho người khác thấy cái vẻ mặt yếu ớt của mình. Cô luôn che đậy nó một cách kĩ càng.

Ít nhất giây phút này hãy để cô được quay về với con người giả tạo của mình.

Phòng học lớp 12A1

Phòng học được nằm phía trên tầng 2, cuối dãy của hành lang. Tiếng nói xôn xao náo nhiệt trong phòng.

Đó là đời sống học sinh sao? đầy vẫy những sắc màu.

Một thanh niên ngồi trên bàn ba quay xuống bàn tư nói chuyện

]”sao qua không ở lại “

-hai tay cậu thanh niên đó để trên bàn còn chân thì vắt hẳn lên trên mặt bàn luôn.

Từ cử chỉ tới lời nói chẳng thấy một chút gì là đàng hoàng.”Chứ ở đó làm gì chán chết, toàn mấy gái gì đâu chán “

Tên ngồi bản dưới trên tay cầm điếu thuốc hút một cách thản nhiên mà không hề chú ý rằng nơi mình đang ngồi là trường học.

“thấy bảo tối nay vũ công Kimi nhảy tại Bar nhà mày hả?.”

]Tên kia ngồi cười đểu hô hố nhìn thằng vừa rồi khinh bỉ bĩu môi.Sở thích của bọn chúng là bar, dùng đồ,gái hết.

“Thì sao? Tao thèm, cho tao cóc lấy kêu!kêu cớm bắt hết“. –Hắn ta nói với giọng đầy vẻ khinh bỉ,loại gái làng chơi đó có dâng tới miệng hắn còn chê tanh.

“Mày á! Cho gái đưa đến tận miệng rồi không ăn thì thôi còn bày đặt kêu cớm bắt tụi này.”-Tên nó vừa nói vừa trề môi thâm dầy.

“Mày có tin mày nói nữa tao làm cho mồm mày rơi ngô khỏi đi chơi gái luôn không?”

“Đại ca ơi! Em có cái mồm để kiếm sống thôi đó” -tên đó xuýt soa

Nhiệm vụ quan trọng nhất mà lần này bọn cô phải làm đó là lấy cho bằng được phần mềm trên bề mặt có viết hai chữ “SOS”.

Cô được biết cần phải đề phòng hơn người được mệnh danh là Sáo quỷ. Hắn ta luôn xuất hiện với chiếc sáo du mộng chẳng khác nào một tên ác quỷ đáng sợ vì thế mới có cái tên gọi đó.

Tuy là cô ra tay rất tàn ác nhưng hoàn toàn không thể giết người không thấy máu như hắn ta giết người bằng Sáo Quỷ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.