Trương Nhất Phàm đi cùng với Đằng Phi và lái xe vội vàng đến sở Tài chính tỉnh. Để hai người ở dưới tầng đợi một mình lên gặp Giám đốc La.
Người tìm Giám đốc La đòi tiền rất nhiều, xếp hàng cũng phải xếp bên ngoài. Trương Nhất Phàm thấy không có chút kẽ hở đành lui ra ngoài. Cách thời gian tan tầm còn sớm, Giám đốc La tạm thời chưa có thời gian.
Trương Nhất Phàm bảo lão Trần lái xe đến vùng phụ cận tìm một nhà khách để nghỉ ngơi.
Ba người chỉ thuê một căn phòng, Trương Nhất Phàm nói buổi tối hai người hãy ngủ ở đây, có việc gì cũng không được đi đâu chờ điện thoại của tôi, hai người tự lo ăn uống của mình.
Hai người biết Bí thư Trương phải giải quyết công việc gặp lãnh đạo, không phải việc hai người có thể giúp được cho nên cứ ở đó.
Trương Nhất Phàm ra khỏi nhà khách, gọi điện thoại cho Liễu Hồng:
- Em đưa năm vạn đến đường Hoàng Hưng.
Liễu Hồng đang cùng Hà Tiêu Tiêu bàn công chuyện nhận được điện thoại của hắn cô lên đường ngay.
- Nhất Phàm đến đây nói cần năm vạn đồng.
- Ồ?
Hà Tiêu Tiêu nhìn Liễu Hồng.
- Vậy cô lập tức đi đi chắc chắn là có việc gấp.
- Hay là chị đi, hắn có thể không biết là chị đã về.
Liễu Hồng nói.
- Hai chúng ta mà cô còn lo lắng sao? Mau đi đi, đừng để hắn chờ lâu.
Liễu Hồng gật đầu vừa định đi thì Hà Tiêu Tiêu nói:
- Buổi tối có rảnh thì bảo hắn đến đây đi.
Nói xong cô lẩm bẩm một câu:
- Hắn đòi tiền chắc chắn là đi tặng quà mời lãnh đạo ăn cơm, có lẽ cũng không phải lúc này. Hay là thôi đi.
Liễu Hồng biết Hà Tiêu Tiêu muốn gặp hắn, cũng không nói gì, vội vàng đi ra ngoài.
Hà Tiêu Tiêu nhìn cặp mông đầy khiêu gợi của Liễu Hồng, lại chính lại chính mình, so sánh với Liễu Hồng, hình như mình thật gầy. Cô lại nhìn vào gương, chẳng lẽ mình già rồi sao? Sao lại tiều tụy như vậy?
Nghĩ đến việc mình không thể có con, cô lại cảm thấy buồn bã. Trước đây một thời gian, cô có sang Mỹ, bác sĩ ở đó nói, thể trạng của cô rất khó mang bầu, trừ phi xuất hiện kỳ tích.
Nếu là kỳ tích tất nhiên là hi vọng xa vời.
Một người phụ nữ không thể không có con, như thế thì cả đời sẽ tiếc nuối. Cho dù có có dự định sinh con với Trương Nhất Phàm không, nhưng nghe được kết luận này của thầy thuốc, Hà Tiêu Tiêu cũng cảm thấy đau lòng.
Liễu Hồng đi một lúc lâu rồi, Hà Tiêu Tiêu vẫn còn ngồi thẫn thờ trong phòng làm việc thầm nghĩ Anh Phàm lần này đến tỉnh thành, cũng không biết có thể giúp gì được không. Chỉ có điều Trương Nhất Phàm không gọi điện thoại đến đây, cô cũng không tiện hỏi.
Cô cứ để từ từ.
Liễu Hồng đến chỗ tài vụ lấy năm vạn, bọc vào tờ báo cho vào túi nilong đen xách đi. Từ xa đã nhìn thấy một chiếc xe đỗ trên đường Hoàng Hưng.
Trương Nhất Phàm hạ cửa kính, Liễu Hồng lập tức lái xe đến đó. Xuống xe xách theo túi màu đen bước vào trong xe của Trương Nhất Phàm. Sau khi giao tiền cho Trương Nhất Phàm xong, Trương Nhất Phàm cũng không xem, đặt ngay bên cạnh.
Hắn nhìn Liễu Hồng nói:
- Gần đây công ty thế nào?
- Tiêu Tiêu đã về.
Liễu Hồng nói.
Những lời này còn có một ý khác, cũng là một tín hiệu mãnh liệt, Tiêu Tiêu muốn gặp hắn. Vừa rồi khi gọi điện thoại, cũng không nói với cô vài câum Trương Nhất Phàm thầm nghĩ hắn thật sự ít quan tâm đến các cô. Vì thế hắn nhẹ nhàng vỗ tay Liễu Hồng nói:
- Tối nay nếu sớm tôi sẽ đến chỗ các cô.
Liễu Hồng nhìn hắn,
- Uống rượu ít một chút không tốt cho cơ thể.
Trương Nhất Phàm cười cười, có chút ngả ngớ vỗ mông Liễu Hồng:
- Cám ơn!
Sau khi hai người chia tay, Trương Nhất Phàm suy nghĩ, mình và Giám đốc La không phải thân thiết, phải nghĩ cách tạo mối quan hệ. Nếu chẳng may đi mời ông ta, ông ta không chịu ra, hắn không phải mất công sao?
Không lấy được khoản tiền này về kế hoạch thứ nhất của Vĩnh Lâm không thể nào thực hiện. Trương Nhất Phàm đang suy nghĩ nên tìm ai ra mặt, nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ có Tiên Học Lễ.
Thật ra, chính mình và Tiền Học Lễ không phải giao tình rất sâu, nhưng Tiền Học Lễ và Giám đốc sở La quan hệ cũng không tệ lắm. Vì thế hắn tìm điện thoại của Tiền Tuyết Mai.
Tiền Tuyết Mai vừa mới kết hôn với Củng Phàm, Đổng Tiểu Phàm đã đi uống rượu mừng của bọn họ. Đang chuẩn bị rời cơ quan đột nhiên nhận được điện thoại của Trương Nhất Phàm, làm cô nàng giật mình.
- Chủ nhiệm Trương, ồ, không đúng phải gọi là Bí thư Trương mới đúng,
Tiền Tuyết Mai cười hì hì nói.
- Đồng chí Tiền Tuyết Mai, có thể cho tôi xin số điện thoại của ba cô không?
Tiền Tuyết Mai vốn đang nghĩ hắn đùa, nghe thấy Trương Nhất Phàm nói giọng nghiêm túc cô cũng cười nói:
- Được, anh chờ một chút.
Trương Nhất Phàm nhận số điện thoại xong, nói lời cảm ơn
- Khi hai người kết hôn, tôi không đến chúc mừng được, hôm nào mời hai người ăn cơm nhé. Hôm nay tôi bận, không nói chuyện nhiều được.
Nói xong, vội vàng cúp điện thoại. Trương Nhất Phàm nhìn thời gian, còn hai mươi phút nữa là tan tầm, hắn suy nghĩ đến thói quen của Tiên Học Lễ, ngồi trong xe đợi mười phút, lúc này mới gọi điện thoại cho Học Lễ.
Tiền Học Lễ không giống con gái, hắn đã quên số điện thoại của Trương Nhất Phàm. Hơn nữa, Trương Nhất Phàm dùng số của địa khu Vĩnh Lâm, hay liên lạc với Tiền Tuyết Mai chứ ông ta không có.
Gần đây Lý Thiên Trụ và Thẩm Hoành Quốc rất thân thiết, muốn đẩy chức Phó chủ tịch xuống, ngay cả Bí thư Tỉnh ủy như Tạ Kiến Quốc ngăn cũng không được.
Vốn Tạ Kiến Quốc có ý định Ân Hồng Viễn lần này cho sang bên mặt trận tổ quốc dưỡng lão. Nhưng Lý Thiên Trụ không đồng ý, thế nào cũng phải bắt gã, hơn nữa Lý Thiên Trụ cũng có đầy đủ chứng cứ. Ngoài ra Thẩm Hoành Quốc ủng hộ, tất nhiên gã biết hai tay khó địch lại bốn tay, cũng kệ họ gập sức ép.
Hai người mạnh mẽ cứng rắn trong bộ máy ở tỉnh Tiền Học Lễ biết rất rõ. Ông ta không dám gây chuyện, cũng không muốn đắc tội với những người này. Bởi vì Lý Thiên Trụ và Thẩm Hoành Quốc bất luận là ai cũng có thể chống lại Tiền Học Lễ. Mà Trương Nhất Phàm lại có quan hệ chặt chẽ với hai người này.
Cho nên, nhận được điện thoại của Trương Nhất Phàm, Tiền Học Lễ rất khách khí, nghe nói Trương Nhất Phàm mời mình ăn cơm, ông ta liền suy nghĩ xem có thích hợp hay không. Trương Nhất Phàm không có lý do gì để mời ông ta ăn cơm.
Lăn lộn trong quan trường lâu như vậy, đương nhiên ông ta biết không vô duyên vô cớ mời ăn cơm, mỗi việc sau lưng đều có thâm ý.
Trương Nhất Phàm cười nói:
- Ngài cũng là lãnh đạo của tôi, hôm nay vừa đúng lúc gặp Tuyết Mai, cho nên tôi gọi điện thoại đến.
- Có ai nữa không?
Tiền Học Lễ hỏi.
- Cũng không có người khác, chỉ có ngài và Giám đốc La thôi. Chẳng qua Giám đốc La vẫn đang bận, tôi vẫn chưa liên hệ với ông ta được.
Tiền Học Lễ hiểu ngay, thằng nhóc này thâm hiểm thật. Mình còn nghĩ sao đột nhiên hắn lại mời mình ăn cơm. Hóa ra là kéo mình đến để chống lưng. Trương Nhất Phàm đưa Tiền Tuyết Mai ra, Tiền Học Lễ đương nhiên hiểu được ý tứ của hắn.
- Tôi biết rồi, để tôi gọi điện thoại cho Giám đốc La.
Ông ta cũng muốn nể mặt Trương Nhất Phàm một chút, ông cũng không thiệt, lần sau nhất định sẽ đòi. Tiền Học Lễ thầm cười.
Hôm nay Trương Nhất Phàm mượn ông ta để mời Giám đốc La ăn cơm, lần sau ông ta sẽ mượn Trương Nhất Phàm để mời Lý Thiên Trụ và Thẩm Hoành Quốc ăn cơm. Thẩm Hoành Quốc ông ta có thể mời, nhưng Lý Thiên Trụ chắc chắn không nể mặt ông ta.
Nghĩ đến đây Tiên Học Lễ cảm thấy thoải mái.
Đúng lúc Tiền Học Lễ gọi điện thoại đến, Giám đốc sở La nghe lão bạn liền vui vẻ đồng ý. Chỉ có điều ông ta không nghĩ rằng, bạn học tốt đã đào một cái hố chuẩn bị chôn hắn.
Mời xong Giám đốc sở La Tiền Học Lễ nói:
- Đi đâu ăn cơm?
Giám đốc La thích đển Tương Tây tình, phong cảnh ở đó không tồi, nhìn cảnh đẹp cũng vui. Bởi vậy ông ta cũng không hỏi Giám đốc sở La mà gọi điện thoại cho Trương Nhất Phàm:
- Đến Tương tây tình, cậu đến đó trước tìm chỗ, đến lúc đó tôi cùng ông ấy sẽ đến đó.
-Sáu rưỡi sẽ đến.
Tiền Học Lễ nói.
Trương Nhất Phàm không có cách nào, than vãn, ôi mời một người ăn cơm cũng phiền toái như vậy sao.
Gặp gỡ với những người này, Trương Nhất Phàm không cảm nhận được ưu việt.Hai người đều là người lớn hơn, đều là lão nhân.
Giám đốc sở Tài chính có khi Phó chủ tịch tỉnh cũng không bằng.
Bởi vì có một số việc nhiều người sẽ không tốt, Trương Nhất Phàm không gọi Đằng Phi đi mà tự mình đến Tương Tây tìh đặt phòng riêng gọi đồ ăn ngon, rồi ngồi hút thuốc chờ hai người.