Cô Vợ Bỏ Trốn 15 Tuổi

Chương 22: Trả cô ấy cho tôi




Ở lớp số ba.

- Cậu chết chắc rồi.

Tưởng Minh Quân vỗ vai Tô Xán thương hại nói:

- Tôn Mạn tuyệt đối nằm trong danh sách 10 người không nên trêu chọc ở trường này, top 10 này không ít bọn lưu manh côn đồ đấy, một cô gái xếp trong đó có ý nghĩa gì biết không?

Quách Tiểu Chung hết tiết học cũng chạy sang lớp số ba tìm Tô Xán:

- Tô Xán, sao mới tới đây đã va chạm với Tôn Mạn rồi, cô ấy có tỷ lệ ủng hộ cao nhất trong trường đấy.

Mặt đưa đám cứ như Tô Xán chọc vào đại ca xã hội đen vậy.

Chỉ trong một tiết học, Tô Xán thành tiêu điểm thảo luận của đại đa số học sinh trong trường, nếu như người phỏng vấn Tô Xán là một giáo viên trong trường, có lẽ hiện giờ y thành "anh hùng" rồi, dù sao những lời Tô Xán nói rất có lý.

Nhưng y đứng nhầm phe, thứ nhất y chỉ là học sinh mới chuyển trường, thứ hai y đối diện với Tôn Mạn.

Đại đa số cho rằng y là kẻ ngu xuẩn, chuyển trường chưa được mấy ngày đã lớn lối phê bình trường học, có người y đơn thuần chỉ là muốn chơi trội, có điều hoàn toàn chọn sai phương thức.

Nhìn một người ngứa mắt thì ngay cả lời nói của người đó cũng thành chướng tai.

Một phần ít bội phục y, đây là học sinh có tư tưởng cởi mở, vượt trội học sinh bình thường, những người này lại tự cao, thường không tham gia vào các cuộc tranh luận.

Lúc này ở cửa sau lớp có nữ sinh vẫy tay gọi:

- Châu Tinh Trì, à không, Tô Xán, có người tìm này.

Tiếng "Châu Tinh Trì" vừa phát ra có không ít học sinh bật cười nhìn về phía cửa, tiếp đó nụ cười ngưng bặt.

Sau nữ sinh kia có một cô gái tóc ngắn ôm trọn lấy khuôn mặt trái xoan, da mịn như sứ, đôi mắt dưới hàng mi dài như lóng lánh nước, môi mím chặt kiềm chế kích động, tựa hồ đau khổ.

Sau đó cánh môi đó cong lên, thời khắc đó nụ cười cô gái đủ làm tan chảy sông băng.

Tất cả nam sinh lớp số 3 hóa đá, ít nữ sinh thì thầm kích động:"Đó là Đường Vũ".

Tô Xán đứng dậy, đi giữa hai dãy bàn mà như đi giữa hai đội quân đối lập, trống gõ dồn dập, lưng ướt mồ hôi.

Ngoài cửa có hương hoa quế truyền vào.

Tô Xán chăm chú nhìn Đường Vũ, hôm nọ đã thấy cô rồi, nhưng cách quá xa, không rõ lắm, Đường Vũ vẫn thế, áo trắng giản dị cao nhã, nắng sớm bùa xuân ấm áp chiếu lên gò má mịn màng thanh tú. Tám tháng xa cách không chỉ mái tóc cắt ngắn mà cô cũng trở nên xinh đẹp hơn nhiều, nét thiếu nữ vẫn còn vương trên khuôn mặt, song cõi lòng trải qua đau khổ làm cô như lột xác, gò mà gầy cằm thon lại, khuôn mặt thêm quyến rũ thùy mị.

“Bạn ấy gầy đi nhiều nhưng cao hơn, rắn chắc hơn.”

Đôi mắt Đường Vũ long lanh nhìn Tô Xán, kích động cộng với chạy quãng đường làm gò má hơi ửng hồng, tỏa hơi thở thanh xuân tươi tắn.

Hai người đi tới trước mặt nhau, Tô Xán không nói gì cả. Lúc này Đường Vũ mới nhận ra hành động của mình quá cảm tính, nhưng nhìn thấy Tô Xán chân thật chứ không phải trong mơ, dù cảm tính, thiếu lý trí, quá khích, hay ngu ngốc, cô cũng mặc kệ.

- Bạn, bạn giận mình phải không?

Tô Xán vẫn không nói, giọng Đường Vũ run run, nước mắt chỉ chực trào ra.

Mấy học sinh ngồi bàn gần đó kinh hoàng, nhìn sang bạn mình bên cạnh để muốn xác nhận mình không nhìn nhầm, phát hiện bạn mình cũng có vẻ mặt tương tự, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Cô gái được đánh giá chỉ cần xuất hiện trên khán đài sẽ khiến sức chiến đấu cầu thủ dưới sân tăng lên 30%, lại dùng ngữ khí như vậy nói chuyện với một nam sinh.

Giận ư? Tô Xán chưa bao giờ nghĩ mình sẽ giận Đường Vũ, nhưng có thể không sao? 8 tháng không có chút tin tức nào, dù lý trí có thông cảm cho Đường Vũ ra sao, tình cảm vẫn thao túng, giọng hơi thiếu tự nhiên:

- Mình sao có thể giận bạn được, chỉ cảm thấy nếu xuất hiện theo cách bình thường, thì trái với lời mình hứa thôi.

- Bạn giận thật rồi.

Đường Vũ cắn môi nói:

Tô Xán đã tới tận đây lại không trực tiếp đi tìm Đường Vũ đã nói rõ vấn đề rồi.

- Thực sự chỉ vì muốn cho bạn một bất ngờ, ai bảo hiện giờ mình không có BMW, không có hoàng kim giáp, cũng chẳng có mây màu...

- Mình, mình không cần những thứ đó đâu, ngốc ạ.

Đường Vũ đưa nắm đấm trắng trẻo lên khẽ đấm Tô Xán, mắt cong cong thành nụ cười.

Động tác này làm rất nhiều người ngây ra như phỗng, cảm thấy nếu mình kể trong lớp gặp thần tiên hay yêu quái còn đáng tin hơn hành động ngày của Đường Vũ, nói ra đảm bảo không ai tin. Tiêu Vân Vân đang đứng ngồi phịch xuống ghế.

- Mình nhận được lá thư đó rồi.

Tô Xán cũng cười:

- Gần như cho rằng bạn muốn nói không bao giờ gặp lại mình nữa.

- Xin lỗi.

Đường Vũ mũi xụt xịt, mắt đầy nước:

- Mình xin lỗi, mình không để ý bạn có là anh hùng cái thế không, không cần bạn phải có BMW, mình chỉ không muốn bạn có gánh nặng gì, chỉ muốn sau khi mình đi, bạn có thể cười vui vẻ mỗi ngày.

Nhìn đôi mắt đỏ hoe của Đường Vũ, lòng Tô Xán chứa đầy mật ngọt, cảnh gặp lại này hoàn toàn vượt ngoài mọi sự tưởng tượng của y.

- Đừng để ý tới bức thư đó nữa, đừng để ý, mình rất hối hận.

Tô Xán nhói đau, mình hiểu lầm cô ấy rồi, Đường Vũ cắt tóc không phải vì muốn dứt bỏ tất cả, mà là không thể dứt bỏ.

- Mình quên rồi.

Tô Xán ôm Đường Vũ vào lòng, siết chặt thân hình mảnh mai của cô, ngửi lấy mùi thơm làm y nhung nhớ bao ngày. Thời khắc này y mới cảm thấy người ngọc trong lòng không phải xa xôi hư vô nữa, mà là sự thực, không phải giấc mơ Trang Chu.

Thời khắc này thế giới chỉ còn hai người họ, Tô Xán ghé sát vào tai Đường Vũ nói nhẹ:

- Mình chỉ muốn biết, câu "tạm biệt Tô Xán từng chỉ thuộc về một mình mình" là ý gì?

Đường Vũ ngước nhìn Tô Xán, 8 tháng không gặp, cậu ấy lại cao hơn rồi, trước kia vai hai người còn ngang nhau, giờ mặt mình có thể áp lên ngực cậu ấy rồi, có thể dựa vào bờ vai này rồi, nghe tiếng tim đập mạnh mẽ của y, nước mắt cuối cùng không kìm được trào ra.

Nếu không phải có tật giật mình, Tô Xán không hỏi câu này, trái tim tinh tế của Đường Vũ như bị kim đâm một cái, song Tô Xán xuất hiện ở đây đã nói lên tất cả rồi. "Linh San, xin lỗi nhé!" Đường Vũ thầm nhủ trong lòng, rồi nở nụ cười:

- Có nghĩa là, Tô Xán, chúng ta lại gặp lại rồi.

Cửa sau đã không còn bóng dáng Đường Vũ và Tô Xán nữa, nhưng lớp số ba cứ như vừa bị thổ phỉ xuống núi đấy cướp vậy, mặt ai nấy đờ đẫn, nếu như trong phim, thế nào có vài cái lá rơi lác đác.

Cảnh tượng vừa lọt vào mắt mọi người quá sức chấn động.

Đi tới hành lang dài nối hai khu phòng học, ngồi lên lan dài dựa vào nhau, Tô Xán nắm tay Đường Vũ, cả hai đều run khẽ.

Tám tháng với nhiều người mà nói không nói lên điều gì cả, chỉ những người trong thời gian đó thi thoảng tỉnh dậy giữa đêm khua, chìm sâu trong bóng tối, cảm thụ được sự cô độc ăn sâu vào linh hồn.

Có bao nhiêu nhung nhớ mới là khắc khoải, bao nhiêu xa xôi mới gọi là muôn trùng, những cái đó giao hết cho thi sĩ hay là triết học gia đi, bây giờ hai bọn họ không muốn suy nghĩ bất kỳ điều gì cả, chỉ muốn lặng lẽ cảm thụ hơi ấm từ bàn tay đối phương.

- Sao bạn biết mình ở Nhị Thập Nhất Trung?

Đường Vũ hỏi, nam tử này như vĩnh viễn mang lại cho cô bất ngờ:

- Mình không biết, nhưng mà ông trời cứ thế để mình dẫm phải cứt chó gặp phải bạn, mình may mắn không bị vận mệnh vứt bỏ.

Tô Xán cố gắng cười thật thoải mái, che giấu y từng thấp thỏm bất an, từng lo sợ.

Mắt Đường Vũ lại đỏ lên:

- Là mình không tốt.

- Là mình không đủ tốt, lảo đảo loạng choạng tới Dung Thành, may mắn lắm mới đứng được trước mặt bạn, nếu mình có thực lực tuyệt đối, cho dù chắn trước mặt là tử thần, mình có chết cũng sẽ đánh tan hắn.

Đường Vũ khẽ bóp tay Tô Xán, nhìn thật sâu vào mắt y:

- Không được chết, phải sống thật tốt.

Tô Xán quay người, ôm lấy vòng eo Đường Vũ, đúng thế, họ sẽ phải sống cho tốt.

Chuông vào lớp reo vang, Tô Xán nguyền rủa cái tiếng chuông này.

Đường Vũ thấy tay Tô Xán xiết chặt hơn, nói nhỏ:

- Còn rất nhiều thời gian mà.

Đúng thế, còn rất nhiều thời gian, cuộc sống hạnh phúc ở Nhất Trung cùng Đường Vũ chỉ vừa mới bắt đầu thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.