Cô Vợ Bất Đắc Dĩ

Chương 9: Lưu lại




Tần Tiêu cười ha ha ngây ngô:

- Vậy cũng được… nếu là vất vả một hồi là có thể lấy được hai nàng như thế, ta đây quanh nam suốt tháng vất vả thế cũng đáng nha!

- Ba hoa!

Đúng lúc này, Lý Tiên Huệ tự mở cửa phòng đi ra.

Thượng Quan Uyển Nhi liền đi lên trước:

- Tiên Nhi, sao ngươi lại tự mình đi ra chứ?

- Cũng chẳng sao mà.

Trên đầu Lý Tiên Huệ còn đội khăn hồng, đi đến ngồi xuống bên người Tần Tiêu, nhẹ giọng nói bên tai hắn:

- Nguyệt Nhi muội nhát gan như thỏ, vô cùng nhu nhược, chàng phải cẩn thận chút, đừng có dọa nàng ấy!

- Ừm, ta biết rồi.

Tần Tiêu cười ha ha:

- Nàng vừa vào cửa liền đã mua chuộc được chủ mẫu rồi này, không ngừng nói tốt cho nàng ta? Làm ta như kẻ chuyên vùi hoa dập liễu vậy.

- Ai nha, ngươi đừng có dẻo miệng thế, ta nói thật!

Lý Tiên Huệ nhẹ vỗ một cái trên cánh tay hắn:

- Tân nương tử như ta, dù sao cũng chỉ là làm hôn lễ bù vào, cũng chẳng phải là đại sự gì. Hôm nay mới là ngày lành của nàng ấy, cả đời cũng chỉ có một lần này, ngươi đừng có chậm trễ người ta! Tối nay phải chăm sóc nàng ấy thật tốt.

- Ừm, ta khẳng định, “chăm sóc” thật tốt!

Tần Tiêu cười quái dị:

- Hắc hắc!

Lý Tiên huệ vừa buồn cười vừa tức giận, xách lấy lỗ tai hắn:

- Không đứng đắn. Đúng rồi Uyển Nhi, đi đường chắc Nguyệt Nhi chắc mệt lắm rồi, muội mau gọi hai nha hoàn đi vào hầu hạ nàng ấy.

- Dạ!

Thượng Quan Uyển Nhi gật gật đầu, đang chuẩn bị rời đi, Tử Địch chợt nhảy dựng lên, giơ tay lên nói:

- Ta đi! Bản đại tổng quản tự mình đi!

Dứt lời liền lấy bình trà, chạy tới tân phòng.

Mấy người nhìn bóng lưng nàng, không khỏi buồn cười, trong lòng Tần Tiên âm thầm nói: “Lòng hiếu kỳ lớn như thế, thật đúng là chưa trưởng thành nổi.”

Tử Địch cười hắc hắc đẩy cửa mở, uốn người vào trong.

Thượng Quan Uyển Nhi cùng Mặc Y kéo Lý Tiên Huệ sang một bên, nhìn khắp người nàng, nhất tề hô khen:

- Oa, thật là đẹp quá! Thiên tiên hạ phàm, nữ tử nhìn thấy còn phải động tâm!

Lý Tiên Huệ cười khanh khách, sau đó nói:

- Chúng ta nói nhỏ chút, đừng có giống như chúng ta xúm lại tìm cách bắt nạt Nguyệt Nhi ấy. Nàng ta gan bé lắm, thấy thế chắc phải sợ tới mức khóc.

- Khoa trương thế sao?

Ba người đồng thanh.

Lý Tiên Huệ gật đầu:

- Dù sao, tướng công chàng nhớ nhỏ nhẹ, đừng có dọa tới nàng ấy là được! Ta trở về phòng, mệt rồi, ngủ giấc đã. Lát nữa có cơm ăn gọi ta một tiếng là được. Này, lão công, chàng đến vén khăn trùm đầu cho ta đi, xem như xong việc.

- Xong việc?

Tần Tiêu không khỏi cười gượng:

- Sao lại giống như chỉ làm cho có lệ thế?

- Ai nha, vốn chính là làm cho có lệ thôi! Vén khăn trùm đầu, ta muốn đi ôm Đại Đầu! Hì, nhi tử đều đã lớn đến chừng đó rồi!

Trong lòng Tần Tiêu có cảm giác là lạ trong lòng, đã bị Lý Tiên Huệ túm vào trong phòng, sau đó liền vạch khăn trùm đầu.

Lý Tiên Huệ thở ra một hơi dài, xoay người đổ lên giường:

- Mệt chết đi! Ta muốn ngủ một lát mới được!

Tần Tiêu nằm sấp bên người nàng:

- Nàng là tối qua chơi mạt chược mệt chết đi chứ gì!

- Hắc hắc, thắng ba trăm lượng!

Lý Tiên Huệ vui vẻ nói:

- Đánh tới giờ tý, nếu không phải thái tử đến giục, chúng ta đều sắp chơi quên thời gian.

Tần Tiêu xấu xa lật người lại, dùng khuỷu tay chống xuống giường, nằm trên người Lý Tiên Huệ, cười nói:

- Đi ra ngoài một đêm không gặp, hôn cái gặp lại.

- Không cần!

Lý Tiên Huệ cười khanh khách đẩy Tần Tiêu ra:

- Trước đó không phải hơn một năm không gặp, cũng không phải là vẫn quay lại?

- Cái đó khác mà!

- Đừng lộn xộn! tối nay còn phải ở cùng Nguyệt Nhi thôi.

Lý Tiên Huệ tự mình cởi quần áo chui vào trong chăn:

- Ta ngủ, ngủ đây, chàng nghỉ lát còn phải đi Vọng Thiên Thai tham gia yến hội đó nha! Đừng có uống nhiều quá!

Tần Tiêu liên tục gật đầu, hôn một cái trên trán Lý Tiên Huệ, thế mới lưu luyến rời đi.

Trong đại sảnh, Thượng Quan Uyển Nhi cùng Mặc Y, Tử Địch túm lại, đang xì xào bàn tán gì đó, nhìn thấy Tần Tiêu đi ra đều tản ra, vẻ mặt cười quái dị.

Tần Tiêu buồn bực, đi tới trực tiếp xách lất Tử Địch:

- Đang nói cái gì?

- A, dựa vào cái gì mà lại hỏi ta, ta dễ khi dễ thế sao?

- Nàng thông minh nhất, ngoan nhất, nói cho ta biết.

Tử Địch cười hắc hắc, ghé vào tai Tần Tiêu nói:

- Tân nương tử Nguyệt Nhi, thật đặc biệt nha! Hơn nữa, dáng người lung linh, mềm yếu, quả thật gió đều có thể thổi bay.

- Thế thì có gì mà phải bàn?

Tử Địch tiếp tục cười quái dị:

- Nàng ấy mang tới một cái hòm, chàng đoán bên trong là gì? Toàn bộ đều là đạo kinh, châu liên, phất trần, lư hương nha! À ha ha!

Trong lòng Tần Tiêu sửng sốt:

- Không phải chứ? Gả cho người ta còn muốn tu đạo?

Tần Tiêu vốn định đi vào xem tân nương, nhưng lại sợ quấy rầy Lý Trì Nguyệt nghỉ ngơi, vì thế lại thôi. Hắn tự về phòng nghỉ ngơi, lại mang toàn bộ tân khách dưới lầu đi tới Vọng Thiên Thai trong cung, tham dự hôn yên thật náo nhiệt.

Đây là lần thứ ba Tần Tiêu tham gia hôn yến hoàng gia, nhưng giờ quy mô lại càng lớn hơn nhiều.

Vọng Thiên Thai là một bình đài, phân thành mấy tầng, mỗi tầng đều thiết yến. Chỗ trung tâm trên đài cao nhất có Lý Đán cùng Vương hậu, thái tử, vương gia cùng ngồi, Tần Tiêu cũng được sắp xếp ngồi đó.

Tần Tiêu gần như chạy thẳng mới lên tới tầng cao nhất, thi lễ xong, yến hội mới bắt đầu.

Thanh nhạc tấu lên, lễ hoa rực rỡ, bầu trời ánh lên đủ màu sắc, sáng chói như ban ngày.

Tiết trời nhẹ nhàng khoan khoái, rượu thịt phiên hương, đúng là yến hội vô cùng long trọng.

Từ tầng chót nhìn xuống, mỗi tầng đều có cầu thang nối liền, mỗi tầng đều có bàn tiệc, tân khách ngồi kín chỗ. Đám thái giám cung nữ lưu loát mang vô số mỹ vị dâng lên, hơn vạn người cùng nhau thưởng thức.

Tần Tiêu kính rượu một vòng, sau đó đi xuống các tầng dưới gặp các tân khách quen thuộc khác. Nhiều bàn như thế, nếu toàn bộ mọi người đều mời rượu thì nhất định say chết hắn, vì thế Tần Tiêu vốn đã chọn mười mấy binh sĩ đáng tin thay hắn uống rượu.

Đám văn võ bá quan Trường An không ít kẻ muốn làm quen với Đại Đô Đốc này, đến mức người người nâng chén chúc mừng, trực tiếp đánh gục mười mấy binh sĩ được xưng là tửu lượng lớn.

Mới tạm đi một vòng, thật sự không thể tiếp tục đi xuống toàn bộ mọi bàn trong Vọng Thiên Thai, Tần Tiêu đành trở về chỗ của mình. Đúng lúc này, thành Trường An đột nhiên có đèn đuốc sáng rực, hơn nữa tiếng hô rung trời vang lên. Mọi người ban đầu còn kinh ngạc, sau đó lại dường như nghe thấy tiếng kêu “Chúc mừng Đại Đô Đốc!”, lúc đó Tần Tiêu mới hiểu được, hóa ra Lý Tự Nghiệp suất lĩnh mấy vạn Tả Uy Vệ tướng sĩ chúc mừng mình.

Mấy vạn người kia đều cầm đuốc, xếp thành chữ “hỷ” thật lớn. Từ Vọng Thiên Nhai nhìn xuống, vô cùng rõ ràng.

Lý Đán cười ha ha, ngớt miệng khen:

- Quả nhiên là thú vị! Xem ra đây là lễ vật của Lý Tự Nghiệp tướng quân!

Tần Tiêu cũng cảm thấy buồn bực:

- Sao lại không thấy tên đại đầu quỷ Lý Tự Nghiệp kia đâu?

Lý Đán lập tức hạ chỉ:

- Truyền Tả Uy Vệ đại tướng quân Lý Tự Nghiệp!

Qua hồi lâu, Lý Tự Nghiệp mới đi ra, chạy tới Vọng Thiên Thai.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.