Cô Vợ Bất Đắc Dĩ

Chương 28: Một khối lệnh bài




- Làm gì có chuyện đơn giản thế!

Thượng Quan Uyển Nhi liền nói:

- Ta hiểu nhất Thái Bình công chúa. Năm đó Thánh hậu gặp chuyện gì cần phải ra quyết sách đều gọi nàng ta vào cung thương nghị. Nàng ta cũng không phải nhân vật đơn giản đâu, mà có thể nói là sâu như biển, đa mưu túc trí. Kỹ xảo này của lão công, nàng ta không nhìn ra sao?

Tử Địch bừng tỉnh đại ngộ, dường như kêu lên:

- Hà, ha ha, ta biết các người nói là có ý gì rồi.

Mọi người đều cùng nhìn sang Tử Địch:

- Ngươi mới biết thôi sao?

Tần Tiêu nở nụ cười hơi lạnh lùng:

- Nhìn thấu thì sao chứ? Bất kể thế nào, về mặt mũi ta đã làm vô cùng đẹp, ít nhất nàng ta cũng không thể trở mặt, cũng cho đủ bậc thang để nàng ta hạ đài. Đổi lại mấy nàng là mụ ấy, sẽ lật mặt với ta vì hai tên cẩu tặc rơi xuống nước sao? Thế có phải là thiệt nhiều hơn mất không? Tất cả đều là người thông minh, bình thường ta không thích mạo hiểm, nếu không phải là chuyện nắm chắc rồi, có thể nhìn thấu tâm tư ả ta, sao ta cả gan làm loạn ra chuyện như thế chứ?

Thượng Quan Uyển Nhi đột nhiên nghĩ mà sợ, chậc chậc nói:

- Lão công, chàng... lá gan cũng quá lớn! Mạo hiểm như thế, không sợ nhất chiêu thất thủ hay sao?

- Ha ha, cái này gọi là kẻ tài cao thì gan cũng lớn nha!

Tần Tiêu cười đắc ý:

- Đầy phòng kiều thê mỹ thiếp bảo bối nhi nữ, sao ta dám làm chuyện hồ đồ? Thái Bình công chúa, có nhiều điểm rất giống Thánh Hậu, ví như nàng ta cũng là một người ái tài. Ta có thể nhìn ra được, nàng ta rất muốn thu nạp ta.

- Đúng thế...

Lý Tiên Huệ khẽ gật đầu:

- Cô cô không chỉ một lần nói với ta, muốn ta thổi gió bên tai lão công, để cho lão công thiên hướng về nàng ta hơn nữa, còn hứa hẹn rất nhiều chỗ tốt nữa. Tiên Nhi biết việc này nói ra cũng chỉ làm lão công phiền phòng, cho nên cũng không nhắc tới. Tin rằng với tài trí thông minh của lão công, cũng có thể hiểu được, không cần Tiên Nhi phải nói thêm gì.

Tần Tiêu cười cười:

- Ý đồ của nàng ta thật ra hết sức rõ ràng, nhưng điều này đương nhiên không cần nói thêm. Kỳ thật từ đầu tiên, nàng ấy đã chú ý tới ta, muốn mượn sức của ta. Chẳng qua quan hệ của ta với thái tử lại quá mức chặt chẽ, làm cho mụ sợ ném chuột vỡ đồ, đành phải nói bóng nói gió. Tiên Nhi, nàng cũng đừng trách ta bằng mặt nhưng không bằng lòng, mặt cười mà bụng nghĩ xấu. Trên quan trường chính là như thế. Kỳ thật ta cũng không muốn thế, ta cũng chỉ mong coi mụ là thân cô cô thuần túy. Nhưng mà trên thực tế, điều này khó mà làm được.

Lý Tiên Huệ cô đơn gật đầu:

- Ta hiểu được...

Trong lòng Thượng Quan Uyển Nhi lại có chút bất ổn; lập trường chính trị của lão công đúng là vô cùng minh xác, vẫn là thiên hướng về Hoàng Đế cùng Thái tử nhiều hơn. Cân bằng, một thần tử phải cân bằng giữa Hoàng tộc, nói dễ hơn là làm! Đấu tranh gay gắt với Thái Bình công chúa, trời ạ, nữ nhân này đáng sợ lắm...

Sau khi ăn xong chính là thời gian thích ý nhất trong ngày. Từ vài ngày trước Tần Tiêu trở lại Trường An thì bận rộn không yên, đến bây giờ mới xem như có chút yên tĩnh.

Tần Tiêu không suy nghĩ thêm những vấn đề lục đục phiền toái này, hắn ném toàn bộ công việc ra khỏi đầu, hảo hảo hưởng thụ niềm vui gia đình.

Trong tòa nhà lớn này, chỗ tốt lớn nhất chính là không cần ra ngoài đi dạo. Phong cảnh bên ngoài cũng không so được với trong phủ bao nhiêu.

Mặc Y cùng Tử Địch phân biệt ôm đầu to cùng nữu nữu, còn ngâm nga ca hát chọc chúng cười. Tử Địch đại đầu quỷ bình thường tay chân vụng về không làm gì tốt, nhưng mà khi ôm nữu nữu thì vô cùng chuyên chú.

Người trong nhà thanh thảnh dạo chơi trong hành lang gấp khúc, nhảy ra ngoai lan can tiến vào đồng cỏ bên ngoài. Mùa hè đến, cỏ xanh moc lên tươi tốc. Tay nghề người làm vườn trong phủ không tệ, bọn họ cắt tỉa bãi cỏ rất chỉnh chu, giống như sân bóng vậy. Tần Tiêu nằm ngủ trên đó, hai tay đặt sau đầu, trong miệng kẹp ngậm một cọng cỏ mịn, thập phần khoan thai tự đắc. Bốn nữ tử lười biếng ngồi bên cạnh hắn, đặt đầu to cùng nữu nữu vào giữa cùng chơi đùa với chúng.

Đầu to đang học đi, hết sức kích động cùng hưng phấn, thường thường từ bên nương này lại tập tễnh chạy sang nương khác, sau đó đắc ý cười to, giọng cười rất ngây thơ. Nữu nữu thì có chút đáng thương, nàng thường xuyên bị ca ca làm khóc, chỉ u oán nhìn qua mọi người giống như nhận hết ủy khuất vậy. Tần Tiêu ôm nữu nữu qua, đặt nàng lên bụng của mình và trêu chọc. Cái bụng của hắn thở ra hít vào lên xuống làm nữu nữu xem như đang cưỡi ngựa, cười lên khanh khách.

Người một nhà vui vẻ hòa thuận, ấm áp ngọt ngào không nói nên lời.

Lý Tiên Huệ nhẹ nhàng túm lấy cù chỏ của Tần Tiêu, chỉa chỉa vào chỗ cao phía nam.

Tần Tiêu quay người nhìn qua, nhìn qua lầu các bên đó và hiểu ý của Lý Tiên Huệ.

- Người ta đang thanh tu, cho nàng thanh tu đi.

Tần Tiêu cười xấu xa.

Lý Tiên Huệ ôm nữu nữu qua, nhìn Tần Tiêu nói ra:

- Coi như là khách nhân. Ngươi làm chủ nhân cũng phải hàn huyên cho người ta ấm bụng chứ? Người nên đi qua đi, dù sao cũng là phu nhân cười hỏi đàng hoàng. Ngươi xem như tận tâm ý, nàng lĩnh tình hay không là ý của nàng, ít nhất đến lúc đó cũng có thể giao đãi trước mặt hoàng thượng.

- Được rồi, ta biết rõ!

Tần Tiêu có chút không tình nguyện ngồi dậy, hôn hai cái lên má của đầu to, nói:

- Ta đi nhìn chút đây!

Dứt lời hắn đi ra hậu viện.

Tần Tiêu đi tới Thanh Tú Các ở phía nam. Cầu thang này là cầu thang xoay. Thanh Tú Các trang trí thanh nhã, khắp nơi vô cùng tú lệ và nhẹ nhàng, xem ra là Lý Trì Nguyệt tìm người quản lý. Nhớ rõ trước kia khi đi qua nơi này, bên trong được trang trí lầu son lộng lẫy.

Đi lên lầu ba thì nhìn thấy Lý Trì Nguyệt đang ngồi trên ban công nhã các, mặt hướng về tây. Bên người đốt một đỉnh hương cổ xưa, hương khí thấm vào ruột gan. Một thân đạo bào thanh lịch và phất trần trắng xóa tung bay trong gió nhẹ lúc chạng vạng tối.

Tần Tiêu nhìn qua bóng lưng thon gầy của nàng, thật sự không thể chán ghét nàng được. Dù sao chỉ là tập quán sinh hoạt và thói quen khác nhau mà thôi, nàng chỉ là tiểu nữ hài không tranh giành danh lợi của ai, cũng không gây phiền hà cho ai cả. Lý Đán bảo nàng lập gia đình, nàng lập gia đình, cho dù là gả cho một nam nhân không biết. Một tiểu bình hoa xinh đẹp đáng thương, trong lòng Tần Tiêu âm thầm thổn thức, trong lòng cũng bắt đầu thương cảm thay nàng.

Lý Trì Nguyệt đang nhập định, Tần Tiêu đi tới, lúc này lại cảm thấy mình như người dư thừa, cũng không nên đi quấy rầy nàng, vì vậy quyết định dứt khoát đi xuống lầu.

Lúc quay người lại không cẩn thận chân chạm vào bậc thang, phát ra tiếng kêu vang.

Lý Trì Nguyệt lúc này mới bừng tỉnh quay đầu nhìn qua, nhẹ giọng kinh dị nói:

- Phu... Lão công, sao ngươi tới đây? Sao không gọi ta, Trì Nguyệt thật sự là thất lễ mà.

Dứt lời Lý Trì Nguyệt đứng dậy đi qua bên cạnh Tần Tiêu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.