Cô Vợ Bất Đắc Dĩ

Chương 17: Tra tấn




Sử Sùng Huyền mềm nhũn cả người, nặng nề thở dài một hơi, nản lòng ngã ngồi trên đất.

Tần Tiêu nhìn thoáng qua hơn ba ngàn người giữa sân, lớn tiếng nói:

- Ta bất kể các ngươi là đạo sĩ thật hay xướng kỹ giả, hôm nay phải theo ta tới nha môn một chuyến đã, đến lúc đó tự nhiên sẽ có công luận. Nơi này là đạo quan hoàng gia, há lại để cho những thứ quỷ đồ đệ như các ngươi giương nanh múa vuốt, biến thành chướng khí mù mịt? Không nói nhiều, toàn bộ mang đi hết! Kim Tiên Quan từ hôm nay phong lại, bất luận kẻ nào cũng không thể xâm nhập!

- Dạ!

Ba ngàn Thiết Giáp rống to, làm đám người ở giữa kia hồn vía thất lạc.

Đại đội nhân mã giơ thương chấp đao áp những người này, đi ra bên ngoài. Mới ra khỏi Kim Tiêu Quan đã nhìn thấy mấy cỗ kiệu đến gần, còn có mấy người cưỡi ngựa, hốt ha hốt hoảng đón lấy Tần Tiêu.

Tần Tiêu nhìn những người này, trong lòng âm thầm cười lạnh: Cũng không tồi, tin tức thật nhanh, vội vã tới tìm ta xin người mà.

Người đi tuốt đằng trước chính là Tể tướng Đậu Hoài Trinh, nam tử gần năm mươi tuổi nhưng cũng còn chút phong độ, hơn hẳn tên tam công tử mập như heo nhà lão nhiều, lúc này lão đang vội vàng chạy tới trước mặt Tần Tiêu.

Tần Tiêu bước lên đón lấy lão, cười lạnh:

- A, đây không phải là Đậu đại nhân sao? Thật sự là hạnh ngộ! Hôm nay lại hưng trí thế, vội vàng tới quan đạo dâng hương sao?

Sắc mặt Đậu Hoài Trinh tái nhợt, liên thanh nói:

- Đại Đô Đốc, người ngay không nói láo, ta cũng không khách sáo với ngươi. Kim Tiên Quan này vẫn là ta dốc hết sức đốc tạo. Lúc trước Hoàng Thượng nói sửa quan cho công chúa, cả triều bách quan đều phản đối, vẫn là do bản quan hết sức thúc đẩy. Xem tại chút đỉnh này, sao không thả nhi tử đáng xấu hổ của ta kia ra trước, nếu có chuyện gì thì cũng dễ thương lượng!

Tần Tiêu nở nụ cười:

- Đậu đại nhân, ngươi đây là ỷ vào giao tình, hay là đang ra lệnh cho ta?

- Ài, sao Đại Đô Đốc lại nói thế?

Đậu Hoài Trinh vội nói:

- Đều là quan đồng liêu, cúi đầu không thấy ngẩng đầu thấy, cần gì phải cứng rắn như thế chứ? Khuyển tử cũng chưa phạm phải sai lầm lớn gì? Không phải là... chung đụng với mấy phụ nhân sao? Loại chuyện này, ai mà lại không mở một mắt nhắm một mắt đâu? Đại Đô Đốc làm gì cứng rắn thế?

- Ừm, nói cũng phải, rất có lý.

Tần Tiêu liên tục gật đầu, nhưng lập tức lại xoay lời:

- Nhưng mà dâm nhân thê nữ, tư hạ thông gian, còn trộm tàng cung nữ tập thể gian dâm, đây cũng không phải đơn giản chỉ là chung đụng với mấy phụ nhân chứ?

- A? Hả?

Đậu Hoài Trinh sợ hãi:

- Còn có cung nữ?

Tần Tiêu cười lạnh:

- Đậu đại nhân thấy ta giống như đang nói đùa sao?

- Điều này...

Đậu Hoài Trinh biết chuyện thành đại sự rồi, Tần Tiêu này cũng tỏ rõ không bỏ qua, không khỏi cắn răng, cất bước đi đến trước mặt mấy tên công tử đang bị trói kia, rút kiếm chém đi một góc áo bào của mình, tức giận nói:

- Nghịch tử! Ta hôm nay cùng ngươi ân đoạn nghĩa tuyệt, đoạn tuyệt quan hệ phụ tử! Ngươi tên súc sinh, không xứng làm con cháu Đậu gia chúng ta, ta sẽ trục xuất ngươi khỏi gia môn!

Dứt lời phẩy tay áo một cái, giận dữ bỏ đi.

Tên đầu heo tuyệt vọng trợn trắng mắt, gục trên mặt đất.

Tần Tiêu quét mắt nhìn mấy quan viên khác, chậm rãi nói:

- Các người cũng muốn tới đoạn bào cắt nghĩa không?

Mấy tên kia thật đúng mô phỏng lại động tác của Đậu Hoài Trinh, đều chém xuống một góc áo, hốt hoảng bỏ chạy. Mấy tên thiếu gia còn lại đang bị trói trong đám người đều kêu to từng tiếng tuyệt vọng.

Tần Tiêu cùng Mặc Y lên ngựa, vẫy vẫy tay:

- Mang hết đi, trước hết giam hết vào trong lao của Hoàng Thành Ngự suất ti. Nếu lao phòng không đủ thì lâm thời giành riêng một mảnh giáo trường, nghiêm ngặt trông giữ!

- Dạ!

Thiết Giáp hô lên, vang vọng một vùng, cư dân chung quanh đều thấy run sợ trong lòng, nhưng đều ngầm vỗ tay khen hay.

Tần Tiêu cùng Mặc Y ngồi trên lưng ngựa, chậm rãi đi trước. Mặc Y cảm giác Tần Tiêu vẫn buộc chặt người, cuối cùng mới có thể thả lỏng chút. Cánh tay ôm lấy nàng cũng ôn nhu hơn.

Tần Tiêu ghé xuống tai Mặc Y, thấp giọng nói:

- Đã không? Giải hận không?

Mặc Y cười yếu ớt:

- Đã cực kỳ! Những tên này đáng nhận kết cục như thế, thật sự là sảng khoái nhân tâm!

Ba ngàn quân Thiết Giáp của Hoàng Thành Ngự suất ti áp tải ba ngàn tù đồ quay về nha môn, nhất thời toàn bộ Hoàng thành, thành Trường An chấn kinh rồi.

Dân chúng thành Trường An kỳ thật rất oán giận mấy đạo quan chùa miếu hoang dâm, tham ô, tàn bạo, bất đắc dĩ đạo quan này lại do triều đình dốc hết sức chống đỡ, cho nên đều giận mà không dám nói gì. Nay Tần Tiêu dùng thủ đoạn lôi đình đột nhiên sửa trị Kim Tiên quan, đạo quan lớn nhất của thành Trường An, nhất thời dân chúng vỗ tay ủng hộ ầm ầm.

Tần Tiêu vốn cũng không để ý những điều này. Hắn chỉ nghĩ, sản nghiệp nhà mình lại xuất hiện loại chuyện ghê tởm như thế, cho nên trong lòng giận dữ trắng đêm khó yên, làm như thế đơn giản cũng là vì rửa sạch ô danh của mình cùng Lý Trì Nguyệt. Những Phò Mã khác đã quen với việc đội nón xanh hay yếu ớt sợ sệt là chuyện của bọn họ, Tần Tiêu ta tuyệt đối không cho phép những chuyện như thế xảy ra.

Đại đội nhân mã rời khỏi Kim Tiên Quan, đi vào trong Thanh Long môn của Hoàng Thành.

Dọc đường đi bao nhiêu người vây xem, từ dân chúng tới quan viên đều kinh ngạc không thôi. Nhìn khắp toàn bộ Trường An này cũng chỉ có Tần Tiêu có hậu trường cứng rắn, dũng khí đầy đủ mới dám làm ra loại chuyện thế này. Bắt lấy tay chân của Thái Bình công chúa, lại bắt hết sạch toàn bộ đạo sĩ lớn nhỏ trong quan, hành hung nhi tử của đương triều Tể tướng. Bất luận là việc nào đều có thể xưng là kinh hãi thế tục, thậm chí có những người còn đang suy đoán, hay là trong Hoàng Thành này sắp có chuyện gì lớn xảy ra? Nha môn mẫn cảm như Hoàng Thành Ngự suất ti lần đầu xuất động Thân Dực phủ Thiết giáp, cư nhiên lại mang đầu mâu đánh về hoàng thân quốc thích hiển hách cùng đương triều đại thần trụ cột.

Chỉ có Tần Tiêu cùng Mặc Y biết, toàn bộ những điều này chẳng qua là Tần Tiêu nhất thời giận dữ mà thôi. Hậu quả? Có thể có hậu quả gì không! Cho dù là đắc tội Thái Bình công chúa cùng Đậu Hoài Trinh thì lần này bọn họ cũng chỉ có thể câm điếc ngậm bồ hòn, có đắng cũng không dám nói lên lời.

Ai bảo là ta có lý chứ? Cố tình bọn họ lại làm ra việc như thế trong sản nghiệp Tần gia ta, thế thì đừng có trách ta không buông tha cho bọn họ, trong lòng Tần Tiêu thầm đắc ý.

Nha môn của Hoàng Thành Ngự suất ti có diện tích thật lớn, trừ bỏ đại sảnh làm việc công, hậu đường Thân Triêu phủ Thân Binh doanh cũng có một đại giáo tràng, làm nơi thao luyện của Thân Dực phủ. Ba ngàn tội đồ không thể giam hết vào trong nhà giam, nên mới lâm thời dùng một khoảng Đại giáo tràng, dựng hàng rào, chống đỉnh bùng chia thành hai bên nam nữ. Một ngàn Hà Giáp cầm thương ngày đêm thay phiên nhau trông coi đám tội đồ này.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.