Cô Vợ Ảnh Hậu Lại Bỏ Trốn

Chương 49: Xe ngựa tứ gia




Ánh mắt của Trọng Hoa rơi xuống người Nguyệt trưởng lão, đôi mắt hắn chợt lóe lên, trong đôi mắt ấy là tầng tầng lớp lớp uy nghiêm cùng đe dọa, lập tức Nguyệt trưởng lão nhảy dựng lên, lung túng nói: “Không biết có chuyện gì mà Tôn thượng giá lâm tới Tàng Bảo Điện?”

“Nếu như bổn tôn nhớ không lầm thì khi đệ tử tiên môn có làm sai môn quy thì đưa tới Chấp Pháp Điện để xử trí. Không ngờ hôm nay bổn tôn nghe nói môn đệ Thiên Âm của ta phạm sai lầm, Nguyệt trưởng lão lại tự mình xử trí, không biết có thật hay không?”

Nguyệt trưởng lão đưa tay lau mồ hôi, Trọng Hoa là hậu bối, nhưng từ trước đến nay cũng không thân cận với ông, muốn tỏ vẻ trưởng bối trước mặt hắn, chỉ e rằng khó hơn trăm lần so với Lưu Quang.

Đôi khi ông vẫn bày ra dáng vẻ của bậc trưởng bối trước Lưu Cẩn, thế nhưng không giống với lúc đối đãi với Trọng Hoa. Tuy rằng Trọng Hoa là người lạnh lùng, thỉnh thoảng lại bình thản, thế nhưng chưa bao giờ có ai dám xúc phạm tới uy nghiêm của hắn.

Tiên tôn, cũng không phải chỉ là cái danh!

Thấy Nguyệt trưởng lão không nói lời nào, Trọng Hoa lại nói tiếp: “Nếu như Thiên Âm chọc giận Nguyệt trưởng lão, bổn tôn thay mặt xin lỗi. Thiên Âm…”

Nói tới chỗ này hắn dừng lại một chút.

Trong lòng mọi người đều căng thẳng, nhao nhao suy đoán câu tiếp theo sẽ là gì, trầm ngâm một hồi lâu, ánh mắt của Trọng Hoa nhìn về phía Nguyệt trưởng lão, nhàn nhạt nói: “Đệ tử của bổn tôn, cho dù phạm phải sai lầm thì cũng do ta trách phạt, sau này Nguyệt trưởng lão không nên quá phận.”

Nguyệt trưởng lão tức giận đến mức tái mặt, không hiểu vì sao thế hệ hậu bối của Chưởng môn ai ai cũng trở nên thích bao che. Lưu Cẩn như thế, Trọng Hoa cũng giống như vậy, còn cho rằng trưởng lão nhiều chuyện? Ngày sau việc dạy dỗ các tiểu đồ tôn, trước hết còn phải trưng cầu ý kiến bọn chúng thì mới được ra tay hay sao?

“Nếu Nguyệt trưởng lão biết sai rồi thì bổn tiên không ở lại làm gì nữa.”

“Ta…”

Trọng Hoa đang muốn cỡi gió, bỗng dưng quay lại nhìn Nguyệt trưởng lão, thành tâm khuyên: “Bổn tôn thấy dường như Nguyệt trưởng lão đang vô cùng u buồn, trùng hợp là lúc trước Thiên Nam mang về một loại quả có thể chữa bệnh buồn phiền rất tốt từ Bất Chu Sơn, nếu rảnh thì Nguyệt trưởng lão có thể tới Cửu Trọng Điện để thử chút. Ngài đã nhọc lòng dốc hết tâm huyết để giúp Thái A hung thịnh, cũng phải chăm sóc cơ thể thật tốt. Ngài đã già, cần chú ý nhiều hơn.”

Nguyệt trưởng lão cứng họng nhìn Trọng Hoa dần biến mất trong gió, một lát sau thì hoàn toàn hôn mê bất tỉnh.

Một đám đệ tử người thì trợn mắt há mồm, kẻ thì hé miệng cười trộm…

****

Thiên Âm kinh ngạc nhìn Lưu Quang đặt mình xuống giường, tỉ mỉ bôi thuốc cho mình, cổ họng nàng trở nên khô khốc.

Luôn luôn có vài người, chỉ đơn giản an ủi vài câu, một lần vô tình cứu giúp lại làm cho người ta ghi nhớ cả đời.

Mà giờ khắc này, gương mặt mang theo nụ cười tà của Lưu Quang lại khiến Thiên Âm ghi thật sâu vào tận đáy lòng.

Dù sao vẫn có người đối tốt với mình.

Dù sao, không phải ai cũng chán ghét mình.

“Nghĩ gì thế tiểu nha đầu?”

“…” Thiên Âm hít mũi một cái, “Mỹ nhân ca ca, người cứu ta, chắc không phải muốn bắt ta đi luyện đan chứ?”

Cánh tay đang bôi thuốc của Lưu Quang run lên, ngay sau đó hắn lại cười tà mị: “Thật là một đứa trẻ thông minh, đúng là ta muốn bắt ngươi để luyện đan.”

“Ngươi gạt người!”

“Ừ hử?”

Thiên Âm bị người khác nhìn chằm chằm thì hơi ngượng ngùng, nàng đỏ mặt nói: “Ta cũng không phải là kẻ ngốc, ngươi cứu ta thì là ân nhân của ta. Sau này, chỉ cần có điều gì cần đến thì bảo một tiếng, lên núi đao xuống biển lửa, ta cũng sẽ không nhíu mày lấy một cái!”

Nhìn nàng nói một cách hiên ngang khí phách như vậy, Lưu Quang cười nhạo: “Mấy lời này học của ai vậy?”

“Ách… Ta thường nghe lén tiên sinh trong tửu lâu kể chuyện cổ xưa, trong truyện các đại hiệp bị thương được cứu sống đều nói những câu như vậy.”

“Phụt!” Rốt cuộc Lưu Quang cảm thấy quá buồn cười, hắn sửa lại quần áo cho nàng rồi đưa tay nhéo gương mặt nhỏ nhắn mềm mại kia: “Ta dẫn ngươi đi tới một nơi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.