Cô Vợ Ảnh Hậu Lại Bỏ Trốn

Chương 32: Du ngoạn kinh thành




Edit: Lệ Hy

Sáng hôm sau, Sính Đình rời khỏi giường, định sẽ đi nhìn vương phi bà bà, dù sao vương phi bị kinh hách không nhỏ, làn da cánh tay cũng bị rách.

Ngày hôm qua vốn nàng muốn lập tức đi thăm một lần. Nhưng Hiên Viên Húc lại nói vương phi bảo nàng sinh dưỡng thật tốt, gắng gượng vác bụng chạy tới chạy lui, mọi người đều lo lắng, thấp tha thấp thỏm.

Sính Đình nghĩ một chút, cũng không kiên trì muốn đi, dù sao hiện tại  trong lòng vương phi nhất định rất loạn, rất khó chịu, mà còn không biết làm sao đi! Bị cháu gái  mà mình coi như con gái ruột thịt đối đãi vô tình như vậy, khiến người không khó chịu cũng không thể? Hơn nữa, quan trọng là nàng nên an bài Đinh Thụy Thù như thế nào, chỉ sợ cũng là một vấn đề làm cho người ta đau đầu.

Về sau Hiên Viên Húc cực kỳ dính chặt, quấn lấy nàng, kỳ thật hiện tại thai nhi đã lớn, hắn rất ít buông thả bản thân rồi. Cho dù là lúc kìm nén không chịu nổi, cũng chỉ nhẹ nhàng tiến vào trong nàng, không dám dùng lực cũng không tiến vào toàn bộ, cố hết sức kiềm chế bản thân, ôn nhu mà thong thả động mấy chục cái liền phóng thích. Ngược lại Sính Đình sợ hắn khó chịu, tự mình chạy tới lấy một vài tập tranh đông cung từ trong đáy rương đồ cưới, đỏ mặt tinh tế nhìn một chút, ngầm cân nhắc một phen mới sáng tỏ thông suốt. Hóa ra mặc kệ tư thế hay là phương pháp cuxgn vô cùng kỳ quặc, còn có thể dùng tay như vậy, dùng miệng như vậy để  giải quyết những vấn đề khó khăn  này.

Ngày đó giọng nói của nàng nhỏ như muỗi, xấu hổ lần đầu tiên chủ động lấy tay cầm thứ cứng rắn cực nóng của hắn, phát hiện hắn cực kỳ kinh ngạc vui mừng cực kỳ hưng phấn, hai mắt phát sáng, mặt như ngọc rực rỡ. Nhưng trong quá trình tay Sính Đình di động, cũng rất nhanh liền phát hiện hắn rõ ràng còn thẹn thùng hơn cả nàng, vùi mặt trong bộ ngực cao ngất của nàng thở hào hển, mang tai cũng đỏ thành một mảnh. Lúc này không khỏi khiến Sính Đình cảm thấy kinh ngạc, người này còn có lúc thẹn thùng, bình thường da mặt hắn  dày, thường thường cố chấp lôi kéo tay nàng sờ soạng, lúc này nàng chủ động, hắn ngược lại giống như tiểu nương tử mắc cỡ ngại ngùng. Kỳ quái là thấy hắn xấu hổ như vậy, chứng mặt đỏ của Sính Đìnhliền không cần thuốc mà khỏi, trong lòng còn có chút đắc ý mơ hồ, tay ở dưới hơi dùng sức, chọc cho hắn không ngừng rên nhẹ.

Nhưng Sính Đình cũng chỉ đắc ý một lần đó, từ lần đó bắt đầu, Hiên Viên Húc biết nàng phản cảm những thứ này, liền bắt đầu lấy tri thức trong chí tôn bảo điển của hắn  để Sính Đình thử nghiệm, vui vẻ không ngừng. Lần đó hắn thẹn thùng, mang tai đỏ bừng lên phảng phất như phù dung sớm nở tối tàn, về sau không xuất hiện lại.

Hắn càng thích bộ dạng giống như trẻ con mới sinh của nàng ôm vào trong ngực mà vuốt ve, một đôi tay nhào đến lặn lui khắp nơi, nói hiện tại nàng có thêm thịt, ôm càng mềm mại, hơn nữa bộ ngực sữa cũng trở nên cao ngất, hắn càng thích. Luôn luôn tán thưởng dáng người nàng càng ngày càng tốt, càng ngày càng nhẵn bóng rồi.

Sính Đình liền rất kì quái, nàng cũng cảm thấy mình nặng nề hơn nhiều, có đôi khi cảm giác toàn thân chỉ có thể nhìn thấy bụng, chỗ nào còn nhìn ra dáng người gì nữa!

Lúc Sính Đình vừa mới chuẩn bị ra ngoài, thì vương phi được  Quý Nhi đỡ đến Thanh Ngọc hiên.

Đây là lần đầu tiên sau khi nàng về vương phủ, vương phi đến Thanh Ngọc hiên, Sính Đình vội vàng sai người  đỡ vương phi vào nhà, trà ngon, nước ngọt, điểm tâm tốt chiêu đãi. Dù sao vương phi cũng là vương phi, chỉ một đêm liền từ trong Đinh Thụy Thù đả kích mà  khôi phục như lúc ban đầu, thần thái ung dung, dáng vẻ đoan trang.

Lần này con dâu của bà sẽ là khởi đầu tốt đẹp, Đinh vương phi chân thành bày tỏ, về sau sẽ không can thiệp vào chuyện của bọn hắn nữa. Nếu Sính Đình muốn quản lý vương phủ, Đinh vương phi cũng nguyện ý buông quyền, tất cả chìa khóa lớn nhỏ của nhà kho đều giao cho nàng. Về phần Đinh Thụy Thù liền đuổi về Đinh gia tĩnh dưỡng, về sau thì xem chính vận may của riêng nàng ta, nếu nàng ta có thể thu liễm những ý nghĩ không thực tế  này, dựa vào danh vọng và của cải của Đinh gia nàng vẫn có thể tìm một người trong sạch, giàu có một chút để gả đi.

Chuyện của Đinh Thụy Thù khiến vương phi ăn một bài giáo huấn nghiêm khắc, có đôi khi tự cho là đúng, sắp xếp vận mệnh của người khác, cũng phải nhìn người khác có đồng ý tiếp thu hay không, Bằng không thì lại là biến khéo thành vụng.

Bà bà đưa cành ô-liu tới, Sính Đình tự nhiên nói cười yến yến, cũng tỏ vẻ lần nữa vẫn là vương phi quản lý vương phủ rất tốt, nàng như vậy mới có thể có ăn có uống làm người lười biếng.

Nhìn bộ dáng  không tim không phổi của nàng, Đinh vương phi cũng cười, trực giác nhìn con dâu của mình càng xem càng thuận mắt, ít nhất đứa nhỏ này sẽ không mặt ngoài giả bộ, trong lòng lại giấu đao.

...

Thời gian mấy tháng bỗng nhiên trôi qua, mùa đông rất nhanh đã đến. Mấy ngày nay, trong kinh thành liên tục hai ngày truyết rơi nhiều, tuyết rơi bay theo gió phủ cho đất đai một bộ áo trắng tinh, trong tiểu hoa viên của Thanh Ngọc hiên, bông hòa và cành cây đều biến thành màu trắng, nơi nơi trắng như tuyết, bao phủ bạc trắng, gió thổi qua, nghe thấy tiếng bông tuyết vi vu bay xuống từ trên nhánh cây.

Trong chính sảnh Thanh Ngọc  hiên có đốt địa long, bên trong ấm áp như xuân, vài người bên trong lo lắng chờ đợi.

"Oa, oa, oa..." Thanh Ngọc hiên, trong phòng chuyên sinh, đột nhiên truyền đến tiếng khóc nỉ non vang dội hữu lực của trẻ sơ sinh, tiếng bước chân chạy nhanh đến phòng trong loạn thành một đoàn, có người kinh hỉ kêu lên: "Sinh được rồi, là một tiểu công tử!"

Suy nghĩ ngổn ngang trăm mối của Hiên Viên Húc để ở trên bức tường phút chốc nâng lên, mắt sáng ngấn lệ, vừa sải bước tới cửa, run giọng nói vào phía phòng trong: "Sính Nhi, Sính Nhi! Nàng thế nào rồi?" Hắn muốn đi vào cùng nàng, nhưng  Sính Đình sống chết không cho, chỉ cho phép hắn ở bên ngoài. Nghe tiếng nàng hô đau ở bên trong, còn có tiếng khóc, trái tim của hắn bị người nắm lấy hết sức sít chặt, máu tươi chảy đầm đìa, đau đớn không thể  đè nén.

Cố tình hắn có một thân công phu tốt lại không thể giúp nàng một chút, vừa không thể đau thay nàng vừa không thể sinh thay nàng, cảm giác vô lực như trời sụp và hoang mang mặc cho số phận không ngừng hành hạ thần kinh yếu ớt của hắn. Hắn một bước cũng không dám rời đi, tay chân không có chỗ để, toàn thân lạnh run, đành phải không ngừng đụng đầu vào tường, giống như chỉ có như vậy, hắn mới có thể sống sót qua thời gian chờ đợi vô cùng dài dằng dặc này.

An Thân Vương đang thong thả bước ở trong phòng đình chỉ bước chân, ngạc nhiên mừng rỡ đứng lặng trầm ngâm lắng nghe tiếng khóc của trẻ con, nhất thời chỉ cảm thấy trên đời không có cái gì êm tai bằng tiếng khóc nỉ non này, giống như tiếng trời.

Dù sao đã  từng sinh Hiên Viên Húc, Đinh vương phi coi như trấn tĩnh trấn tĩnh, nhưng nghe thấy tiếng trẻ sơ sinh trong trẻo, cũng không nhịn được vui mừng nhướng mày, lập tức kích động đứng lên, thành kính mà chắp hai tay lại: "Bồ Tát phù hộ, Bồ Tát phù hộ."

Chỉ chốc lát sau, tất cả vương phủ là một mảnh tiếng hoan hô: "Sinh rồi, thế tử phi sinh rồi."

Có lẽ mọi người ở phòng trong bề bộn nhiều việc, có tiếng kinh hỉ không ngừng phát ra, lại không có người nào để ý mọi người ở bên ngoiaf sẽ lo âu bất an. Hiên Viên Húc không nghe thấy Sính Đình trả lời, trong lòng hoảng hốt, "Sính Nhi, Sính Nhi..." Nói xong đã muốn đi vào phòng trong.

Lại đột nhiên nghe thấy Thính Vũ ở bên trong nói: Thế tử gia đừng đi vào, tiểu thư đã phân phó, lập tức sẽ tốt." Tiểu thư nói nữ nhân sinh hài tử bây giờ mặc dù vĩ đại, nhưng cũng là không có tôn nghiêm nhất, lúc dung nhan mất hết, nàng không muốn bộ dáng khàn cả giọng, chật vật không chịu nổi như trò hề bị thế tử nhìn thấy. Cho nên thái độ cứng rắn không cho phép thế tử đi vào.

Động tác Hiên Viên Húc xông vào bên trong nhất thời dừng lại, chỉ đứng ở chỗ này, ngón tay dùng lực túm lấy khung cửa, lộ ra gân xanh. Căn bản hắn không quan tâm bộ dáng nàng là gì, nàng xinh đẹp, nàng chật vật xấu xí, hắn đều nguyện ý nhìn, hắn cũng không ngại cách nói "Nam nhân không thể vào phòng sinh, đi vào sẽ tai ương máu me". Nhưng hắn cũng không muốn làm trái nàng, không muốn để cho nàng có một  chút không vui, nếu như vậy có thể khiến nàng an tâm một chút, hắn nguyện ý nhượng bộ, dù sao bọn hắn vĩnh viễn sẽ ở cùng một chỗ, sống chết cũng sẽ không tách ra.

Chỉ chốc lát, rèm cửa vén lên, Thính Vũ mặt mày rạng rỡ ôm một cái tã lót màu vàng nhạt đi ra, nhìn thấy thế tử gia thất hồn lạc phách đang đứng bên cạnh cửa, lập tức cẩn thận đưa tã lót trong tay cho hắn, "Chức mừng gia, là một vị tiểu công tử." Lúc trước nàng khóc cùng tiểu thư ở bên trong, bất quá giờ phút này trên mặt hắn chỉ có vui sướng và kích động không chút nào che giấu. Hiện tại nàng đã được tiểu thư quyết định gả cho Tiểu Bắc, là một tiểu nữ nhân hạnh phúc,mặc dù Tiểu Bắc mặt lạnh nói lạnh với người ngoài, nhưng rất thương nàng.

Nội tâm Hiên Viên Húc tràn ngập kích động và kinh hỉ, run rẩy vừa định tiếp nhận tã lót, không nghĩ đến một người lao ra từ trong gió, rất nhanh đoạt lấy trẻ sơ sinh từ trong tay Thính Vũ, sau đó thật cẩn thận ôm vào trong khuỷu tay, miệng kích động kêu: ""Kiều nhi ơi! Kiều nhi (đứa bé được chiều chuộng), cháu ngoan, cháu ngoan, ông là tổ phụ của cháu."

Vương phi cũng mừng rỡ lách đến bên người vương gia, vui sướng nhìn đứa trẻ trong tã lót.

Trong vải tơ mềm mại bao bọc một đứa bé mới sinh phấn điêu ngọc trác, tóc máu đen tuyền che tại trán cao trắng nõn, không có bộ dáng đỏ rừng rực, nhiều nếp nhăn như khỉ con  như trẻ mới sinh chút nào. Lúc này, đang ngủ yên ổn, hơi thở nhè nhẹ, ngây thơ lại chọc người trìu mến.

"Tiểu bé nhỏ! Kiều nhi ơi, tâm can bảo bối của tổ phụ này..." An Thân Vương nhìn vật nhỏ động lòng người mảnh mai trong lòng, cái mũi đau xót, nhất thời lão lệ tung hoành.

Trong lòng vương phi kích động lắm, nghẹn ngào không thể nói lên lời, tay đỡ tã lót không ngừng rung rung. Khẩn cầu mà nói: "Vương gia, cho thiếp thân ôm nó đi?"

An Thân Vương không hề chớp mắt nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu của đứa trẻ, đầu cũng không nâng, "Hắn mềm như vậy, mảnh mai như vậy, ngươi ôm ấp không ổn, nhưng bổn vương học rất lâu rồi."

"..." Vương phi buồn bực, bà nuôi lớn một nhi tử, cư nhiên bị người ghét bỏ không biết ôm hài tử?

Hiên Viên Húc lại không lo lắng liếc mắt một cái nhìn hài tử, bóng người phút chốc chợt lóe, liền vào trong phòng, trong phòng có mùi máu tươi nồng nặc Bà đỡ và vú già bên trong thấy thế tử gia vào được, cũng đã la hoảng lên.

Hiên Viên Húc mí mắt không nâng, liều lĩnh vọt vào phía sau bình phong, sau đó ngồi trên giường, thân thiết nhìn Sính Đình nhắm mắt sắc mặt trắng xanh trên giường nhỏ.

Sính Đình thật sự quá mệt mỏi, suy yếu không chịu nổi mà ngủ mê mệt. Giờ phút này, mái tóc của nàng hỗn độn, vài lọn tóc ướt sũng buông rơi trên mặt của nàng, trên lông mi dài dài đều lây dính chút hơi nước, cánh môi bình thường đỏ bừng nay mất hết huyết sắc.

Hiên Viên Húc run rẩy đặt ngón tay ngang dưới chóp mũi của nàng, có thể cảm giác hơi thở suy yếu của nàng, tuy nhiên cực kỳ nhợt nhạt, nhưng mà quả thật tồn tại, hắn không khỏi thở dài nhẹ nhõm, tảng đá lớn nặng trịch trong lòng mới hạ xuống. Thật cẩn thận cúi người, hôn nàng  một chút, sau đó vẫn nằm sát ở trên giường, cách chăn ôn nhu ôm nàng vào trong ngực, sau đó từng giọt từng giọt nước mắt lăn trên tóc đen và trên gối đầu của Sính Đình, phút chốc đã ẩm ướt một mảnh.

Trong phòng ấm áp như xuân, An Thân Vương lại ôm hài tử liền không buông tay, ai muốn ôm ấp một tý cũng không cho, ngay cả Đinh vương phi cũng chỉ có thể nhắm mắt theo đuôi đi theo phía sau hắn, mắt tha thiết mong chờ nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn tuyết trắng non mềm của hài nhi  mà không ngừng nuốt nước miếng.

Đồng Thông vân du tứ hải nghe được tức phụ của đồ đệ đã sinh, lập tức liền chạy về phủ An Thân Vương. Giờ phút này hắn  lởn vởn vây quanh  An Thân Vương, nói lời hay hồi lâu, mồm mép đã kéo dài, An Thân Vương cứ không cho hắn ôm hài tử.

Xem xét một cơ hội cơ hội, Đồng Thông lập tức vươn ngón tay ra sờ khuôn mặt nhỏ nhắn trơn mềm của hài nhi. An Thân Vương tỉnh táo mà trốn tránh, ghét bỏ mà nói: "Ngươi có thói tay chân vụng về, làm đau hắn thì sao bây giờ?" Sau đó như là giận dỗi ôm thật chặt hài nhi vào trong ngực mình, đây là tôn tử của hắn, người nào cũng không có thể sờ mó.

"Tay ta thô sao?" Đồng Thông không tin, vươn ra bàn tay trắng trẻo mập mạp đầy thịt đánh giá dưới mắt, tuy nhiên hắn là một người luyện võ, nhưng hai bàn tay này được bảo dưỡng thật sự mềm mại mà! Chỗ nào thì tay chân vụng về rồi hả? Quá đả kích người.

"Oa... Oa..." Hài nhi không biết là bị đói bụng, hay là bị giọng nói của hai người dọa, cao giọng khóc lên.

"A! Hắn làm sao vậy, làm sao vậy?" Đồng Thông cũng luống cuống.

"Đều tại ngươi, làm bé ngoan của ta sợ rồi..." An Thân Vương trừng mắt nhìn Đồng Thông, sau đó nói với tôn tử, giọng điệu đột nhiên biến đổi, thủ thỉ thù thì:" Ngoan nha, đừng khóc, nhất định là đói bụng rồi."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.