Cô Vợ Ảnh Hậu Lại Bỏ Trốn

Chương 22: Minh kiếm Dạ Mị




-Tại em đang suy nghĩ về sự an toàn của em, có bị ai ức hiếp hay không... - Điềm Tâm ngẩng đầu lên, đôi mắt ươn ướt mở to nhìn hắn.

Trần Diệc Nhiên không nhịn được cười nói:

-An toàn của em, dạng gì mà ức hiếp được chứ?

-Ví dụ như... - Điềm Tâm nghiêng đầu suy nghĩ, khuôn mặt nhỏ nhắn bất chợt lại đỏ ửng lên, chỉ là lời này...dường như không nói ra được...

-Ví dụ như thế này? - Trần Diệc Nhiên tiến đến gần Điềm Tâm hơn, đôi mắt sâu hút nhìn sát vào mắt cô, mũi chạm mũi, môi chạm môi.

Điềm Tâm ngây ngẩn cả người, đôi mắt trong veo chớp chớp, nhìn gương mặt đẹp trai của Trần Diệc Nhiên trong gang tấc, mặt cô thoáng chốc lại nóng bừng lên như lửa đốt.

-Không phải như vậy sao? - Trần Diệc Nhiên thản nhiên cười, nhẹ nhàng mở đôi môi mà ngậm lấy cánh môi mềm mại của cô, lưỡi hắn dịu dàng đùa nghịch trong miệng cô, cứ như đang nhấm nháp món ăn hảo hạng vậy.

Điềm Tâm chỉ cảm thấy hơi thở ấm áp của hắn phả vào gương mặt mình, xen lẫn mùi hương dễ chịu trên thân thể hắn, cánh môi hắn dần dần truyền đến từng đợt xúc cảm.

Đầu lưỡi mềm mại của hắn nhẹ nhàng ôm lấy cánh môi của cô, một vòng rồi một vòng, nhẹ nhàng rồi mãnh liệt, giống như đang trêu chọc cô vậy.

Điềm Tâm cảm thấy đầu mình có chút chóng mặt, thân thể bay bổng, giống như đang ngồi trên đỉnh Bạch Vân vậy. Cô mơ hồ mở miệng nói:

-Không phải...a...

Lưỡi Trần Diệc Nhiên thừa cơ mà thám hiểm sâu hơn trong miệng cô, dịu dàng hút lấy mật ngọt. Đầu lưỡi của hắn cứ quấn lấy lưỡi cô, nhẹ nhàng mút vào, bàn tay to lớn duỗi ra ôm lấy eo cô kéo sát vào, làm cho hắn ngày càng gần thân thể cô hơn.

-Anh...Diệc Nhiên... - Hơi thở Điềm Tâm gấp gáp muốn gọi hắn một tiếng, tiếc rằng Trần Diệc Nhiên hoàn toàn không cho cô cơ hội mở miệng, ngược lại càng hôn say đắm hơn.

Toàn bộ người Điềm Tâm cứ mềm nhũn ra y như bị hút hết sinh khí, cơ thể cũng không tự chủ được trở nên tê dại trên ghế.

Hai tay Trần Diệc Nhiên sít chặt tay cô, giữ vững cô ngồi trên ghế tay lái phụ, sau đó lại không kiêng nể gì mà tiếp tục thám hiểm trong miệng cô lần nữa, một lát sau hắn mới thở hổn hển, buông cánh môi cô ra, hết hơi nói:

-Điềm Tâm...em hoàn toàn không biết em quyến rũ như thế nào đâu...

Thân thể Điềm Tâm lúc này cũng đã mất hết sinh lực,nghe xong lời này thì trượt người xuống phía trước ghế.

Khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng của cô, xem ra không còn có thể nhìn ra màu da nữa rồi.

Trần Diệc Nhiên gối đầu lên vai Điềm Tâm, đợi đến lúc hơi thở đã trở lại bình thường mới thò tay kéo Điềm Tâm, trầm giọng nói:

-Đi thôi, lên nhà đi, bãi đỗ xe nhiều người, nói không chừng lát nữa lại có xe khác đến đấy.

Điềm Tâm mơ màng nhìn hắn, một hồi lâu mới phản ứng, cố gắng trở mình trượt xuống khỏi ghế nhưng mãi vẫn không thể.

-Em...chân em tê quá... - Điềm Tâm lí nhí, hướng phía Trần Diệc Nhiên nhỏ giọng nói.

Trần Diệc Nhiên hơi ngơ ngác một chút, lập tức bật cười ra tiếng.

Hắn thò tay nhéo chân Điềm Tâm một cái, sau đó tốt lấy cả rảnh nói:

-Là chân này hả?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.