Cô Vợ Ảnh Hậu Lại Bỏ Trốn

Chương 17: Nguyện cầu một người




Hàng lão thái thái hơi bất ngờ.

Từ sau khi con gái gả tới Từ gia, rất ít có ý chống lại Từ lão phu nhân.

Sau khi Từ lão thái gia qua đời, Từ lão phu nhân chính là chủ một nhà, người bên ngoài đều biết Từ lão phu nhân làm việc sấm rền gió cuốn, là người nói một không hai, con gái chỉ có thể cung kính nhẫn nhịn, nói là nội trợ trong nhà, kì thực đều là nhìn sắc mặt của Từ lão phu nhân, vừa nãy Từ lão phu nhân đã nói rõ Từ gia sẽ không giúp đỡ, con gái sao còn dám đi theo bà ấy.

Hàng lão thái thái nói: “Con đừng xúc động nhất thời, thêm một việc chi bằng bớt một việc, đệ đệ của con đã vậy, ta không muốn con lại chịu liên luỵ theo.”

Ánh mắt Hàng thị kiên định: “Nữ nhi ở lại nhà chồng, muốn hỏi thăm tin tức cũng nơm nớp lo sợ, chi bằng đi theo mẫu thân qua đó, trong lòng lại vui vẻ,” Nói rồi dặn dò hạ nhân Hàng gia, “Đi thôi.”

Xe ngựa bắt đầu tiến về phía trước, nha hoàn, bà bà phục vụ bên cạnh Hàng thị cũng không kịp thu dọn, chỉ đành vội vội vàng vàng bẩm báo một tiếng, rồi theo xe đi.

...

Từ lão phu nhân nghe được tin, không thể tin nổi nhìn ma ma quản sự, trong mắt toàn là nộ hoả: “Là thật sao? Nó đi theo rồi?”

Ma ma quản sự thấp giọng nói: “Đến y phục thay giặt cũng là nha hoàn chạy về lấy, nô tì nghe nói đuổi theo ra ngoài đã không thấy bóng dáng đâu nữa.”

Từ lão phu nhân suýt chút đập tay lên bàn, chỉ cần nghĩ tới Hàng thị không sai người bẩm báo một tiếng đã đi theo, máu nóng trong lòng bà ta đột nhiên xông lên đầu, dường như sắp thiêu đốt cả người bà ta.

Hàng thị đúng là phản rồi, lại công nhiên đối đầu với bà ấy.

Từ Cẩn Du cũng giật thót mình, thường ngày một người như mẫu thân, sao có thể mạnh mẽ như vậy.

“Là ai đã nói gì?” Từ lão phu nhân nói, “Có phải lão thái bà đó khóc lóc trước mặt nó không.”

Ma ma quản sự lắc lắc đầu: “Nghe gác cổng nói Hàng lão thái thái không nói gì cả,” Bà ấy nói tới đây dừng lại, “Là người của Cố gia tới đưa thuốc cho Đại thái thái, kết quả... không biết thế nào... Đại thái thái liền quyết định muốn đi.”

“Cố gia?” Lần này tới lượt Từ Cẩn Du kinh ngạc, “Ngươi nói là Cố Lang Hoa?”

Ma ma quản sự gật gật đầu: “Chính là Cố gia đó.”

“Mặt mũi của nhà chúng ta bị nó làm mất hết rồi,” Từ lão phu nhân mặt mũi tái mét, “Nó là có ý gì? Còn bảo người khác đưa thuốc tới, không phải cố ý đánh vào mặt lão bà ta, oán trách lão bà ta không cho nó uống thuốc sao?”

Giọng nói của Từ lão phu nhân vang lên lanh lảnh bên tai mọi người, Từ Nhị thái thái đi tới ngoài cửa dừng bước. Từ lão phu nhân đang tức Hàng thị, giờ ai vào cũng sẽ bị liên luỵ.

Ánh mắt Từ Nhị thái thái lấp lánh, hôm nay Hàng thị là bị ma nhập sao, cứ như vậy mà đi còn muốn về nhà nữa không.

“Đi thôi!” Từ Nhị thái thái dặn dò hạ nhân.

Việc này không liên quan tới bà ấy, bà ấy không muốn cuốn vào.

Từ lão phu nhân nhìn về phía ma ma quản sự: “Bảo người tới nha môn gọi Tùng Nguyên về, nhà này nó còn quản không, để cho vợ nó làm bừa làm bậy như vậy, khi lão thái gia còn sống, không có tác phong như thế.”

Ma ma quản sự đáp lại một tiếng.

Từ lão phu nhân vẫn đầy tức giận: “Hàng thị mấy năm nay đúng là càng ngày càng không ra sao, sau khi sinh Cẩn Du và Khải Chi, bụng không có động tĩnh gì nữa, ta đã oán trách nàng ta nửa câu chưa? Cẩn Du ta giúp nàng ta nuôi lớn, trong nhà lại là ta giúp nàng ta gánh vác, ta đối với nàng ta thế nào? Nàng ta lại ghét bỏ người mẹ chồng như ta từ tận đáy lòng, cho nên mới tìm cơ hội đối đầu với ta.”

Ma ma quản sự nhìn sang Từ Cẩn Du bên cạnh cầu cứu.

Từ Cẩn Du lên trước kéo cánh tay Từ lão phu nhân: “Mẫu thân là nhất thời mụ mị, tổ mẫu yên tâm, tối nay mẫu thân sẽ về nhận lỗi với người, người tuyệt đối đừng tức giận hại người, nhà này còn phải trông vào người đó.”

Từ lão phu nhân cười lạnh: “Mẫu thân của con thường ngày trông yếu đuối, kì thực trong lòng có tính toán hơn bất cứ ai, nói không chừng giống như mượn chuyện này gây rối một hồi, để ta tức tới phát bệnh đây...”

Sắc mặt ma ma quản sự đại biến, nghĩ tới thường ngày Hàng thị đối tốt với họ, không nhịn được nói thay cho Hàng thị: “Lão phu nhân đừng đau lòng, Đại thái thái không phải người như thế.”

Từ lão phu nhân trợn trừng mắt lên: “Nàng ta thường ngày cho các ngươi bao nhiêu lợi ích, để các ngươi bảo vệ như vậy, cũng đúng, ta già rồi không còn trọng dụng nữa, sống không được vài năm nữa, sau này cái nhà này phải rơi vào tay nàng ta, các ngươi đương nhiên vây quanh nàng ta.”

Ma ma quản sự vội quỳ xuống dập đầu.

Từ lão phu nhân lại là bộ dạng không hả giận, cho tới khi ma ma quản sự dập đỏ ửng đầu mới vẫy vẫy tay: “Các ngươi bức ép ta như vậy, lại trông như ta tâm địa ác độc, khi giúp người ta người ta không cảm thấy mình tốt, chỉ cần có một lần mình không chịu đưa tay ra, lại sẽ chuốc đến sự oán hận. Mấy năm nay chúng ta cũng không ít lần chiếu cố Hàng gia, nếu không phải việc của Hàng Đình Chi này đã định, không có cơ hội chuyển mình, ta sẽ không khuyên Hàng lão thái thái như vậy, ta vốn là có lòng tốt, Hàng lão thái thái lại quay người đi... Còn mang đi con dâu cả... Hàng gia quả nhiên có xương cứng, sau này không cần tới cửa của Từ gia nữa.”

Từ Cẩn Du nửa quỳ trước mặt Từ lão phu nhân, đưa tay ra xoa cho Từ lão phu nhân.

Từ lão phu nhân nói: “Gây chuyện tới bước này, không có tên nào tỉnh táo cả, không biết cáo tội với triều đình, lại còn ôm tâm tư Hàng Đình Chi bị oan uổng.”

“Cứ như vậy, Hàng gia sẽ bị liên luỵ.”

“Lão thái bà ta nói tới đây thôi, nếu Hàng Đình Chi đó thật sự là bị oan uổng, triều đình lật án cho Hàng Đình Chi, lão thái bà sẽ đích thân tới nhà nhận tội với Hàng gia.”

Từ Cẩn Du vội nói: “Mẫu thân không hiểu dụng tâm của tổ mẫu, tổ mẫu cũng là vì tốt cho nhà này.”

Từ lão phu nhân đứng lên: “Nàng ta đương nhiên không hiểu, Hàng gia là xuất thân gì, nếu hiểu đạo lý trong đó, sẽ không có hôm nay, Hàng lão thái thái dạy dỗ nhi tử thành như thế, làm ra việc hoang đường như vậy, lẽ nào còn muốn che đậy thái bình. Sai chính là sai, đúng chính là đúng, lão thái bà ta xưa nay là người công bằng, quyết không thể vì Hàng gia là thông gia của chúng ta, mà giúp họ che đậy, thiên vị.”

Nói dứt lời, Từ lão phu nhân ngẩng đầu lên, vừa hay nhìn thấy Từ Khải Chi ngoài cửa.

Từ Khải Chi rõ ràng đã nghe rõ lời vừa nãy, hắn cúi đầu hành lễ với Từ lão phu nhân.

Tính tình của Từ Khải Chi vô cùng giống người của Hàng gia, quật cường, lại thường qua lại với mấy vị lão gia của Hàng gia, không thể không dạy dỗ hắn, tránh để hắn giống với Hàng thị.

Từ lão phu nhân nhíu mày: “Khải Ca tới làm gì? Có phải cũng muốn nói thay cho mẫu thân con?”

“Con về đi,” Từ lão phu nhân nói, “Ta sẽ không oán mẫu thân con, suy cho cùng nàng ta đã sinh cho Từ gia hai người con, người làm trưởng bối như ta cúi đầu với nó cũng phải thôi.”

Từ lão phu nhân nói rồi mắt đỏ rực: “Ta nuôi các con tới giờ cũng xứng với liệt tổ liệt tông của Từ gia, không sợ không mặt mũi xuống đất gặp tổ phụ của các con.”

Bộ dạng bi thương của Từ lão phu nhân khiến Từ Khải Chi cúi thấp đầu không dám nói chuyện, chỉ đành thuận theo quỳ xuống.

Từ lão phu nhân đứng lên, Từ Cẩn Du vội lên trước đỡ, hai bà cháu đi vào nội thất, bỏ lại Từ Khải Chi ở nhà chính.

Từ Khải Chi nhìn mặt đất trơn bóng, không biết làm sao nghĩ tới việc mẫu thân chống lại tổ mẫu, trong lòng hắn liền cảm thấy vô cùng vui vẻ.

Dù cái này không phù hợp đạo hiếu, nhưng hắn thà quỳ ở đây, cũng hi vọng mẫu thân có thể làm vậy.

Nghĩ tới đây, Từ Khải Chi liền đứng thẳng lưng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.