Cô Vợ Ảnh Hậu Lại Bỏ Trốn

Chương 10: Viên trung manh mối




“Đặc biệt là ba đứa các con, đều nghe rõ cho mẹ, ai cũng không được gây cản trở mẹ, ai mà dám… Hừ, đừng trách mẹ xử lý người đó.”

Anh ba Tô gia, “Nhưng Hạ An Lan cậu ấy...”

Vợ anh đứng bên cạnh vội vã đá anh một cái, bảo anh im miệng.

Hôn sự này, hai ông bà đều đã quyết định rồi, hơn nữa, Hạ An Lan đúng là cực kỳ ưu tú.

Bà Tô xụ mặt, nói: “Cậu ấy thế nào, mẹ cảm thấy rất tốt, dù sao cũng tốt hơn cậu ấy đối với em con ngay thẳng thật thà, khách khí. Cậu ấy đối với em con như vậy, là vì sức hấp dẫn của Mi Mi nhà ta lớn, cả người như Hạ An Lan cũng không kiềm chế được.”

Anh cả Tô gia gật đầu: “Khụ... Mẹ nói có lý lắm mẹ nói đều đúng cả. Mẹ nói gì chúng con cũng ủng hộ. Mẹ bảo chúng con làm thế nào, chúng con sẽ làm thế đó, kiên quyết tác thành cho hôn sự của Mi Mi và An Lan.”

Bà Tô cuối cùng cũng nghe được một câu khiến bà vừa ý: “Nói thế mới đúng chứ...”

...

Cuối cùng cũng ra đến cửa, Tô Ngưng Mi đã từ bỏ vùng vẫy, để Hạ An Lan nắm tay, hỏi: “Anh còn chuyện gì muốn nói với em hả?”

Hạ An Lan vẫn chưa buông tay: “Không có gì, nên nói, đều đã nói hết rồi.”

Tô Ngưng Mi liếc anh một cái: “Vậy sao anh còn bảo em ra đây?”

“Chỉ là muốn em tiễn anh một chút thôi.”

Tô Ngưng Mi: “...”

Cô cúi đầu nhìn bàn tay Hạ An Lan vẫn đang nắm lấy tay cô, mặt đỏ lên, tay anh to quá, hoàn toàn bao hết tay cô.

Đã đến trước xe rồi, anh vẫn không buông tay, tài xế và thư ký đều đang đứng đó.

Cô nhỏ tiếng nói: “Vậy anh mau trở về đi, trên đường có thể ngủ một chút thì cố gắng nghỉ ngơi một chút.”

“Ừm.”

Tô Ngưng Mi lo lắng, anh đừng chỉ ừm, anh còn phải… buông tay chứ.

Hạ An Lan nói: “Nhạc Bằng Trình hôm nay có thể đã đến thủ đô rồi.”

Sắc mặt Tô Ngưng Mi thay đổi: “Em biết rồi, sau này… thủ tục ly hôn giữa em và hắn, sẽ nhanh chóng làm xong.”

“Có việc gì, nhớ đến tìm anh.”

Tô Ngưng Mi gật đầu: “Ừm...”

Cô sẽ nhanh chóng gặp Nhạc Bằng Trình rồi, cuộc hôn nhân nhiều năm qua, cuối cùng đã đến lúc có thể kết thúc rồi.

Một tay Hạ An Lan sờ lên mặt Tô Ngưng Mi: “Mi Mi, nhớ kỹ lời anh nói!”

Mặt Tô Ngưng Mi, nóng hôi hổi: “Em... đều nhớ hết rồi.”

“Mỗi một câu đều ghi nhớ chưa?”

Tô Ngưng Mi chớp chớp mắt: “Hình như, đều nhớ hết rồi!”

Hạ An Lan cười cười lắc đầu: “Xem ra, phải để em ghi nhớ một cách sâu sắc mới được.”

“Hả?”

Thời gian Tô Ngưng Mi ngẩn ra, ngón tay thon dài của Hạ An Lan chạm vào cằm cô, nhẹ nhàng nâng lên, nhìn vào đôi môi hồng của cô, từ từ cúi đầu xuống.

Trong đầu Tô Ngưng Mi dường như đã nổ bùm một trận pháo hoa, phút chốc đó, tư duy của cô đã hoàn toàn vỡ vụn.

Ây da, mẹ ơi, anh anh… anh lại ở trước cửa nhà cô, hôn cô, hôn cô.

Thư ký, tài xế, đều đang nhìn, cô dường như đều nghe thấy âm thanh họ đang thì thầm.

Anh… Đây là muốn đem gian tình của họ công bố với thiên hạ sao?

Tô Ngưng Mi trợn tròn mắt ngạc nhiên, cho đến khi Hạ An Lan nựng nựng mặt cô, cô mới tỉnh táo lại: “Mau vào trong đi.”

“Anh anh... Lúc nãy anh... anh em...” nét mặt Tô Ngưng Mi đỏ rực nó năng lộn xộn: “Đây là anh muốn đem...”

Hạ An Lan mỉm cười: “Đúng vậy, nói với tất cả mọi người, chúng ta cấu kết với nhau làm việc xấu!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.