Cô Vợ Ăn Xin

Quyển 2 - Chương 218: Nữ nhi so tài





"Đừng a! Phụ thân, tối thiểu phải để ta thu phục Thiết Giáp Thú xong đã a?" Phụ thân đau khổ cầu xin nói: "Như vậy khi ta ra khỏi giáo đường là có thể trực tiếp lên chiến trường, không cần trì hoãn thêm thời gian đúng không? Còn có thể nhân cơ hội này trao đổi với Thiết Giáp Thú nhiều hơn, đúng không?"

"Được rồi! Lập tức an bài đi, ngươi cũng mệt mỏi rồi, nhanh đi nghỉ đi, sáng mai bắt đầu! Buổi tối sẽ đưa ngươi vào giáo đường khổ tu!" Ông nội lạnh lùng thốt: "Hai người các ngươi đi ra ngoài đi, ta có chuyện muốn nói với tiểu Ngũ!"

"Vâng!" Phụ thân và mẫu thân cúi đầu đi ra ngoài.

"Ngươi nói thật sao?" Ông nội nghiêm túc hỏi.

"Đương nhiên! Loại đại sự này sao ta có thể nói bậy được?" Ta nhanh chóng biện giải.

"Ta tin tưởng lời ngươi nói!" Ông nội cười nói: "Kỳ thật, hắn vừa vào ta đã cảm thấy không ổn rồi, cảm giác như một đao phủ giết rất nhiều người vậy! Làm cho ta cảm thấy rất không thoải mái, nhưng lại không biết tình huống cụ thể như thế nào. Bất quá, ta rất ngạc nhiên không biết vì sao ngươi có thể nhìn ra?"

"Hắc hắc! Ta thiên sinh mẫn tuệ a!" Ta ra vẻ tự đại nói: "Đừng quên ta là thiên tài Pháp Sư, tuy bị phong ấn ma pháp năng lực, nhưng cảm giác lực của ta vẫn còn, hơn nữa thủ tịch Pháp Sư của ta lại là Vong Linh Vu Sư a! Từ nơi hắn ta mới biết được thứ này!"

"Ừ, ngươi lại có thêm một bảo bối a!" Ông nội cười cười, sau đó hỏi: "Chuyện Tạp Tây Á ngươi xem nên phát triển ra sao? Đại khái Giáo Hoàng sẽ rất nhanh điều quân đến đó!"

"Hắc hắc!" Ta âm hiểm cười nói: "Ta đã liên lạc Tạp Tây Á - Hải Luân quân chúa và tân nhận Bàn Thạch Quân Đoàn quân đoàn trưởng Thiết Thạch Nguyên soái!"

"Úc! Động tác của ngươi rất nhanh a!" Ông nội kinh hỉ hỏi: "Vậy kế hoạch của các ngươi là gì?"

Lập tức ta đưa kế hoạch và tình hình thực thi nói một lần từ đầu đến cuối cho hắn nghe! Cuối cùng, ta rất tự tin nói: "Chỉ cần tháng 6 có thể xuất kỳ bất ý đoạt lại được Tinh Nhược Bảo thì Tạp Tây Á và Ngõa Nạp lại trở về trạng thái như trước kia! Hắc hắc! Nhiều năm khổ tâm kinh doanh của Ni Cổ Lạp Tư, Thất công chúa dùng mấy tháng bày mưu nghĩ kế, Ngõa Nạp Vương Quốc trước sau thương vong trên trăm vạn, những cố gắng này hết thảy đều hóa thành bọt biển!'

"Kế hoạch thì không sai, nhưng kế hoạch không bằng biến hóa a? Không được đại ý đấy!" Ông nội cười nói: "Chỉ mong ngươi có thể thực thi tốt kế hoạch này, nếu là vậy thì Đại Hán chúng ta có thêm một phần sinh cơ a!"

"Gớm! Dù kế hoạch đã thất bại thì sao?" Ta hắc hắc cười gian: "Cùng lắm ta chỉ tổn thất một chút kim tệ mà thôi, đánh chết làm công đều là người khác a! Hơn nữa dù Ngõa Nạp chắc chắn cũng không sống khá giả gì, chúng ta vẫn là người thu lợi mà!"

"Ha ha! Ta vẫn cho rằng chỉ những lão nhân như chúng ta mới ngầm mưu quỷ kế, bây giờ mà so với người thì..." Ông nội

gật gù cười nói: "Ta còn phải bái ngươi làm lão sư!"

"Cạc cạc!" Một con lớn một con nhỏ, hai con hồ ly tru lên trong đêm, làm mọi người chung quanh sợ đến nổi da gà!

Sáng sớm hôm sau, cả nhà chúng ta đều chạy đến trang viên ở ngoại ô! Thứ đồ chơi như Thiết Giáp Thú ai mà dám nuôi trong phủ đệ cơ chứ, vạn nhất nó hủy diệt cả vương đô thì không có khả năng, nhưng hủy diệt cả cái phủ nguyên soái và vài cái nhà giàu gần đó thì tuyệt đối không có vấn đề a! Cho nên chúng ta phải an trí nó ở bên trang viên ngoại thành, nơi đó địa thế trống trải, dân cư thưa thớt, chạy thoát cũng không xảy ra đại nạn gì, quan trọng hơn là nơi đó có thể có đại quân bảo hộ, trong thành lại không!

Trang viên gia tộc chiếm mấy ngàn mẫu đất, cách vương đô có hơn 50 dặm, xe ngựa nhẹ thì chạy một giờ mới tới, siêu cấp xa hoa xe ngựa của ta lại vừa vững vàng, vừa phong cách, tự nhiên là ba người chúng ta, ông nội, mẫu thân và ta ngồi rồi, phụ thân lại cưỡi ngựa, một mình chạy trước. Hắn mong ngày này lâu lắm rồi, có một tọa kỵ tốt với một vị Nguyên soái như hắn mà nói, thật sự quá trọng yếu. Mỗi một lần hắn lên chiến trường đều hâm mộ ngựa của thủ hạ, đáng thương hắn, một Thống soái mà vẻn vẹn chỉ được cưỡi một ít con ngựa có thể đi được khi chở hắn mà thôi, đại khái là vì mỗi lần xuất chiến, tọa kỵ của hắn đều chết sạch! Bởi mỗi lần trở về đều cưỡi ngựa thu được của địch nhân, ngựa của hắn sớm xong đời nên hắn vẫn bị người gọi là chiến mã sát thủ! Điều này làm hắn rất khó chịu!

Ở Đại Hán Quốc, hoặc là trong giới quý tộc của toàn đại lục, những quý tộc yêu ngựa như mạng tựa ông nội rất hiếm thấy, mà hắn lại mang cái ngoại hiệu này khiến cho trong giới quý tộc cao cấp chịu đủ tiếng chê! Bây giờ đã có thể thoát khỏi cái danh hiệu này, hơn nữa phiền não không có tọa kỵ cố định cũng biến mất, còn tăng cường thực lực của mình. Tọa kỵ của kỵ sĩ được phép sử dụng trong quyết đấu, có bát cấp trung vị ma thú Thiết Giáp Thú, sức chiến đấu của hắn tương đương gia tăng gấp đôi, thu thập người hắn vẫn kiêng kị nhất - Thổ Chi Kiếm Thánh Mã Hách cũng tuyệt đối không phải nói chơi, cho nên có thể tưởng tượng được hắn hưng phấn dường nào. Truyện Tiên Hiệp - Truyện FULL

Mà ở trên xe ngưa, ông nội bắt đầu nói chuyện về xe ngựa...

"Tiểu Ngũ à, xe ngựa này quả thật rất tốt! Ta chưa bao giờ dám tưởng tượng trên đời còn có một cái xe ngựa thần kỳ như vậy! Tốc độ không kém người cưỡi ngựa ở ngoài bao nhiêu, nhưng mà ngươi nhìn xem chén trà trên bàn kia, lại chưa bị đổ ra ngoài nữa chứ!" Ông nội khích lệ nói: "Cân bằng đến như vậy quả thực bất khả tư nghị a! So với cái xe ngựa rởm kia của ta thì mạnh hơn nhiều, ước gì ngày nào cũng được ngồi nó đến học viện làm việc a!"

Nhìn thần sắc khát vọng của hắn ta biết mình xui rồi, quả nhiên là tiền tài phải giấu a, sao ta lại không biết thu liễm cơ chứ? Khoe khoang làm gì? Đây không phải là dẫn sói vào nhà sao? Ánh mắt "hiền lành" của lão nhân gia chiếu lên mặt ta rồi, ta còn có thể nói gì bây giờ?

"Ông nội thích thì cứ lấy a!" Ta cố gắng giả vờ cười nói, kỳ thật ta thật bi thương! Lòng đang chảy máu nè! Cái xe này, riêng tài liệu chế tạo đã không dưới mấy trăm vạn, trong đó cái loại xương cốt ma thú Cửu Đầu Xà lại là thứ có tiền cũng không mua được a! Thêm ma pháp trận "Phiêu Phù Thuật", xe ngựa này căn bản là di động trên không trung, có thể không vững chắc sao? Có thể không nhanh sao? Ta ~~ có thể không đau lòng sao?

"Ha hả! Ngươi quả thật là một tôn tử ngoan, hiếu thuận!" Ông nội mừng rỡ nói: "Ha ha! Lần này ta phải kéo tên Kiệt Khắc hỗn đản xuống mới được!"

"Ha ha! Chúc mừng phụ thân đại nhân!" Mẫu thân nói: "Lần này Kiệt Khắc thân vương hẳn là sẽ bại bởi ngài rồi!"

"Chuyện gì vậy?" Ta không hiểu gì hỏi.

Lão Kiệt Khắc là thân thúc thúc của quốc vương, là lão bằng hữu quậy với ông nội từ nhỏ đến già! Thích ngựa, thích đến tình trạng biến thái, tuyệt đối đạt đến mức say mê! Nghe nói có đôi khi hắn có được một con ngựa hiếm, ngựa tốt, hắn liền cùng ăn cùng ngủ với ngựa! Ai ~ ta vẫn nghĩ không biết hắn có lấy một con ngựa cái về làm vợ không nữa! Tuy ông nội chưa đến tình trạng kia, nhưng cũng không khác là bao, nếu không nào có ngại đứa con đạp hư chiến mã mà bắt hắn, một Nguyên soái đi cưỡi loại ngựa bình thường đi tham chiến?



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.