Cô Vợ Ăn Xin

Quyển 2 - Chương 216: Lời yêu thương





Bọn họ còn có một đám người chung sở thích, đều là một đám lão nhân! Nhưng ngàn vạn lần không nên xem thường bọn người kia, nếu quốc vương của Đại Hán Quốc muốn quyết định sự việc trọng đại gì thì trước tiên phải được đám lão nhân này đồng ý đã! Trong đám bọn họ không chỉ có nguyên lão cầm quyền trong ngũ đại gia tộc, còn có đám thân vương, thành viên trọng yếu trong vương thất nữa, còn có một ít đại thương nhân của Đại Hán! Tóm lại, có thể nói bọn họ mới là người chân chính nắm thực quyền của Đại Hán Quốc trong tay!

"Gần đây gia gia của ngươi cá ngựa với Kiệt Khắc thân vương bị thua sạch sẽ!" Mụ mụ cười nói: "Bây giờ phải nhờ vào xe ngựa tìm về mặt mũi!"

"Gớm! Thua gì mà sạch sẽ?" Ông nội không phục nói: "Ta mới thua ba lần! Ba lần, đều là tên hỗn đản kia hại ta!"

"Ba lần liền thua hơn 50 vạn!" Mẫu thân kinh hô: "Tiền cược của các ngươi cũng quá lớn a!"

"Ngẫu nhiên! Chỉ là là ngẫu nhiên mới lớn như thế thôi!" Ông nội lúng túng nói: "Bình thường chỉ là mấy ngàn chơi chơi mà thôi! Chỉ chơi chơi thôi!"

"Hắn chơi xấu kiểu gì?" Ta quan tâm vấn đề này hơn.

"Hỗn đản chết tiệt này! Không biết từ đâu có được mấy thớt thiết huyết chiến mã! Làm tất cả bảo bối của ta đều bị nó cắn bị thương!" Ông nội vẻ mặt kích động nói: "Chúng ta đấu ngựa, cũng không phải đấu cẩu! Dựa vào cắn thì sao gọi là bổn sự được!"

Mồ hồi! Hóa ra có chuyện như thế! Cũng không thể để hắn biết tình hình thực tế được! Ta nói nhanh: "Đúng đúng, nếu so cắn thì không bằng đưa ma thú lên đấu cho khỏe!" Ta giả bộ tức giận nói theo ông nội. Sau đó chuyển đề tài hỏi: "Bất quá, theo ta được biết thì tuy thiết huyết mã lợi hại, nhưng tốc độ lại không phải rất nhanh mà? Chỉ nhanh hơn ngựa bình thường một chút mà thôi, so sánh với những loại ngựa quý khác thì kém xa, sao ngài lại bại bởi nó được?"

"Nhưng mà nó biết cắn!" Ông nội tức giận nói.

"Cắn? Cắn ngựa khác?" Ta kỳ quái hỏi: "Chẳng lẽ ngài toàn phái ngựa cái lên à?"

"Khi ngựa thuần chủng cắn cũng làm bọn chúng khó thở, bình thường chúng sẽ không cắn!" Ông nội phẫn nộ nói: "Nhưng thiết huyết chiến mã thì khác, nó nghe theo sự khống chế của chủ nhân, tên kỵ sĩ của lão Kiệt Khắc chết tiệt kia cố ý khống chế thiết huyết mã cắn chân sau bảo bối của ta! Thật sự là đáng giận!"

"Có lẽ là trùng hợp a?" Ta nghi hoặc nói: "Ngựa công kích còn phân vị trí à?" Ta cảm thấy có điểm bất khả tư nghị.

"Ba con ngựa của ta đều bị cắn cùng một vị trí, đều là chân sau cả, hơn nữa lực cắn rất lớn, một cái liền trọng trương!" Ông nội cả giận nói: "Ngươi nói cái này có thể là trùng hợp sao?"

Trời ạ, hóa ra thiết huyết chiến mã còn có tác dụng như vậy à? Xem ra ta còn xem thường bọn họ a! Ai bảo lúc trước bọn hắn gặp không phải là trọng trang bộ binh Dã Man Nhân của đại hoàng tử thì đụng phải Cuồng Long Thiết Kỵ của ta, tuyệt kĩ cắn ngựa không có cơ hội sử dụng liền bị đánh bại! Thật sự là bi ai a!

"Nói như vậy thì bọn họ quả thật là xấu!" Ta cười khổ nói.

"Chết tiệt, ta nhận thức tên kỵ sĩ kia, là cháu trai của lão Kiệt Khắc, còn đang học trong học viện quân sự của ta mà!" Ông nội tức giận nói: "Một tên không có tinh thần kỵ sĩ như vậy, ta không bao giờ để hắn tốt nghiệp! Tuyệt đối không!" Cuối cùng ông nội cũng run run cả lên! Có thể thấy được hắn đang tức giận đến chừng nào! Tên kỵ sĩ kia cũng thật tội nghiệp, sao lại dám đi đắc tội lãnh đạo trực tiếp của mình cơ chứ? Ai! Bi ai giùm hắn a!

"Ông nội bớt giận! Có lẽ về sau ngài cũng sẽ có thiết huyết chiến mã a!" Ta chạy nhanh an ủi hắn: "Nói không chừng người bán ngựa sẽ đến tìm ngài ngay đấy!"

"Ghê tởm nhất là tên bán ngựa!" Ta không ngờ ông nội lại càng phẫn nộ hơn nói: "Vì sao quốc vương cũng có, lão Kiệt Khắc, nhưng ta lại không có! Dựa vào cái gì lại không tìm tới ta? Chẳng lẽ ta không có nhiều tiền như bọn hắn sao? Mỗi lần nhìn hai thúc cháu bọn hắn dương dương tự đắc mà ta tức giận muốn chết! Lão Đao cũng thật là, nhiều ngày như vậy mà vẫn chưa tra ra! Chết tiệt, đừng để ta biết hắn là ai, nếu không xem ta thu thập hắn như thế nào!"

"Người tính thu thập hắn ra sao?" Ta thật cẩn thận hỏi.

"Ta lột da hắn, rút gân hắn, đập vỡ xương cốt hắn!" Ông nội tức giận nói: "Ngươi biết không? Hai tháng nay ta thấy lão Kiệt Khắc đều phải đi đường vòng, ngươi cho là ta thích ở quân bộ lắm sao? Đều là lão Kiệt Khắc bức ta!"

"Ngài sợ gì hắn?" Ta tò mò hỏi.

"Sợ hắn tìm ta đua ngựa!" Ông nội tức giận nói.

"Vậy thì liên quan gì tới cái xe của ta?" Ta hỏi.

"Sửa lại một chút, bây giờ là xe của ta!" Ông nội rất nghiêm túc hỏi: "Có phải không? Tôn tử thân ái của ta!"

"Đúng! Đương nhiên đúng!" Ta dở khóc dở cười: "Dưới sự chứng kiến của Quang Minh Thần, nó là của ngài!"

"Ha ha! Tốt lắm!" Ông nội bắt đầu cao hứng lên, mặt mày hớn hở nói: "Hôm trước không cẩn thận bị lão Kiệt Khắc gặp phải! Hắn lại bức ta đua ngựa! Ta linh cơ vừa động liền bảo: 'Muốn so thì so đua xe ngựa, đua ngựa nhiều không chán à?' Ha ha, quả nhiên hắn mắc mưu ngay, lập tức đồng ý! Ta cũng không tin bây giờ ngựa của ta không lộ chân sau ra ngoài, thiết huyết mã của hắn cũng không thể cắn rụng bánh xe của ta chứ?"

"Nếu nó cắn cổ ngựa của ngài thì sao?" Ta cười hỏi.

"Ta mang bì giáp vào cho ngựa, ha ha! Ngươi còn tưởng ta hết cách à?" Ông nội cười to nói: "Xem hắn làm gì được ta!"

Ta xỉu! Vội nói: "Nếu người ta không dùng thiết huyết chiến mã đua thì sao? Chỉ bằng phụ trọng trên cổ ngựa này của ngài không thôi thì..."

"Ta kháo!" Ông nội tức giận mắng một câu, vội vàng hỏi: "Ngươi bảo ta nên làm sao giờ?"

"Còn có thể làm sao bây giờ?" Ta buồn cười nói: "Ngài bỏ bì giáp lên người chúng thì người ta không xài thiết huyết chiến mã, nếu ngài không chơi bì giáp thì người ta lại tiếp tục dùng thiết huyết mã cắn! Ha ha! Bất quá xem như ngài may mắn!"

"Là sao?" Ông nội tò mò hỏi.

"Đại khái là ngài chỉ biết xe ngựa của ta nhẹ nhàng, nhưng rốt cuộc nhẹ bao nhiêu, hay là, vì sao nhẹ như vậy thì không biết đúng không?" Ta hỏi.

"Đúng vậy, ta cũng không rõ nữa!" Ông nội tò mò hỏi: "Rốt cuộc là vì sao?"

"Trên xe của ta có một cái ma pháp trận Phiêu Phù Thuật!" Ta nói, xốc tấm thảm dưới chân lên, lộ ra một góc ma pháp trận ở dưới cho gia gia và mụ mụ xem, ma pháp trận đang lóe sáng, hiển nhiên đang vận hành, sau đó cười nói: "Kỳ thật xe của ta là nổi đi, căn bản không chạm đất, ngài nói có thể không nhẹ sao?"

"A! Có nghĩa là khi xe này chạy vốn không có lực cản?" Ông nội sợ hãi than.

"Đúng vậy! Cho nên ngài cứ yên tâm lớn mật sử dụng thứ gì ngài thích! Dù cồng kềnh hơn nữa, ta nghĩ mang theo cái xe trống cơ hồ không có sức nằng này chạy thì kiểu gì cũng phải hơn cái xe ngựa cồng kềnh của bọn họ a!" Ta hắc hắc cười nói.

"Ha ha! Không sai!" Ông nội cao hứng nói: "Lần này nhất định ta có thể thắng!"

"Hắc hắc! Nào chỉ như vậy!" Ta cười gian nói: "Chơi đàng hoàng, bọn họ đọ với ngài không lại, chơi gian, để ta ra tay, bọn họ càng không lại! Ta có biện pháp giúp ngài lúc đua ngựa cũng có thể ổn thắng thiết huyết chiến mã hay cắn càng kia của họ!"

"A! Thật vậy chăng?" Ông nội kinh hỉ nói: "Biện pháp gì?"

"Hắc hắc! Ta phối chế một bộ độc dược cho ngài, ngài xoa lên đùi ngựa của mình, chỉ cần thiết huyết chiến mã cắn một cái thôi, ta cam đoan nó tuyệt đối chạy không quá 100 thước liền xong đời!" Ta hắc hắc cười gian nói.

"A! Thật tàn nhẫn!" Ông nội lắc lắc đầu nói: "Vậy thì ngựa của ta cũng chết chắc rồi? Ngựa của ta đều là thuần chủng cả! Chết con nào ta cũng đau lòng! Không được! Tuyệt đối không được!"

"Hắc hắc! Ngài cũng quá coi thường ta rồi!" Ta cười nói: "Sao ta lại đi làm việc ngu ngốc như đồng quy vu tận cơ chứ?"

"Úc! Ý của ngươi là?" Ông nội không rõ lắm nên hỏi lại.

"Ta có thể phối độc dược thì không thể phối giải dược sao?" Ta hắc hắc cười nói: "Chỉ cần ngựa của ngài ăn vào giải dược trước, ta cam đoan không bị chút thương tổn gì, nhiều nhất là bị cắn một cái mà thôi!"

"Nhưng mà, hạ độc ngựa của người khác lại vi phạm quy tắc của trận đấu a?" Mụ mụ hỏi.

"Chúng ta cũng đâu hạ độc ngựa người khác!" Ta vội nói: "Chúng ta chỉ hạ độc cho ngựa của chính mình, trận đấu cũng không có quy định không được hạ độc ngựa của mình a? Bọn họ cắn chúng ta, trúng độc là xứng đáng rồi còn gì! Chúng ta cũng đâu ép người ta phải làm vậy? Đúng không? Gia gia!"

"Ha ha! Đúng vậy! Cứ vậy đi, một hồi nữa trở về ngươi lập tức phối độc dược và giải dược cho ta, xem ta thu thập mấy tên đó như thế nào!" Ông nội cười lớn nói.

"Vậy lúc ngài cá ngựa đừng quên gọi ta đi với a!" Ta cười nói: "Hắc hắc, có ván bài tất thắng như vậy sao lại không tham dự được? Có tiện nghi mà không chiếm sẽ bị trời tru đất diện nha!"

"Hắc hắc! Không thành vấn đề!" Ông nội cười nói: "Vừa lúc ta cũng không có bao nhiêu tiền để cược, có tiểu tài thần ngươi ở bên cạnh thì không sợ gì nữa rồi! Ha ha!"

Ta kháo! Rốt cuộc ai tính kế ai?

Ngay khi chúng ta đang thương lượng cụ thể chi tiết âm mưu này thì chúng ta cũng đã đến đích rồi. Bởi vì trang viên thật sự quá lớn nên cũng không có cả cái tường vây, ở đây thật ra có vài cái đại viện tử như tòa thành vậy, ở trong vô cùng rộng lớn, ước chừng mấy trăm thước vuông! Bây giờ hoàn toàn trống trơn, ngoài một cái lồng sắt siêu đại ra thì không còn cái gì khác! Phụ thân đang đứng một bên trông mong chúng ta đến!

Hôm nay hiển nhiên hắn tận lực ăn mặc một phen, Long Lân Giáp bị chà sáng bóng, có thể dùng thay gương

! Mà đối thủ của hắn - con Thiết Giáp Thú kia đang lười biếng nằm sấp trong lồng! Cuộc sống của nó ở trong này quả không sai, đều nuôi bằng tấn tấn thịt heo! Ta còn cảm thấy nó béo lên không ít cơ!

"Cuối cùng các người cũng đã đến rồi!" Phụ thân sốt ruột nói: "Nhanh lên trên xem chiến đi! Xem ta thu thập nó ra sao!"

"Tạp Lạp tới chưa?" Ông nội hỏi.

"Chưa!" Phụ thân đáp.

"Vậy chờ hắn đến rồi tính!" Ông nội bất mãn nói: "Chừng nào ngươi mới sửa lại cái tật liều lĩnh này?"

"Nhưng ta có nắm chắc mà!" Phụ thân vội vàng nói: "Chỉ cần vài cái là thu phục ngay! Có phải không? Đứa con, lúc ngươi bắt nó cũng không mất bao nhiêu công sức phải không?"

"Thu phục ngài thì đúng là cần vài cái là đủ rồi!" Ta lắc đầu nói: "Tạp La gia gia còn bị nó đánh cho chạy trối chết, nếu ngài không có Long Lân Giáp thì xác định chắc chắn không phải đối thủ của nó rồi!"

"Đi đi! Nói bậy bạ gì đó?" Phụ thân bất mãn nói, bất quá hắn cũng không dây dưa nữa: "Chờ thì chờ vậy!"

"Ha ha." Chúng ta cùng cười rộ lên.

Không bao lâu sau xe ngựa của Tạp Lạp Đại Ma Đạo Sư cũng tới, lão đầu này không nói cũng biết hôm nay rất hung hiểm nên cũng võ trang đầy đủ! Ma trượng, ma đạo khí cao cấp vân vân đeo đầy người! Cả người tản ra quang mang nhiều màu!

Phụ thân dẫn hắn đến chỗ ông nội, hai người hàn huyên vài câu!

"Hôm nay phải dựa vào ngươi che chở cho chúng ta đấy!" Ông nội cười nói: "May mắn có thể nhìn thấy thời khắc này thì ta đã thực thỏa mãn! Dù sao bát cấp trung vị ma thú trên toàn bộ đại lục cũng rất khó gặp!"

"Ở dưới chuẩn bị tốt hết chưa?" Ông nội hỏi.

"Đều chuẩn bị đủ!" Phụ thân vội nói.

"Chúng ta bắt đầu được chưa?" Ông nội hỏi Tạp Lạp.

"Được!" Tạp Lạp nói xong bước về phía cửa sổ, nói với phụ thân: "Ngươi có thể bắt đầu được rồi!"

"Vâng! Đại sư!" Phụ thân nghẹn gần chết, cũng không đi cầu thang, trực tiếp nhảy xuống, chạy nhanh đến trước lồng sắt.

Tạp Lạp thấy hắn chuẩn bị tốt cũng bắt đầu thi triển pháp thuật kết giới, rất nhanh sau đó, một đạo Thủy Hệ kết giới trong suốt bao phủ toàn sân!

"May ta là Thủy Hệ đấy, vừa hay khắc chế loại Hỏa Hệ ma thú này, nếu không, bằng ta mà muốn ngăn trở công kích của Thiết Giáp Thú thật đúng là khó!" Tạp Lạp cười nói.

"Lần này may mà có ngài ra tay đó!" Mụ mụ cười khen.

Lúc bọn họ nói phụ thân cũng đã dùng chìa khóa mở lồng sắt, thả Thiết Giáp Thú ra rồi!

"Rống!" Thiết Giáp Thú thấy lồng sắc đã mở lập tức khôi phục tinh thần, hét lớn một tiếng, hoàn toàn trái ngược bộ dáng vừa rồi, sanh long hoạt hổ nhảy ra! Kỳ thật nó đã nhắm chuẩn phụ thân rồi, ai bảo quanh đây có mỗi mình hắn chi! Sau khi ra lồng, không nói lời nào liền lao thẳng về phía phụ thân cắn một cái.

Phụ thân lắc mình né qua, đánh ngược về một kiếm! Một kiếm của Kiếm Thánh uy lực không nhỏ a! Nhất là Long Giác Kiếm trong tay phụ thân uy lực vô song! Lần này dù có là áo giáp cũng bị chém thành hai đoạn! Đáng tiếc, chém vào vảy Thiết Giáp Thú cũng chỉ nổi lên ánh lửa mà thôi, đến da nó cũng không thương tổn được nữa là! Kết quả này đúng là ngoài ý liệu của tất cả mọi người!

"Tiểu Ngũ! Có phải thủ nghệ của ngươi kém đi rồi không?" Mụ mụ nghi hoặc hỏi: "Thanh Long Giác Kiếm này cũng quá cùn đi? Ngươi xem phụ thân ngươi đi, ngay cả cái vảy cũng chém không nổi!"

"Mụ mụ à, đây không phải là do Long Giác Kiếm! Thật sự là vì phụ thân kém thôi!" Ta cười khổ nói. Truyện Sắc Hiệp - http://truyenfull.vn

"Đúng vậy, không thể trách tiểu Ngũ được!" Ông nội nói: "Thanh kiếm này đã rất tốt rồi, ngươi không nhìn thấy lưỡi kiếm cũng không bị hao tổn gì sao?"

"Nhưng nếu hắn làm kiếm sắc bén hơn một chút thì không phải tốt hơn sao?" Mụ mụ bất mãn nói.

"Rất sắc bén sẽ ảnh hưởng tính dai của nó, kiếm sẽ thực giòn!" Ông nội nói: "Nếu Long Giác Kiếm làm theo yêu cầu như ngươi nói thì không chừng một chém vừa rồi đã gãy làm đôi a!"

"Úc!" Mụ mụ không nói gì nữa.

Lúc này trận "nhân thú đại chiến" vẫn còn tiếp diễn, phụ thân chém mấy chục cái vào Thiết Giáp Thú, ngừoi ta cũng không thèm phản ứng! Cũng may Thiết Giáp Thú cũng không có cách nào với phụ thân, tốc độ nó không đuổi kịp phụ thân! Hai vị này cứ như vậy mà một đuổi một chạy, giằng giằng co co mãi!

Cuối cùng Thiết Giáp Thú mất kiên nhẫn trước, chỉ thấy nó đột nhiên há miệng, một đạo liệt hỏa bắn về phía phụ thân! Phụ thân trở tay không kịp hoàn toàn bị nó bắn trúng, bị liệt hỏa dính lên người! Ngọn lửa cứ như vậy mà bám lên trên Long Lân Giáp, thiêu đốt hừng hực!

Phụ thân lăn vài cái trên đất cũng không tắt được, mãi đến khi Tạp Lạp dùng một cái thủy cầu giúp hắn mới xong, bất quá vì lăn lộn dính đất, lập tức biến thành một người đất, toàn thân đều là đất với bùn, giống như vừa trồi lên từ đáy hồ vậy, thật chật vật a!

"Ha ha!" Người trên lầu đang xem chiến lại vô tâm cười ngả nghiên không ngớt.

"Đáng giận!" Rốt cục phụ thân cũng bạo phát!

Vừa rồi hắn cố kỵ, sợ làm tọa kỵ mình bị thương mới nương tay, không dùng toàn lực, bây giờ lại bị Thiết Giáp Thú chiếm cái tiện nghi này hỏi sao hắn không giận được! Lại nói, trải qua một phen thử cuối cùng hắn cũng hiểu vì sao món đồ chơi này lại được gọi là Thiết Giáp Thú, da của nó quả thật quá dày, so với thiết còn cứng hơn, căn bản là coi thường công kích bình thường! Vì vậy phụ thân cũng thả tay, tận tình phát tiết lên Thiết Giáp Thú!

Từng đạo đấu khí màu vàng phát ra từ Long Giác Kiếm, hung hăng chém lên người Thiết Giáp Thú! Tuy vẫn chưa phá vỡ áo giáp của Thiết Giáp Thú nhưng lại đánh cho Thiết Giáp Thú té ngã! Lúc ấy ta tí xỉu chứ đùa, thể trọng con Thiết Giáp Thú ít nhất cũng 10 tấn chứ ít đâu, vậy mà bị đấu khí của phụ thân đánh lật ngã thì cần sức mạnh đến dường nào a? Xem ra trước kia ta vẫn xem thường lão ba a!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.