Cô Vợ Ăn Xin

Quyển 1 - Chương 49: Hà nội ta tới đây




Trại hè kéo dài hơn vào mùa hè năm đó. Trại kéo dài thêm hai tuần, ngay sát ngày khai giảng năm học mới, và tôi phải thừa nhận rằng đó chính là hai tuần tuyệt vời nhất trong cuộc đời tôi.

Dĩ nhiên, Annabeth sẽ giết tôi mất nếu tôi bảo chẳng có điều gì khác biệt, nhưng đúng là có những thứ khác thật tuyệt đang diễn ra. Grover đã tiếp quản các thần rừng tìm kiếm và đã gởi họ đi khắp thế giới để tìm kiếm các con lai chưa được thừa nhận. Cho đến lúc này, các vị thần vẫn giữ lời hứa của họ. Các á thần mới đang xuất hiện ở khắp mọi nơi – không chỉ ở Mỹ, mà còn ở nhiều quốc gia khác nữa.

“Bọn tớ khó có thể tiếp tục,” Grover thừa nhận vào một buổi chiều khi chúng tôi đang nghỉ ngơi ở hồ xuồng. “Bọn tớ sẽ cần có một ngân sách du lịch lớn hơn, và tớ có thể sử dụng thêm một trăm thần rừng nữa.”

“Ừm, nhưng các thần rừng cậu có đang làm việc cực kỳ khắc nghiệt,” tôi nói. “Tớ nghĩ họ sợ cậu đấy.”

Grover đỏ mặt. “Điều đó thật lố bịch. Tớ không đáng sợ

“Cậu là Chúa tể Thiên nhiên mà, anh bạn. Người được lựa chọn duy nhất của thần Pan. Một thành viên của Hội đồng...”

“Ngừng lại!” Grover kháng nghị. “Cậu cũng xấu như Juniper vậy. Tớ nghĩ cô ấy muốn tớ ra tranh cử tổng thống vào nhiệm kỳ sắp tới đấy.”

Cậu ấy nhấm nháp một hộp thiếc khi chúng tôi nhìn chăm chú vào một dãy nhà mới đang thi công ở phía bên kia hồ. Hình dạng chữ U sẽ nhanh chóng trở thành một hình chữ nhật hoàn chỉnh, và các á thần nhận nhiệm vụ mới với sự thích thú.

Nico có một vài người chết xây dựng nhà thần Hades. Dù hiện tại, nhà chỉ có mình cậu ta nhưng nó trông sẽ rất tuyệt – các bức tường bằng tinh thể núi lửa rắn chắc với một cái đầu lâu ở phía trên cánh cửa ra vào, cùng những ngọn đuốc có ngọn lửa xanh lục luôn cháy suốt hai mươi tư giờ một ngày. Kế bên đó là nhà của nữ thần Iris, nữ thần Nemesis, nữ thần Hecate, và một vài vị thần khác mà tôi không nhận ra. Họ vẫn thêm vào các nhà mới vào bản vẽ công trình mỗi ngày. Việc đó diễn ra khá tốt đến nỗi Annabeth và bác Chiron đang nói về chuyện thêm vào một cánh nhà hoàn toàn mới để có đủ chỗ cho tất cả các thần.

Nhà thần Hermes giờ đã bớt chật chội hẳn, vì phần lớn các á thần chưa được thừa nhận đã nhận được các dấu hiệu công nhận từ cha mẹ thần thánh của họ, giờ việc đó xảy ra hầu như mỗi đêm. Và mỗi đêm sẽ có thêm nhiều các á thần khác, theo hướng dẫn của các thần rừng, vượt qua vành đai bảo vệ để vào trại, thường thì cùng với một vài quái vật kinh tởm đang đuổi theo phía sau họ, nhưng phần lớn số họ đều thoát chết.

“Mọi việc sẽ khác hẳn vào mùa hè năm tới,” tôi đoán. “Bác Chiron cho rằng quân số của trại sẽ tăng gấp đôi đấy.”

“Ừm,” Grover đồng ý. “Nhưng nó vẫn sẽ ở cùng một nơi như cũ.”

Cậu ấy thở phào nhẹ nhõm.

Tôi nhìn khi Tyson dẫn đầu một nhóm xây dựng người Cyclops. Họ đang nhấc bổng các tảng đá lớn và xếp chúng theo đúng thiết kế của nhà nữ thần Hecate, và tôi biết công việc đó đòi hỏi phải vô cùng khéo léo. Mỗi tảng đá đều khắc chữ làm bùa chú. Nếu lỡ tay đánh rơi, viên đá đó sẽ nổ tungiến tất cả mọi người trong vòng bán kính nửa dặm thành cây xanh. Tôi đoán không ai thích điều đó ngoại trừ Grover.

“Tớ sẽ đi rất nhiều,” Grover cảnh báo, “xen kẽ giữa việc bảo vệ thiên nhiên và tìm kiếm các con lai. Tớ có thể sẽ không còn được gặp cậu nhiều nữa.”

“Điều đó sẽ chẳng thay đổi bất cứ điều gì,” tôi nói. “Cậu vẫn là người bạn thân nhất của tớ.”

Cậu ấy cười toe toét. “Sau mỗi Annabeth.”

“Điều đó khác.”

“Ừm,” cậu ấy đồng ý. “Đúng là khác thật.”

Vào cuối chiều, khi tôi đang đi dạo lần cuối trong ngày dọc bãi biển thì một giọng nói quen thuộc vang lên, “Một ngày đẹp trời cho việc câu cá.”

Cha tôi, thần Poseidon, đứng trong nước biển ngập đến đầu gối. Ông mặc kiểu quần soóc lửng quen thuộc, mũ lưỡi trai bạc sờn, và áo sơ mi Tommy Bahama màu hồng pha xanh lá cây. Ông cầm loại cần câu chuyên câu cá lớn. Mỗi lần ông hất dây câu, dây văng xa bằng nửa chiều dài Long Island Sound.

“Chào cha,” tôi nói. “Chuyện gì đã mang cha đến đây?”

Ông nháy mắt. “Sẽ không bao giờ thật sự có được một cuộc nói chuyện riêng tư khi ở trên đỉnh Olympus. Cha muốn cảm ơn con.”

“Cảm ơn con? Cha là người đến giải cứu cơ mà.”

“Đúng thế, và cung điện của ta lúc đó đang bị phá hủy, nhưng con biết đấy – các cung điện có thể được tái xây dựng lại. Cha đã nhận được khá nhiều bưu thiếp cảm ơn từ các vị thần khác đấy. Cả Ares cũng gửi một cái, mặc dầu cha chắc là chị Hera đã ép hắn ta làm thế. Điều đó khiến cha cảm thấy khá phấn khởi. Vì thế cảm ơn con. Ta cho là các thần thậm chí có thể học được một vài mánh lới mới.”

Long Island Sound bắt đầu sôi lên. Ở chỗ lưỡi câu của cha tôi có con rắn biển xanh lục khổng lồ trồi lên khỏi mặt nước. Nó giãy giụa và chống cự, nhưng thần Poseidon chỉ thở dài. Một tay cầm cần câu, tay kia ông rút nhanh con dao ra và cắt sợi dây cước. Con quái vật chìm xuống bên dưới mặt đại dương.

“Không phải loại ăn được,” ông than phiền. “Ta phải thả những con bé đi nếu không những người giám sát trò chơi sẽ cho ta đi đời nhà ma.”

“Con ấy mà bé ư?”

Ông cười toe toét. “Dù sao thì con đang làm rất tốt với những ngôi nhà mới đấy. Ta cho điều đó có nghĩa là ta có thể thừa nhận tất cả những người con trai và con gái khác của ta và gửi đến cho con một vài anh chị em vào hè năm tới.”

“Ha ha.”

Thần Poseidon cuộn dây câu trống lại.

Tôi chuyển chân. “Ừm, cha đang nói đùa, đúng không ạ?”

Thần Poseidon tặng cho tôi cái nháy mắt đầy ẩn ý, và tôi không hiểu liệu ông đang nghiêm túc hay không. “Ta sẽ sớm gặp lại con, Percy. Và nhớ – phải biết con cá nào đủ lớn để đánh bắt, nhé?”

Với câu nói đó ông biến mất trong làn gió biển, để lại một chiếc cần câu đang nằm trên bãi cát.

Tối hôm đó là buổi tối cuối cùng ở trại – nghi lễ chuỗi hạt. Năm nay, nhà thần Hephaestus được giao thiết kế kiểu hạt đặc trưng cho năm. Họ khắc Tòa nhà Empire State và các chữ Hy Lạp nhỏ xíu quấn quanh tòa nhà. Hàng chữ ấy là tên của tất cả các anh hùng đã hy sinh khi bảo vệ đỉnh Olympus. Có quá nhiều tên, nhưng tôi tự hào khi được mang hạt đó. Tôi xâu nó vào vòng đeo cổ của trại – giờ tôi đã có bốn hạt. Tôi cảm giác mình như một người kỳ cựu. Tôi nghĩ về buổi lửa trại đầu tiên mà tôi tham dự, quay trở lại thời điểm tôi được mười hai tuổi, và tôi cảm giác như được ở nhà. Ít nhất cho đến giờ cảm giác ấy vẫn không thay đổi.

“Chúng ta sẽ không bao giờ quên được mùa hè này!” bác Chiron nói với chúng tôi. Bác ấy đã bình phục khá nhanh, nhưng vẫn đi đến trước đống lửa với một chân khập khiễng. “Chúng ta đã khám phá ra sự dũng cảm, tình bạn và lòng gan dạ trong mùa hè này. Chúng ta hãy tán thưởng những á thần đã làm rạng danh trại chúng ta.”

Bác nhìn tôi mỉm cười và mọi người hò reo hưởng ứng. Khi tôi nhìn vào ngọn lửa, tôi nhìn thấy một cô gái nhỏ trong chiếc áo đầm màu nâu đang trông nom ngọn lửaháy mắt với tôi. Đôi mắt cô bé có màu đỏ rực đầy ấm áp. Không ai ngoài tôi chú ý đến cô bé đó, nhưng tôi nhận ra có thể nữ thần thích làm điều đó.

“Và giờ,” bác Chiron nói, “hãy đi ngủ sớm nhé! Mọi người phải dọn sạch nhà trước trưa mai trừ khi các cháu đã sắp xếp ở lại trại với chúng ta. Các nữ thần mình người cánh chim làm nhiệm vụ dọn vệ sinh sẽ ăn bất cứ người lạ nào, và ta ghét phải kết thúc mùa hè với một ghi chép có mùi chua đấy nhé!”

Sáng hôm sau, Annabeth và tôi đứng trên đỉnh Đồi Con Lai. Chúng tôi nhìn những chiếc xe buýt và xe chở khách nối đuôi nhau rời đi, mang theo phần lớn các trại viên quay về lại với thế giới thật. Vài trại viên kỳ cựu sẽ ở lại cùng số ít trại viên mới, nhưng tôi đang quay về trường Trung học Goode cho năm học thứ hai của tôi – đây là lần đầu tiên trong cuộc đời tôi, tôi trụ được hai năm ở cùng một trường.

“Tạm biệt,” Rachel chào chúng tôi khi cô ấy đeo túi xách lên vai. Cô ấy trông khá lo lắng, nhưng cô ấy đang thực hiện lời hứa với cha mình và theo học ở Học viện Clarion ở New Hampshire. Phải chờ đến hè sau, chúng tôi mới được gặp lại Oracle mới của chúng tôi.

“Cậu sẽ làm tốt thôi.” Annabeth ôm chầm lấy cô ấy. Buồn cười là, cô ấy dường như ngày càng trở nên thân thiết với Rachel trong những ngày này.

Rachel cắn môi. “Tớ hy vọng cậu nói đúng. Tớ hơi lo một chút. Chuyện gì xảy ra nếu ai đó hỏi bài kiểm tra toán sắp tới sẽ là gì và tớ bắt đầu tuôn ra một lời tiên tri ở ngay giữa lớp hình học thì sao? Định lý Pitago sẽ là bài số hai... Thánh thần ơi, thế thì ngượng chết mất.”

Annabeth cười lớn, và tôi cảm thấy nhẹ nhõm khi Rachel cũng cười theo.

“Được rồi,” cô ấy nói, “hai cậu phải tốt với nhau đấy.” Đoán xem, nhưng cô ấy đã nhìn tôi như thể tôi là một kiểu người chuyên gây rắc rối ấy. Trước khi tôi kịp phản đối, Rachel chúc hai chúng tôi sức khỏe và chạy xuống đồi để đón xe.

Về phần Annabeth, tạ ơn các nữ thần, sẽ ở lại New York. Cô ấy được phép cha mẹ theo học một trường nội trú trong thành phố để cô ấy có thể ở gần đỉnh Olympus và giám sát các quá trình tái xây dựng.

“Và nữa?” tôi hỏi.

“Ồ, có ai đó cho rằng mình cực kỳ quan trọng thế không biết.” Nhưng cô ấy lồng các ngón tay vào tay tôi. Tôi nhớ những gì cô ấy đã nói với tôi ở New York, về việc xây dựng thứ gì đó vĩnh cửu, và tôi nghĩ – có lẽ – chúng tôi đang có những bước khởi đầu tốt đẹp.

Con rồng bảo vệ trại, Peleus, thoải mái cuộn mình quanh gốc cây thông bên dưới Bộ lông Cừu Vàng và bắt đầu ngáy, phun ra hơi nước với mỗi lần thở.

“Cậu đang suy nghĩ về lời tiên tri của Rachel sao?” tôi hỏi Annabeth.

Cô ấy cau mày. “Sao cậu biết?”

“Vì tớ hiểu cậu.”

Cô ấy huých vào vai tôi. “Được rồi, tớ đang nghĩ. Bảy con lai sẽ đáp lại lời hiệu triệu. Tớ tự hỏi đó là những ai nhỉ. Chúng ta sẽ có thêm khá nhiều khuôn mặt mới vào hè năm tới.”

“Đúng thế,” tôi đồng ý. “Và những điều về thế giới đang sụp đổ trong cơn giông bão hoặc lửa.”

Cô ấy bĩu môi. “Và các kẻ thù ở Cánh cửa Cái chết. Tớ không biết, Percy, nhưng tớ không thích điều đó. Tớ nghĩ... ừm, có lẽ chúng ta có được một ít yên ổn vì sự thay đổi chứ.”

“Nếu yên ổn thì không phải Trại Con Lai rồi.”

“Tớ đoán cậu nói đúng... hoặc có thể lời tiên tri đó sẽ không xảy ra trong nhiều năm tới.”

“Có lẽ đó là vấn đề dành cho thế hệ á thần khác,” tôi đồng ý. “Rồi chúng ta có thể quay trở lại và cùng tham gia cho vui.”

Cô ấy gật đầu, mặc dầu dường như vẫn chưa hết lo. Tôi không trách cô ấy, nhưng thật khó để cảm nhận điều gì đó quá buồn chán vào một ngày đẹp trời, với cô ấy ở bên cạnh tôi. Tôi biết rằng mình thật sự không phải nói lời tạm biệt. Chúng tôi có rất nhiều thời gian.

“Chạy thi xuống đường không?” tôi nói.

“Cậu thua chắc rồi.” Cô ấy phóng nhanh Đồi Con Lai và tôi vắt chân lên cổ chạy theo sau cô ấy.

Lần đầu tiên trong đời, tôi đã không ngoái đầu nhìn lại.

HẾT

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.