Cô Vào! Cả Lớp Trật Tự!

Chương 42




                 

                 

                 

“Hạ.”

Tôi giật mình “Bạn biết tên mình?”

“Hừm... hôm qua Lâm nói cho mình biết.” Cậu ta cho hai tay vào túi quần rồi bước đến đứng cạnh tôi. Kha đan hai tay vào nhau rồi đặt cánh tay lên lan can.

“À ừm... bạn là người nhặt được cuốn tập của mình sao?” tôi không vòng vo mà vào chủ đề chính.

“À... ừ. Có chuyện gì hả?” Kha đột ngột ngập ngừng rồi quay sang nhìn tôi, ánh mắt đó giống như là đang dè chừng, là đang quan sát biểu cảm trên mặt tôi.

“À... dù có hơi thất lễ một chút, nhưng lúc trước mình có kẹp một cái kẹp giấy vào trong cuốn tập này... ừm... trong lúc nhặt nó bạn có thấy không?”

“Mình cũng không để ý cho lắm. Xin lỗi bạn nhé.”

“À... không sao.” Dù cười nhưng tôi vẫn không thể che giấu được khuôn mặt như cái bánh nhũn ra “Dù sao thì hôm qua mình vẫn chưa cảm ơn bạn đã nhặt cuốn tập giúp mình. Nên là... cảm ơn nha.”

“Ừ... kh... không có gì.” Kha có vẻ ngượng ngượng, hình như có gì đó mờ ám ở đây a...

“Vậy mình về lớp đây. Tạm biệt.” Tôi nói rồi quay lưng bước đi.

“Khoan.” Cổ tay tôi bị giữ lại... lại cổ tay... “Thật ra thì... mình không phải là người nhặt nó đâu. Mình thấy nếu không nói cho bạn nghe thì thật không phải.”

“Vậy thì... là ai cơ?”

Kha có chút rụt rè, cậu ta ghé sát tai tôi nói nhỏ, hơi thở phà phà ấm nóng, khiến tôi có chút không tự nhiên “Cậu có thể cho mình nick facebook được không? Mình nghĩ nói ở đây không tiện cho lắm. Nó mà nghe được thì nó giết mình mất.”

Nói nhanh câu đó, Kha vội vàng cách tôi một khoảng, trên khuôn mặt có chút ửng hồng.

Tôi sau khi nghe câu đó, vốn định tẩy chay cái tên Kha này ra khỏi bộ não, tôi ghét những tên như vậy. Nhưng chẳng hiểu sao sau khi thấy khuôn mặt tội nghiệp kia, tôi lại không nỡ, lại cho cậu ta nick face của mình. Đôi khi tôi thấy mình thật ngu ngốc.

Cả ngày hôm đó, Lâm không về lại lớp học, mà tôi có gọi bao nhiêu cuộc, nó cũng không trả lời.

Tôi lo đến mức không học nổi. Minh ngồi bên cạnh càng lo lắng ra mặt, liên tục nhắn tin cho Lâm, chỉ là Lâm đều tặng cho cả hai chúng tôi một rổ bơ thật lớn. (mùa bơ nở rộ)

Sau khi tan học, tôi lập tức chạy sang nhà của Lâm liên tục bấm chuông cửa nhưng không có phản hồi.

Tôi lo lắng vô cùng, trực tiếp lấy chìa khóa ra mở cửa bước vào. Bạn đừng thắc mắc nếu tôi có chìa khóa sao lại bấm chuông làm gì. Thật ra mà nói, căn nhà này không có nhỏ, tốt hơn là tôi gọi Lâm ra cửa bằng tiếng chuông cửa, bằng không đi tìm nó khắp căn nhà sẽ khiến đôi chân vừa chạy bộ của tôi gãy lìa mất.

Tôi lớn tiếng gọi tên nó, nhưng không có ai trả lời. Tôi lại gọi điện thoại cho nó. Cuối cùng Lâm cũng bắt máy, chất giọng khàn khàn nhỏ lí nhí và nghèn nghẹn khiến tôi cảm thấy vô cùng bất an.Tôi gấp gáp hỏi “Mày đang ở đâu vậy?”

“Ta... tao đang ở trong bệnh viện.”

“Tại sao? Bệnh viện nào tao đến ngay.”

...

Tôi đóng sập cửa taxi rồi chạy vụt vào trong. Tôi gấp rút túm lấy một cô y tá hỏi “Chị cho em hỏi phòng cấp cứu ở hướng nào ạ?”

“Em đi thẳng đường này rồi vào trong hỏi những người trong đó nha.”

“Cảm ơn chị.”

Tôi chạy hộc hơi, mồ hôi nhễ nhại, trên vai vẫn là cái ba lô nặng trịch. Thấy tôi có ngu hay không, biết vậy lúc nãy quăng nó ở nhà Lâm là được rồi, bây giờ vác nó cứ như vác lựu đạn nặng gần chết được.

Vừa rẽ cua, tôi thấy Lâm ngồi đó. Nhìn vẻ mặt lo lắng hết sức. Cái đèn đỏ trên cửa vẫn sáng rực rỡ đến chói mắt.

Lâm nghe tiếng chân người liền ngẩng đầu. Tôi giật mình. Lâm mà tôi quen biết là một cô gái năng động lúc nào cũng tràn đầy sức sống. Còn Lâm trước mặt tôi bây giờ vô cùng xơ xác. Mái tóc rối bù, đôi môi tím tái, đôi mắt như dại đi nhưng vẫn ráo hoảnh, như đang cố kiềm chế những giọt lệ. Cả người cứng đờ như đang gắng gượng.

Thấy tôi, Lâm vứt bỏ hết sự cứng cỏi của mình lập tức chạy đến, tay chân run rẩy, còn miệng thì lắp bắp “H... Hạ...”

“Bác bị gì vậy?”

“Mẹ tao bị tai nạn giao thông... mẹ tao...” Hàng chân mày nhíu chặt, đôi mắt nhếch lên cố kiềm nước mắt, hướng về phía cửa phòng cấp cứu.

“Sẽ không sao đâu.” Tôi cố trấn an Lâm, dù bản thân cũng rất hoảng loạn, tôi kéo nó đến hàng ghế chờ ngồi “Mày liên lạc với ba mày chưa?”

“Chưa... tao chưa có gọi.” Lâm run run nhìn xuống cái điện thoại của nó vứt lăn long lóc trên cái ghế bên cạnh nơi chúng tôi ngồi. Đúng như tôi nghĩ, Lâm không có đủ bình tĩnh đến nghĩ đến việc gọi cho ba mình.

“Được rồi. Để tao gọi cho. Mày ngồi im đó đi. Và bình tĩnh lại.” Tôi lấy điện thoại của mình ra bấm số của ba Lâm.

“Họ trong đó rất lâu rồi... tao... tao sợ quá!”

“Sẽ ổn thôi mà... a lô bác ạ? Bây giờ bác hãy đến bệnh viện Chợ Rẫy ạ, bác gái bị tai nạn vào đây từ sáng... vâng... vâng.”

Lâm ngồi bên cạnh tôi, ra sức bấm móng tay vào lòng bàn tay. Tôi chỉ còn biết quay qua trấn an nó “Không sao đâu, ba mày cũng sắp đến đây rồi.”

Khi ba Lâm chạy đến cũng là lúc cánh cửa mở ra.

...

“Cho con hai phần cháo mang về luôn nha bà.” Tôi húp xì xụp rồi ngẩng đầu nói.

“Đợi bà một chút.” Nói rồi bà ấy đi vào trong múc cháo vào tô nhựa.

Tôi ăn xong, lấy khăn giấy lau miệng, phóng tầm mắt ra ngoài cửa sổ, bầu trời đã hoàn toàn chuyển sang màu đen. Một chiếc xe cấp cứu chạy vào trong, y tá bác sĩ cùng chạy đến kéo bệnh nhân vào cáng thương, động tác vô cùng thuần thục như thể đã gặp cảnh này hàng trăm lần trong cùng một ngày.Tôi đột nhiên nghĩ đến người nhà bệnh nhân sẽ như thế nào nhỉ, cảm giác của họ lúc đó ra sao, sẽ như Lâm hay tệ hơn? Khẽ thở dài. Cuộc sống này đúng là biết cách tạo lo lắng cho người khác. Một con người có đủ thứ phải lo, sống một cuộc sống vô tư vô lo chỉ có thể là người điên mà thôi.

Tôi cầm hai phần cháo trên tay, băng qua đường đi thẳng về phía phòng bệnh của mẹ Lâm.

Bệnh viện lúc này rất đông, người đi đi lại lại tấp nập. Cả phòng bệnh của mẹ Lâm, ba Lâm cũng phải khó khăn lắm mới đặt được một phòng còn giường, tuy là phải ở cùng với một người khác, nhưng có còn hơn không, đỡ hơn phải nằm lê lết dưới đất hoặc hai ba người chen vào nằm chung một giường.

Bệnh viện là nơi lúc nào cũng mang một sắc thái gì đó thật u ám, giống như có một áp lực vô hình đè nặng lên những người ở trong nó, từ bác sĩ đến bệnh nhân hay là người nhà bệnh nhân. Vừa bước vào trong, tôi đã có cảm giác hai phần cháo còn nghi ngút khói trên tay tôi đã nguội lạnh từ bao giờ.

Đứng trước phòng bệnh, tôi thở hắt ra một hơi. Thật sự... nhìn thấy vẻ mặt khổ sở của Lâm, tôi không chịu nổi.

Dù bác đã qua được cơn nguy kịch nhưng sắc mặt Lâm vẫn không khá lên chút nào.

Đột nhiên điện thoại tôi rung nhẹ. Tôi nhanh chóng bước vào trong phòng, khẽ cười với bác trai và Lâm, đặt hai phần cháo xuống cái bàn cạnh giường bệnh của bác gái.

“Hai người ăn đi kẻo nguội.” tôi nói khe khẽ, có cảm giác như giọng của tôi đang bị đè nén hết sức, trở nên biến dạng. Tôi còn không nhận ra đó là giọng của mình.

“Cảm ơn mày nhưng tao không đói.” Lâm thờ ơ đáp lời, mắt nó vẫn nhìn chằm chằm về phía giường bệnh trông thật vô cảm.

Mẹ Lâm nằm đó, hai mắt nhắm nghiền, tay chân duỗi thẳng bất động, yên tĩnh như đang ngủ. Cả khuôn mặt trắng trẻo xuất hiện thật nhiều vết thương, vết trày, cả vết bầm, dù đã được lau cẩn thận, nhưng khuôn mặt vẫn rất thảm. Cảm giác xót xa trỗi dậy trong lòng tôi.

Mẹ Lâm là người phụ nữ tôi yêu thương thứ hai trên đời, trước nhất đương nhiên là mẹ tôi. Bà có một nụ cười ấm áp và dịu dàng. Từ nhỏ tôi đã chơi cùng Lâm, tôi cũng đã tiếp xúc với bà từ nhỏ. Những khi tôi và nó giận nhau ầm ĩ, thì mẹ Lâm lúc nào cũng là người đứng ra giảng hòa cho chúng tôi, cuối cùng tôi và Lâm lại ôm nhau khóc nấc lên, luôn miệng xin lỗi đối phương. Mẹ Lâm ngoài dịu dàng và thương chồng con ra thì rất có tài. Thức ăn mẹ làm là ngon như thức ăn của nhà hàng năm sao. Khi còn nhỏ, tôi rất thường trốn nhà chạy sang nhà Lâm ăn chực, đôi khi cũng cảm thấy mình thật đáng thương.

Điện thoại lại rung nhẹ một cái, kéo tôi ra khỏi dòng kí ức tràn về. Tôi mở nó ra, dòng tin nhắn từ Minh hiện lên 'Hạ liên lạc được với Lâm chưa?'

Tin nhắn thứ hai là 'Đến cả Hạ cũng biến mất sao?'

Tôi liền nhắn lại 'Lâm đang ở cùng mẹ ở Chợ Rẫy khu... phòng...'

Gần như ngay lập tức, Minh nhắn cho tôi 'Ok, mình đến ngay.'

Tôi tắt màn hình rồi cho vào ba lô. Thật tình thì trên người tôi lúc này vẫn là bộ đồng phục trường, còn cái ba lô nặng trịch thì vẫn đeo bám vai tôi không thôi.Tôi ngồi xuống ghế cạnh Lâm, khẽ siết tay nó. Lâm giật mình nhìn qua tôi, đôi mắt có chút gợn sóng, nhưng nhanh chóng trở lại bình thường.

Tôi nói nhỏ với nó “Minh sắp đến đây.”

“Cái gì? Sao cậu ấy lại đến đây?” Lâm cau mày.

“Minh lo cho mày lắm. Nên tao nhắn tin báo cho cậu ta để cậu ta yên tâm, không ngờ Minh bảo sẽ đến đây.”

Nghĩ lại thì... Minh có lẽ là nhân vật kì lạ nhất từ trước đến nay. Cậu ta và Lâm mới quen nhau có một tuần, cũng đâu phải thân thiết gì mấy, đâu phải rời nhau một chút là như thiếu mất chân tay như tôi và Lâm. Cậu ta gấp rút đến đây làm gì cơ chứ?

Minh có vẻ đang quan tâm Lâm bằng một kiểu quan tâm hết sức khó hiểu... nói trắng ra là có chút gì đó ám muội ở đây.

Lâm không nói gì nữa, tôi chỉ thấy có một chút sắc thái biểu cảm trên mặt nó... một chút khó xử.

Ba Lâm nghe hết những lời tôi nói, liền cầm phần cháo tôi mua cho ông đứng dậy, khẽ nở nụ cười gượng gạo “Thôi bác về giải quyết hết chuyện ở công ty rồi sáng mai sẽ đem quần áo đến, hai đứa ở đây nha.”

“Vâng.”

“Tạm biệt ba.”

“Ừ. Tạm biệt hai đứa.” Nói rồi ông quay sang một phụ nữ trung niên nhìn rất giản dị và phúc hậu đang thăm nuôi ở giường bên “Phiền cô quan tâm lũ trẻ nhà tôi một chút. Cảm ơn nhiều.”

“Được rồi. Anh cứ yên tâm về đi. Đêm nay tôi ở đây cùng bọn trẻ.”

“Cảm ơn nhiều lắm.” Đôi mắt nghiêm nghị của ba Lâm có chút lấp lánh giống như đang cảm động. Thời buổi này gặp một người tốt bụng như cô này thật sự rất hiếm. Người ta cứ mãi đuổi theo thời gian của chính mình, chứ không có ai chịu dừng lại vì thời gian của người khác.

Nói rồi ba Lâm ra về, tôi và Lâm lại rơi vào trầm ngâm ngồi nhìn mẹ Lâm nằm im lặng.

Không lâu sau, Minh chạy vào phòng. Cậu ta mặc áo thun quần jean đơn giản, nhưng không hiểu sao nhìn vô cùng đẹp trai, mồ hôi chậm rãi trượt theo gò má rơi xuống. Đôi mắt Minh có chút hỗn loạn, giống như vừa trải qua cái gì đó thật hoang mang.

“Lâm...”từ đầu tiên Minh thốt lên.

Tôi quay sang nó “Mày ở đây đi, tao về nhà tắm rửa thay quần áo rồi đến ngay.” Tôi nói rồi đi luôn một mạch, chỉ khẽ gật đầu với Minh giống như một lời chào. Ra đến ngoài cửa rồi tôi mới chợt nhớ ra rồi quay lại “Ờ... ăn cháo đi mày. Từ chiều đến giờ mày chưa có ăn gì hết.”

“Ờ.”

Lâm thờ ơ đáp, ánh mắt vẫn ngượng ngùng thỉnh thoảng lại liếc sang Minh.

Thật ra chúng tôi cũng không phải là ngu ngốc gì. Thái độ của Minh kiểu đó là thể hiện rành rành cậu ta có tình cảm đặc biệt đối với Lâm... mà có vẻ cậu ta cũng chẳng muốn giấu cái tình cảm đó đi thẳng thắn thể hiện ra mặt sự quan tâm của mình dành cho nó.

Ầy... tôi ngáp một cái rồi quay đi.

...

“Minh ngồi đi.” Không chỉ Hạ mà Lâm cũng biết đến tình cảm công khai của Minh, đột nhiên nó cảm thấy có chút khó xử, dù rất vui trong lòng, bởi người nó thích cũng thích nó.

Minh thể hiện ra như vậy thật ra cũng có cái tác hại, không việc nào là hai mặt đều tích cực cả.

Dù gì thì gì, Minh có tình cảm với Lâm cũng là chuyện tốt.

Nhưng thà rằng Minh không thể hiện ra, mà chỉ thủ thỉ tỏ tình với Lâm thì nó còn có một danh hiêu đường đường chính chính ở bên cạnh Minh, trong khi nếu cậu ta cứ lập lờ mập mờ như vậy thì ai mà yên tâm ở bên cạnh cậu ta chứ.

Hơn nữa... bây giờ dù mẹ Lâm đã qua cơn nguy kịch, nhưng điều gì còn chờ đợi ở phía trước thì không ai biết. Chính vì vậy, lúc này đây, Lâm không có tâm trạng để suy nghĩ về những vấn đề khác.

Minh nhìn Lâm im lặng một hồi, lại thấy bà cô giường bên cứ nhìn mình chằm chằm đầy ngạc nhiên thì bối rối khẽ tằng hắng: “Khụ... Lâm ăn cháo đi. Một lát nữa Hạ lại đến mà thấy phần cháo còn đó lại trách bạn.”

“Ừ. Mình không có muốn ăn. Bạn... ăn đi.” Lâm cụp mi mắt.

Minh thở dài đáp “Mẹ bạn cũng không sao nữa rồi. Sẽ không có chuyện gì đâu. Bạn cũng nên yên tâm ăn chút gì đó.”

Không biết là vì Lâm thích Minh, hay vì cách nói của Minh có sức thuyết phục hơn cách nói của Hạ, hay vì Lâm... dùng từ gì cho hợp lí nhỉ... dại trai chăng,... mà Lâm đột nhiên cảm thấy bụng mình sôi lên, còn phần cháo kia thì quyến rũ vô cùng.

Lâm bất giác thở sâu một hơi rồi mới quyết định mở hộp cháo ra ăn. Minh ngồi bên cạnh không nói gì, chốc chốc lại nhìn mẹ Lâm, chốc chốc lại nhìn Lâm ăn cháo.

Cảm giác lúng túng và khó chịu tràn ngập căn phòng. Minh nhận ra mình đã quá thiếu suy nghĩ khi tức tốc chạy đến đây. Cả trái cây đem vào thăm bệnh cũng chưa mua nữa. Hơn nữa, bây giờ vào đây rồi thì biết nói cái gì đây? Mẹ Lâm mà tỉnh lại thì biết biểu hiện như thế nào? Ba Lâm mà có ở đây thì Minh phải làm sao?

Chỉ là sau khi nghe Hạ nói Lâm đang ở bệnh viện cùng mẹ, hình ảnh cô gái bẻ bỏng trong lòng cậu ngồi một mình ở một góc co người lại, đôi vai gầy khẽ run lên từng hồi, hai hàng nước mắt yếu đuối thi nhau chảy xuống gò má ửng hồng. Cô gái đó đôi mắt mơ hồ như thể chỉ cần cậu nhìn đi chỗ khác, người đó sẽ biến mất tự như những hạt bụi nhỏ.

Hình ảnh nhất thời xuất hiện đó khiến Minh khó chịu đến không thể chịu nổi, dạ dày quặn thắt như có con gì đó giày xéo trong đó. Chạy đến đây rồi mới thấy mình vừa rồi đã vô thức hành động theo con tim, để mặc lí trí gào thét inh ỏi.

Minh ngồi lẳng lặng nhìn Lâm, cậu đột ngột mở miệng, giọng nói trầm trầm như cố gắng trấn tĩnh tâm trạng của Lâm: “Mẹ bạn đẹp thật.”

“Phải. Mẹ mình khi còn đi học từng là hoa khôi trường đấy.” Lâm gượng cười đáp lời. Nụ cười gượng gạo đầu tiên từ nãy đến giờ...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.