Cô Vào! Cả Lớp Trật Tự!

Chương 128




"Còn không thể nóng ruột? Anh xem hắn ta đã làm nên tội gì, giờ chỉ cần một bản chứng nhận thần kinh có vấn đề liền sẽ có thể thoát tội. Luật pháp có phải quá không công bằng hay không??!!" Khải điên tiết càng ngày càng tức giận.

Tôi chạm nhẹ tay hắn: "Thật ra ngay lúc đầu tui cũng đã cảm thấy tên này có vấn đề rồi. Hắn ta nhầm lẫn tui với người nào đó. Hình như là vợ cũ của hắn."

Khải nhíu mày, cọc cằn luôn với cả tôi: "Chuyện đó thì sao? Dù cho tên đó có bị tâm thần đi chăng nữa thì tui cũng không thể để yên cho những gì hắn ta đã làm."

Tôi vội giật lấy cái điện thoại trên tay hắn, khó xử nói vào đó: "Ngày mai chúng tôi sẽ đến đồn cảnh sát trực tiếp làm việc, bây giờ tinh thần anh ấy đang không ổn định, tôi tắt máy đây."

"Vậy, tạm biệt cô." Giọng của người cảnh sát vang lên ở đầu dây bên kia.

Tôi vừa rồi... đã liều mạng làm cái gì thế này. Đúng là con người vừa từ cực độ của sự sọ hãi trỏ về, lại không cảm thấy sợ gì nữa.

Sau khi tôi tăt máy điện thoại, không gian rơi vào trầm lặng. Hắn không nhúc nhích, tôi cũng không dám manh động.

Xem ra Khải lúc này thật sự rất tức giận.

Tôi thở dài: "Bình tĩnh đi... chuyện đâu còn có đó."

Khải liếc tôi một cái: "Bà còn bình tĩnh được, nhưng tui thì không."

"Dù sao ông cũng đã đánh cho người ta một trận thừa sống thiếu chết còn gì."

Khải đưa ánh mắt nhìn sang chỗ khác. Hành động trẻ con này của hắn làm tôi phì cười, cảm giác vô cùng vui vẻ.

...

Sáng hôm sau, tôi và hắn đến đồn cảnh sát cho lời khai. Thật sự mà nói thì tôi cảm thấy rất ngượng, khi phải kể lại tình hình ngày hôm qua. Giống như vạch áo cho người ta xem vậy.

Suốt cả quá trình cho lời khai, mặt tôi có thể nói là luôn trong tình trạng ửng đỏ.

Khải đương nhiên nhận ra điều đó, hàng chân mày luôn luôn dính chặt vào nhau.

Sau khi cho lời khai xong, đồng hồ cũng đã điểm 9 giờ. Tôi hoảng hốt thay cho Khải: "A... ông không cần đi làm sao?"

"Không cần, tui đã xin nghỉ cho tui và bà ngày hôm qua rồi."

Tôi nhíu mày, cảm thấy nặng nề: "Không cần phải làm như vậy, thời gian này công việc rất bận rộn, ông không cần phải nghỉ, tui cũng không cần phải nghỉ."

"Đồ cứng đầu này, bà còn chưa sợ hả?"

"Sợ thì có sợ, nhưng là không thể để chuyện công tư ảnh hưởng nhau được, vả lại tui cũng đã bình tĩnh hơn rồi, ông không cần phải lo."

Khải nắm tay tôi đi ra khỏi đồn cảnh sát, vừa đi vừa lèm bèm: "Thật là... đã không thể giúp được gì thì đừng gọi người ta đến đây. Đúng là làm ngừi khác khó xử."

"Đừng đánh trống lãng. Mau về thay đồ, tui với ông đến công ty." Tôi mở cửa xe chui vào.

"Tui đã nói không cần, việc của tui có thư kí lo cho hết cả rồi.""Nhưng việc của tui thì không, mau, chúng ta đi."

"..."

Ở trên xe, hắn tỏ vẻ chán ghét, liên tục than thở về sự cứng đầu của tôi.

Tôi ngồi bên cạnh cái gì cũng không nói.

"Tui khuyên bà, hôm nay đừng đi làm, ở nhà nghỉ ngơi 1 ngày đi rồi mai đi làm lại cũng được."

"Không cần."

"Thôi được, vậy thì chúng ta cùng đi làm. Nhưng là với một điều kiện."

"Điều kiện?"

"Bà với tui chuyển sang nhà tui ở."

"Nhà ông? Tại sao?"

"Nếu ở nhà tui có xảy ra chuyện, bà chỉ cần bấm một nút, liền có bảo vệ xuất hiện. Để bà ở nhà một mình, tui thật sự không yên tâm."

"Ừm, vậy cũng được."

"Vậy tui cho người đến chuyển nhà, tối nay chúng ta có thể ngay lập tức chuyển sang ở nhà của tui."

"Được."

"Tan làm chờ tui trong phòng làm việc, đừng chạy xuống hầm giữ xe nữa, chỗ đó cũng không an toàn đâu."

"Được." Tôi phó mặc mọi thứ cho Khải, vẫn cảm thấy vô cùng yên tâm, bởi căn bản là những gì hắn làm, những gì hắn suy nghĩ đều sẽ đặt lợi ích của tôi lên đầu, hắn sẽ không làm những chuyện có hại cho tôi.

Chiếc xe Audi lướt nhanh trên đường, hai bên lề, những dãy nhà san sát cứ liên tiếp vút qua.

...

Căn hộ của hắn đúng là chẳng xa công ty bao nhiêu, buổi tối dù cho có về trễ cũng sẽ không sợ sẽ gặp phải chuyện xấu trên đường.

Hôm nay, Khải đem tôi về nhà trước rồi mới quay trở lại công ty, hơn nữa còn chu đáo ghé ngang tiệm cơm gần nhà để mua giúp tôi bữa tối.

Trước khi đi hắn còn dặn dò: "Bà cứ sắp xếp lại mọi thứ theo ý bà"

"Ừ. Đi cẩn thận."

"Sắp xếp xong rồi cũng không cần chờ tui về, cứ đi ngủ trước cũng được." Hắn đưa tay xoa đầu tôi.

"Ừm." Tôi nhoẽn miệng cười "Đi đi."

Sau khi Khải rời đi, tôi xoay người một vòng, nhìn mấy cái vali quần áo trên sàn nhà, trong lòng tôi thầm ngưỡng mộ khả năng sắp xếp mọi việc của Khải, thật sự rất đáng khâm phục.

Trước tiên là tôi đi một vòng quanh nhà để khám phá. Mấy lần trước đến đây toàn rơi vào mấy tình huống ba chấm, nên tôi vẫn chưa có dịp đi tham quan, lần này nhân cơ hội đi khám phá một chút.

Căn hộ này rất rộng, có hai nhà vệ sinh, một phòng chứa đồ, một phòng khách, một phòng làm việc, một nhà bếp nhỏ, một phòng ngủ và một phòng vẫn để trống, với kích thước này, thì tôi nghĩ nó là phòng ngủ thứ hai. Nhưng vấn đề là cả căn hộ cũng chỉ có một cái giường duy nhất.

Không phải tối nay tôi sẽ cùng với hắn nằm trên cái giường đó chứ?

Ừ thì đêm hôm qua cũng là hai đứa chúng tôi cùng ngủ trên một cái giường, nhưng là hôm qua là tình thế bắt buộc vì tôi vẫn còn sợ hãi, nhưng hôm nay thì khác.Hôm nay chúng tôi ngủ cạnh nhau với tư cách người yêu!

Sẽ có chuyện gì xảy ra... tôi lắc lắc đầu để xua tan những suy nghĩ đen tối kia. Chắc hắn sẽ không.

Tôi mở vali bắt đầu sắp xếp quần áo.

Sau khi mọi thứ đã đâu vào đó, tôi mới lấy cơm ra ăn. Ngồi trên bàn ăn của phòng bếp ở nhà hắn chỉ có một mình, tôi cảm thấy rất kì quặc.

Tối hôm đó, tôi dành ra nửa tiếng ngồi trên sô pha nhìn ra cửa nhà vì không biết mình nên nằm ngủ ở đâu.

Nếu một lát nữa hắn không về thì tôi ngủ ở sô pha cũng thật là thiệt thòi quá. Nhưng nếu hắn về, tôi nằm trong ở trong giường, không phải hắn sẽ chạy ra sô pha nằm chứ?

Cũng không phải là tôi muốn nằm cùng hắn hay gì, nhưng ở nhà người khác cũng phải biết ý tứ một chút, tôi nằm ở trên giường rộng lớn lăn qua lăn lại, còn hắn nằm ngoài sô pha chiều dài còn không bằng chiều cao của hắn thì rất kì quái.

Tôi đành ngồi lì một chỗ chờ hắn về, đương nhiên sẽ không ngồi yên như vậy, mà mở ti vi lên xem.

Tiếng ti vi cùng với tiếng đồng hồ lạch cạch cứ vang vào nhau, khiến tôi cảm thấy vô cùng dễ chịu. Hơi lạnh từ máy điều hòa cũng đều đều phả xuống.

Tôi ngủ quên trên sô pha từ khi nào không hay.

Cũng không biết tôi đã ngủ được mấy giấc, nhưng rất lâu sau đó lại có cảm giác mình bị bế bổng lên.

Đang rất buồn ngủ nên tôi cũng lười mở mắt ra, không bao lâu sau lại tiếp tục rơi vào thế giới của những giấc mơ, cũng mặc kệ những cảm giác như được ôm lấy lúc này.

...

Sáng hôm sau, tôi tỉnh dậy khi cảm thấy trước mắt mình tràn ngập ánh sáng.

Hình ảnh đầu tiên rơi vào ánh mắt tôi là khuôn mặt của Khải đang dịu dàng nhìn tôi, phía sau hắn, ánh nắng rọi đến khiến hắn như đang phát sáng.

Áo sơ mi trắng khiến hắn trông thật sạch sẽ, hình ảnh này thật quá sức đẹp đẽ, khiến tôi còn tưởng rằng mình đang mơ.

Ánh mắt của hắn lộ ra vẻ cưng chiều, khóe môi hơi nhếch lên, giọng nói của hắn tràn ngập không gian yên tĩnh: "Ngủ ngon không?"

Tôi với hắn đều đang nằm trên giường, nếu như nhớ không lầm thì tối hôm qua không phải tôi còn đang xem ti vi ở phòng khách, và hắn là người đem tôi vào đây. Cảm giác ngọt ngào rơi vào má tôi tạo thành mấy vệt hồng hồng.

Nếu sáng nào cũng có thể thấy được khuôn mặt hắn đầu tiên, tối nào hình ảnh cuối cùng mình nhìn thấy cũng chính là vẻ mặt của hắn thì còn gì bằng.

Tôi cúi đầu chui vào lòng hắn, tiếp tục nhắm mắt cảm nhận sự bình yên.

Hắn cười nhạt một tiếng, nhưng bàn tay lại vuốt vuốt tóc tôi: "Hôm nay lại muốn đi làm trễ nữa à?"

Nghe tới đây, tôi hoảng hốt bật người dậy ngó quanh tìm kiếm đồng hồ.

"Bảy rưỡi rồi."Chết tiệt, thế hôm nay tôi lại phải tiếp tục đi trễ sao!!!

Tôi thở dài chạy vội vào nhà vệ sinh, dù sao đi nữa thì mình cũng là người yêu của sếp tổng, hy vọng sẽ được hưởng một chút đặc ân.

Sau khi đến công ty, tôi bận rộn đến tối tăm mặt mày, và đương nhiên cả Khải cũng vậy, chúng tôi rất ít khi giáp mặt nhau ở công ty, và cả ở nhà nữa.

Sau khi xong việc tôi sẽ đi taxi về nhà trước, còn Khải sẽ ở lại công ty. Dạo gần đây hắn về nhà rất trễ, có khi còn không thèm về, để tôi nằm chèo queo trên sô pha ở phòng khách mà sáng hôm sau ê ẩm cả người.

Hắn có mấy lần mắng tôi, bảo tôi không cần phải chờ hắn, nhưng cũng không biết từ khi nào, cái cảm giác lúc nằm cuộn tròn trên sô pha chờ tiếng mở cửa đã trở thành một thói quen và cũng chính là sở thích mới của tôi.

Nhưng mà dù cho hắn có về nhà sớm hay muộn đi chăng nữa thì sáng hôm sau kết quả cũng vẫn là tôi và hắn nằm cạnh nhau trên giường. Cánh tay của hắn sẽ vòng qua ôm lấy eo tôi, đầu tôi sẽ gác lên cánh tay còn lại của Khải mà dính chặt vào người hắn.

Mỗi sáng sẽ lại có cảm giác bình yên, mỗi tối sẽ lại có cảm giác chờ đợi hạnh phúc, mỗi ngày đều lặng lẽ trôi qua như vậy, thu đi đông đến từ khi nào không hay.

Trước Giáng Sinh một tuần, sản phẩm của công ty cuối cùng cũng được hoàn thành, chính thức ra mắt trên thị trường, nhận được phản hồi rất tích cực.

Ai nấy đều nở nụ cười mãn nguyện khi công sức mình bỏ ra cuối cùng cũng đã đạt được thành tựu. Cái cảm giác thật giống hệt lúc mới thi học kì xong.

Bản thân tôi còn có thêm một niềm vui riêng mà không thể để cho ai biết. Sau khi sản phẩm hoàn thành, không phải là Khải của tôi sẽ thảnh thơi hơn sao, như vậy thì tôi và hắn có thể có nhiều thời gian hơn ở bên nhau.

Không khí trong công ty vô cùng vui vẻ. Bọn họ tổ chức ăn mừng linh đình.

Tất nhiên, trong bộ phận của tôi, những người thân thiết với nhau gồm 5 nam 4 nữ cũng không ngoại lệ, kéo nhau đi ăn ở một nhà hàng gần công ty.

Khải nhắn tin cho tôi: 'Bà có đi ăn với công ty không?'

'Có.'

'Được, vậy hẹn gặp nhau ở nhà. Nhớ về sớm, đừng uống nhiều quá.'

'Ông không đi đâu hết? Vậy đến ăn cùng với tụi tui đi. Đây là dịp đáng để ăn mừng mà.'

'Không cần, bây giờ tui chỉ muốn ngủ.'

A... chắc hắn đã kiệt sức rồi.

Tôi liền nhắn lại: 'Vậy ông ở nhà nghỉ ngơi đi.'

Quỳnh Dao ngồi bên cạnh tôi cười vô cùng vui vẻ:

"Biết gì không? Công ty sẽ tổ chức một bữa tiệc vào Giáng Sinh, nhằm thưởng cho nhân viên sau một thời gian làm việc vất vả, hơn nữa còn để ăn mừng sản phẩm đã thành công mĩ mãn ra đời, cũng sẵn tiện tổ chức lễ Giáng Sinh."

"Chà... đãi ngộ của công ty này dành cho nhân viên cũng thật là tốt!"

Tôi cười thầm trong lòng, tất nhiên là phải tốt, Khải của tôi là tốt nhất!

Nói tới Giáng Sinh, không phải gần đến sinh nhật của tôi rồi sao, cũng là sau sinh nhật của Khải vài ngày nha. Đưa ngón tay ra đếm, cũng chẳng còn bao nhiêu ngày nữa, tôi sẵn tay cầm điện thoại, nhắn tin cho Lâm: 'Cùng tao đi mua quà sinh nhật cho Khải.'

'Được.' Nó nhắn lại ngay tức khắc.

'Vậy tao sẽ hẹn thời gian địa điểm cho mày sau.'

'Ok.'

"Nói gì thì nói, tôi cảm thấy mình thật may mắn khi trước đó xin vào làm ở công ty này." Nga gật gù, ăn một miếng cá nóng hổi.

Năm chàng trai ngồi yên lặng mỉm cười.

Quân trong vô thức gắp vào chén của Quỳnh Dao một con tôm, sau đó thản nhiên nói: "Không phải là vì cô thích tổng giám đốc chứ?"

'Phụt...' nước lẩu trong miệng tôi lặng lẽ phun ra.

Tám người còn lại giật cả mình, dồn hết ánh mắt về phía tôi.

Tôi lí nhí ngụy biện, dùng khăn giấy liên tục lau: "Xin lỗi, bị sặc."

Thùy khẽ cười: "Quả thật, lúc đầu xin vào công ty này là do nghe có tin đồn tổng giám đốc công ty là một đại mĩ nam tài năng. Sau khi trực tiếp gặp mặt sếp, còn có cảm giác như mình đang mơ, trước giờ cũng không nghĩ đến trên đời này thật sự tồn tại một con người hoàn hảo như vậy. Hơn nữa, sếp còn có lịch sử vô cùng sạch sẽ, không dính líu đến scandal tình cảm nào, mà hiện tại cũng chưa có bạn gái, nên ngay lập tức trở thành miếng mồi ngon cho tất cả phụ nữ trong công ty. Có điều,..." nếu như tôi không lầm, thì hình như cô ấy đang đưa ánh mắt gian tà nhìn về phía tôi "Sau đó... khi người nào đó xuất hiện, hy vọng của tôi đều tiêu tan cả rồi."

Mồ hôi chảy dọc thái dương, tôi cười trừ đáp lại ánh mắt kia.

Long hơi nhíu mày: "Này... không phải đó chứ, Hạ đang hẹn hò với sếp à?"

"Cái đó..." "Sau này nếu có ai hỏi về mối quan hệ của chúng ta, bà phải dõng dạc nói thật ln tôi và anh ấy đang hẹn hò"

Lời của Khải ngày hôm đó vẫn cứ văng vẳng bên tai, như thúc giục tôi nói ra sự thật. Nhưng tôi quả thật không muốn nó trở thành tin đồn.

"Còn dám không phải, tao liền mãnh liệt khinh bỉ mày! Lần trước bà đây tận mắt thấy mày lên xe của sếp dưới tầng hầm nhé, không chối được nữa đâu." Nga xem ra đã ngà ngà say, giọng nói có mấy phần cứng rắn, hoàn toàn khác so với hình tượng bình thường của cô nàng.

"Chuyện mày đang hẹn hò với sếp, tụi tao phát hiện ra từ lâu rồi." Thùy tỏ vẻ bất công "Hừ!! Bạn bè với nhau, mày lại giấu tụi này!"

"Tao không phải là giấu tụi mày! Chẳng qua là tao sợ, nếu chuyện này đồn ra ngoài, tao sẽ không có yên ổn ở trong công ty được."

Quỳnh Dao vỗ vai tôi: "Tụi tao sẽ chăm lo cho mày, không có gì phải sợ, nào... bây giờ thì nói xem, rốt cuộc mày với sếp là quan hệ như thế nào."

"Tao với Khải quen biết nhau hồi cấp 3, hẹn hò một thời gian, tụi tao chia tay vì tao đi du học, sau khi tao trở về thì, như tụi mày biết đó, tao với ổng quay lại với nhau rồi."

"A!! Như phim vậy!" Dao reo lên thích thú, ánh mắt nó lóe sáng như có lửa.

Năm chàng trai vẫn là yên lặng ngồi một góc, bình thường rất hay náo loạn, hôm nay im re như vậy, rõ ràng là cũng rất tò mò muốn nghe chuyện của tôi.

Kể xong, tôi cười cười: "Chỉ nói cho tụi mày nghe thôi, đừng đi đồn lung tung, tao không muốn có tin đồn yêu đương trong công ty."

"Được, được..." ba cô nàng còn lại trong phút chốc đó mang trên mình khuôn mặt gian tà.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.