Cổ Tự Hào 1: U Minh Kỷ Sự

Chương 4: Chương 4




Kế hoạch đi Hòa Bình liên tục bị hoãn bởi những sự việc bất ngờ khiến Vân Vân ngán ngẩm. Cứ như thể có một thế lực vô hình nào đó đang giữ chân bọn cô ở đây vậy. Ví như hôm nay, lẽ ra cả nhóm đã có thể lên đường nhưng lại đúng ngày bố Gia Huy đi tái khám, thế là nhóm bèn lại Hải Phòng thêm một ngày nữa. So với Đà Lạt thì khí hậu ở đây thật sự khiến Vân Vân thấy khá khó chịu. Không những thế, chẳng hiểu sao ở đây lại có nhiều ma nữ đến vậy nên việc Hoàng Anh ngày ngày bị quấy rối cũng làm cô bực bội.

Đang nằm vắt chân nghe nhạc thì thấy Lan Phương đi qua, ngay lập tức Vân Vân ngồi nhổm dậy.

- Lan Phương, giờ em có bận gì không?

- Hiện tại thì… không ạ! -Lan Phương nghĩ ngợi một vài giây rồi trả lời. -Có việc gì không chị?

Vân Vân liền đứng bật lên, gác một tay lên vai cô em.

- Chị em mình đi đâu đó chơi! Ở nhà nằm nghe nhạc mãi chán quá!

Đi đâu đó? Thật sự thì Lan Phương có khác gì Vân Vân đâu, cũng là lần đầu tiên đặt chân đến Hải Phòng nên làm gì biết chỗ nào mà chơi cơ chứ. Nghĩ ngợi một lúc, Lan Phương mới đề xuất.

- Hay chị em mình ra chợ? Xem thích gì thì mua, chứ ở đây em cũng chẳng mò ra được chỗ nào để chơi nữa cả.

Nghe nhắc đến chợ, Vân Vân chẳng khoái lắm, nhưng vẫn còn hơn là nằm bẹp ở nhà. Nghĩ vậy nên cô đồng ý, chờ Lan Phương vào sửa soạn một tí rồi hai chị em đóng cửa để đi chợ. Lan Phương khóa xong cửa, vừa định quay mặt đi thì đột nhiên khựng lại, cảm giác như có một luồng hơi lạnh vừa sượt qua tai trái khiến tóc gáy cô dựng hết cả lên. Rồi làn hơi đó chuyển qua tai phải, và cuối cùng là gáy của Lan Phương khiến cô không nhúc nhích nổi, toàn thân cứng đờ. Đang định quay lại nhìn thì Vân Vân ở phía trước lên tiếng giục, điều kỳ lạ là, cùng lúc đó làn hơi lạnh lẽo cũng biến mất.

Lan Phương rảo bước về phía trước; ở đằng sau, một đôi môi đỏ chót vừa mím chặt lại, rồi “bặp” một tiếng, đôi môi ấy lại mở ra, thở ra những làn hơi lạnh giá.


Nhà Gia Huy cách chợ chỉ tầm mười phút đi bộ nên hai chị em quyết định đi bộ, cũng tiện để ngắm cảnh luôn. So với Vân Vân, Lan Phương lại đặc biệt thích thú khung cảnh ở đây, dù theo như Gia Huy kể thì nét thôn quê ở đây đã không còn nhiều nhưng đối với Lan Phương, nơi này mang đến cho cô cảm giác như ở nhà mình vậy.

Chợ ở đây lớn hơn so với những gì mà Vân Vân tưởng, hàng hóa cũng rất đa dạng. Ngay lập tức, Vân Vân sà vào một cửa hàng quần áo, bắt đầu thử hết cái này đến cái kia nhưng cuối cùng lại không mua cái nào. Tiếp đến là mũ lưỡi trai, cũng chẳng có cái nào đẹp hơn cái cô đang đội trên đầu cả.

Lan Phương nhìn Vân Vân mỉm cười rồi đi lại chỗ dãy hàng thực phẩm, quyết định mua đồ ăn nấu bữa trưa. Lúc này, một chiếc ô tô đi vào chợ khiến tất cả đều ngoái nhìn, sau đó, một người đàn bà ăn vận sang trọng bước xuống, vội vàng tiến vào một gian hàng bán đồ vàng mã, trông bà ta có vẻ đang rất vội.

- Cái nhà bà Huệ đấy coi giàu thế mà cũng khổ nhỉ? -Một người phụ nữ bán cá nhìn người đàn bà vừa bước xuống xe ô tô, nói với người bên cạnh. -Không biết tốn bao nhiêu tiền của, thuê hết thầy này thầy kia rồi mà cũng chẳng ăn thua.

- Đúng là khổ thật! -Một người khác chen vào. -Chồng chết sớm, có mỗi thằng con độc đinh thì lăn ra ốm quằn ốm quại. Mà chẳng biết thằng Thắng bị bệnh nặng kiểu gì mà đi bệnh viện người ta trả về, không chữa được nhỉ?

- Làm gì có bệnh gì đâu! -Người phụ nữ bán cá tự nhiên hạ thấp giọng. -Tôi nói cho cô nghe, nó bị ma làm đấy! Chứ cô nghĩ không dưng bà Huệ lại thuê thầy về làm lễ suốt như thế à?

Lan Phương vừa nghe thấy từ “ma” đã rùng mình, sống lưng lạnh toát. Cô nhanh chóng di chuyển sang hàng khác nhưng chẳng hiểu sao câu chuyện của họ vẫn văng vẳng bên tai.

“Ù!”

Lan Phương giật nảy mình, nhảy dựng lên, tim muốn rớt ra khỏi lồng ngực khi có người vừa đập vào vai cô. Cô lập tức quay lại, nhìn thấy Vân Vân đang nhe răng cười mới thở phào, tay bất giác vuốt ngực khiến Vân Vân ngơ ngác.

- Em làm sao vậy? Sao cứ như bị ai cướp mất hồn vậy?

Lan Phương đang định nói thì chiếc xe ô tô của bà Huệ đột nhiên lao về phía hai cô với tốc độ kinh hoàng, đâm vào cả mấy gian hàng xung quanh. Vân Vân hoảng hốt xô Lan Phương sang một bên. Cả hai sững sờ nhìn chiếc xe cứ thế lao về phía trước thêm một đoạn nữa thì mới dừng lại. Một người đàn ông vội vàng chạy tới chỗ hai cô gái trẻ, trán lấm tấm mồ hôi.

- Xin lỗi hai cô nhé! Không hiểu sao chiếc xe của tôi... lại… lại… như vậy. Hai cô… có… có… sao không?

- Bác đi đứng kiểu gì vậy? -Vân Vân không kiềm chế được nên hơi to tiếng. -Chợ đã nhỏ còn lái ô tô vào, rồi còn suýt nữa đâm chết người ta nữa.

- Tôi… tôi…

- Có chuyện gì vậy chú Hải?

Bà Huệ từ trong gian hàng khi nãy chạy vội ra, nhìn chằm chặp vào người lái xe của mình, gương mặt cau có khó chịu.

- Dạ, thưa bà chủ… Không hiểu sao… cái xe… lại..., rồi suýt nữa đâm vào hai cô này.

Bà Huệ nhìn lướt qua Lan Phương và Vân Vân, rồi bà chẳng nói năng gì, dúi vào tay Lan Phương một tờ 500 nghìn, sau đó quay lại nói với người tài xế của mình.

- Thôi chú nhanh nhanh lái xe qua đây cho tôi nhờ! Tôi còn phải đi mấy chỗ nữa! Mưa đến nơi rồi đây này!

Chú Hải nhanh nhẹn lái xe tới chở bà Huệ đi. Vân Vân và Lan Phương chỉ còn biết đứng ngơ ngác, nhìn tờ 500 nghìn mà tức không chịu được.

Lan Phương vẫn đứng nhìn theo chiếc xe, rồi đột nhiên mắt cô tròn xoe, chân tay bủn rủn, miệng nói lắp ba lắp bắp.

- Cái… cái… cốp xe…

- Cái cốp xe làm sao?

- Nó đang… đang mở ra!

Vân Vân lúc này mới nhìn theo hướng chỉ tay của Lan Phương nhưng cô lại không thấy điều cô em đang thấy, dù vậy, cô tin lời Lan Phương. Còn với Lan Phương, cô giờ đây đã chết lặng, hai mắt mở trừng trừng, mồ hôi bắt đầu vã ra khi chiếc cốp xe của bà Huệ đang từ từ mở ra, và… và…

Một gương mặt con gái đang từ từ chồi lên, nhưng điều đáng sợ là gương mặt ấy chỉ có duy nhất một đôi môi đỏ thẫm. Đôi môi ấy tru ra, rồi “bặp” một tiếng, rồi lại mở rộng, cười khanh khách, để lộ hàm răng đen sì nhưng lại rất đều đặn.

Mưa bất ngờ đổ, cả khu chợ nhốn nháo. Đôi môi kỳ quái đã biến mất nhưng chẳng hiểu sao Lan Phương vẫn chưa hết lạnh. Rồi đột nhiên cô nhìn xuống tay mình, ngay tức khắc khẽ lùi lại một bước, tay run rẩy làm tờ tiền 500 nghìn rơi xuống đất. Trên đó, một vòng tròn màu đỏ đang hiện ra, khoanh tròn vào hai số cuối cùng trên dãy số seri.

- Ý em là hai số này đang bị một vòng tròn bằng máu khoanh tròn? -Vân Vân chỉ tay vào dãy số seri trên tờ tiền 500 nghìn và hỏi.

- Dạ vâng! -Lan Phương khẽ gật.

- Nhưng số 12 này thì có ý nghĩa gì cơ chứ? -Cô nhìn chằm chằm hai số cuối trên tờ tiền một lần nữa, gương mặt đăm chiêu.

- Em cũng không biết! Nhưng chắc chắn là nó mang một ý nghĩa nào đó.

Vân Vân ngồi xuống ghế, thật sự là có nghĩ nát óc cô cũng chẳng thể luận ra được ý nghĩa của hai chữ số này. Suy nghĩ thêm một lúc, cô lại quay qua hỏi Lan Phương.

- Em không nhìn thấy mặt của hồn ma đó sao?

Lan Phương lắc đầu, thật sự là cô chỉ nhìn thấy một đôi môi đỏ thẫm, một vòng tròn đỏ khoanh vào hai con số. Tất cả chỉ có vậy! Nhưng cô chắc chắn một điều, hồn ma đó có liên quan đến gia đình bà Huệ. Tuy nhiên, liên quan thế nào và mức độ ra sao thì cô hoàn toàn mù tịt. Bà Huệ là ai, ở đâu, và cả người con trai bị bệnh của bà ta nữa, chẳng hiểu sao có một cảm giác khiến cô tin rằng, tất cả đều có liên quan đến những điều kỳ lạ mà cô đã nhìn thấy.

Vân Vân có điện thoại nên ra ngoài nghe, cả căn phòng rộng bây giờ chỉ còn lại Lan Phương. Mưa vẫn rả rích khiến không khí có phần lạnh hơn, trời đất cũng phủ một màu xám xịt. Lan Phương thấy hơi lạnh nên định trở vào phòng nhưng ngay khi cô vừa đứng dậy, một làn hơi lạnh ngắt đã thộc thẳng vào gáy khiến cô đứng khựng.

Lan Phương gọi Vân Vân. Thật kỳ lạ, rõ ràng cô nhận thức được mình đang cất tiếng gọi nhưng âm thanh lại chẳng thể phát ra. Cô sợ hãi nhìn về hướng cửa; Vân Vân vẫn đang đứng đó nghe điện thoại nhưng lại chẳng hề nghe được tiếng cô. Rồi đột nhiên cánh cửa kêu cọt kẹt và từ từ khép lại, bóng hình của Vân Vân cũng biến mất sau đó. Lan Phương bắt đầu run cầm cập, hai chân muốn bước đi nhưng lại như có ai đó đang giữ lại, không thể nhúc nhích thêm một bước.

Rồi bất chợt, căn phòng cô đang đứng ngập tràn khói đen kịt làm cô ho sặc sụa nhưng vẫn không thể nào kêu cứu. Một cảm giác lạnh toát chạy dọc sống lưng khi đôi môi đỏ thẫm mà cô nhìn thấy lại xuất hiện, nhưng lúc này đã được đặt ngay ngắn trên gương mặt của một người con gái. Cô ta ngồi khoanh tròn trên bàn ở chính giữa gian nhà, nhìn chằm chằm vào bức hình cưới của bố mẹ Gia Huy treo trên tường, bóng lưng nhỏ nhắn được phủ kín bởi một chiếc khăn voan trắng toát. Rồi đột nhiên, một âm thanh gai người vang lên, sau đó là chiếc đầu của cô ta quay 180 độ, nhìn thẳng vào Lan Phương, máu từ cổ tuôn ra như suối, chảy xuống sàn nhà lênh láng. Đôi môi đỏ thẫm của cô ta đập vào mắt Lan Phương khiến cô giật nảy mình, mồ hôi vã ra ướt cả áo. Nhưng đó chưa phải là điều khủng khiếp nhất khi ngay sau đó, như có ai đang cầm dao khoét sâu xung quanh miệng, rồi đôi môi rơi bịch xuống chiếc bàn gỗ, máu me đầm đìa. Chỗ vừa khoét để lại một lỗ tròn rỗng, máu me nhoe nhoét đủ khiến bất cứ ai ngất lịm ngay khi nhìn thấy.

Đôi môi đỏ thẫm sau đó nhảy tưng tưng về phía Lan Phương khiến cô muốn lùi lại cũng không được. Ngay khi nó vừa nhảy lên mặt cô, cơ thể cô cũng ngã bịch xuống sàn nhà.

“Bặp… bặp… bặp…”

Đôi môi cứ mím lại rồi mở ra trước đôi mắt lúc này đã dừng chuyển động của Lan Phương. Rồi bỗng chốc, nó lại mở ra và cười khanh khách. Mím chặt, “bặp”, cười khanh khách, đôi môi ấy cứ lặp đi lặp lại như thế khiến toàn thân Lan Phương cứng đơ, rồi sau đó đôi mắt cũng từ từ nhắm lại.


- Lan Phương, Lan Phương…

Lan Phương choàng tỉnh dậy thì thấy Gia Huy và Vân Vân đang ngồi bên cạnh. Cô hoảng hốt sờ lên môi mình thì không thấy gì cả, nhìn xung quanh cũng không thấy mấy thứ kinh dị khi nãy. Lúc này, Vân Vân hỏi.

- Lúc nãy em làm sao vậy? Chị nghe điện thoại vào thì thấy em nằm bất tỉnh nhân sự dưới sàn nhà, làm chị sợ hết hồn!

- Em làm sao vậy Lan Phương? -Gia Huy cũng lo lắng hỏi han.

Lan Phương thấy toàn thân mệt rũ rượi, cũng không biết phải bắt đầu kể từ đâu nên mới nói.

- Em không sao! Chắc sáng nay dầm mưa ở chợ nên em bị cảm lạnh thôi. -Rồi cô đột nhiên nhìn đồng hồ, thấy chỉ mới mười giờ sáng. -Mà sao anh về sớm vậy? Bố anh không sao chứ?

- Bố anh không sao! -Gia Huy nói. -Nhưng vẫn còn phải kiểm tra thêm một vài hạng mục nữa. Anh cũng đã thuê một người điều dưỡng riêng cho bố rồi, tiện cho sau này chúng ta đi còn có người chăm sóc ông. Anh về nhà vì có chút việc thôi.

- Chắc là việc quan trọng nên em mới về luôn như vậy hả? -Vân Vân hỏi.

- Em cũng không biết là có quan trọng hay không nữa. -Gia Huy đáp. -Cũng chỉ là việc trừ ma như lâu nay mình vẫn làm thôi. Nhưng lần này là một người bạn cũ của bố em nhờ vả nên bố giục em về giúp. Lúc nghe bác ấy nói qua điện thoại thì có vẻ là gia đình bác ấy đang gấp nên em mới về ngay.

Nói rồi, Gia Huy cũng đứng lên vừa sửa soạn đồ đạc, vừa dặn dò Vân Vân.

- Nhà bác ấy cũng không xa đây lắm nên em qua làm nhanh rồi về, chị ở nhà chăm sóc Lan Phương nhé!

- Một mình em đi liệu có ổn không? -Vân Vân băn khoăn.

- Dạ chắc không sao đâu chị! Có gì em sẽ liên lạc với mọi người. -Gia Huy chợt cười. -Hơn nữa, nhà bác Huệ này cũng có ô tô và tài xế riêng nên có việc gì em sẽ bảo bác ấy cho người qua đón chị và Lan Phương, còn bây giờ, cứ phải để Lan Phương nghỉ ngơi một chút đã.

- Cái gì? Nhà anh chuẩn bị qua là nhà bà Huệ sao?

Vừa nghe thấy cái tên Huệ, còn có ô tô và tài xế riêng, Lan Phương bỗng bật người ngồi dậy, đầu óc trở nên tỉnh táo lạ thường. Gia Huy tuy không hiểu gì nhưng vẫn gật đầu với cô.

- Ừm! Nhưng mà sao em cũng biết bác Huệ vậy?

Luồng hơi lạnh lại đang mơn trớn gáy Lan Phương, tuy nhiên, lần này cô không quay lại nữa, bởi cô biết chính xác điều kinh khủng gì đang ở ngay sau lưng mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.