Cô Trợ Lý Và Nàng Gia Sư

Chương 38




Thần Nam quả thật có chút không tin những lời này là do nàng ta nói, xem ra chỗ thần cốt này vô cùng quan trọng đối với nàng ta, nàng ta rất cần có được, vì vậy mới mạo hiểm hành sự.

Hạng Thiên cũng kinh ngạc vô cùng, hắn ta mặc dù muốn có được sức mạnh của thần cốt, nhưng cũng không điên cuồng đến mức muốn tiêu diệt ngũ giai tuyệt thế cao thủ, đối với hắn mà nói tính mạnh còn quan trọng hơn nhiều so với những sức mạnh ẩn chứa trong thần cốt.

Thần Nam nghĩ ngợi mãi, trong người Mộng Khả Nhi có phong ấn một luồng sức mạnh khủng khiếp khó mà tưởng tượng được, đến luồng sức mạnh đó nàng ta cũng chưa hoàn toàn có thể điều khiển được thì không thể nào lại vội vàng muốn có được sức mạnh của thần cốt để tăng võ công cho mình, trong chuyện này nhất định có gì bí mật,khiến cho nàng ta nhất quyết cần phải có được sức mạnh của thần cốt.

Nghĩ tới những chuyện xảy ra ngày hôm nay, Thần Nam càng cảm thấy Mộng Khả Nhi rất đáng nghi ngờ. Mộng Khả Nhi tâm cơ thâm trầm, từ trước tới giờ đều mưu định kĩ càng rồi mới hành động, không thể nào lỗ mãng hành động được, nhưng hôm nay nàng ta lại liều lĩnh xông vào Quang Minh thần điện, có vẻ không để ý tới hậu quả, quả là đã quá lỗ mãng, theo như tính cách của nàng ta mà nói, thật khiến cho người ta không thể nào tưởng tượng được.

Chẳng lẽ cánh tay đó quả thật quan trọng như vậy sao? Không giống với những phần xương khác của thần Quang Minh? Nếu như vậy... Thần Nam nghĩ, mình nhất định phải giữ lại thần cốt, không thể đưa cho Mộng Khả Nhi.

Thần Nam cười, nói: "Được, lần đầu tiên thấy Mộng tiên tử hào khí như thế, ta đồng ý liên thủ, Hạng Thiên ngươi dám không?"

"Ta..."Hạng Thiên dáng người cao lớn dũng mãnh, lại thêm mái tóc màu đỏ huyết, chỉ có điều bây giờ có chút cứng lưỡi. Hắn ta cảm thấy hai người trước mặt quá điên cuồng, còn hơn cả Hỗn Thiên tiểu ma vương hắn vốn đã rất ngông cuồng, lại muốn lấy thân ở tứ giai, tiêu diệt bốn ngũ giai cao thủ.

Thần Nam hào khí ngút trời, cười ha ha nói:

"Nếu như hai người các ngươi dẫn dụ được ba người, cho ta nửa canh giờ, ta có thể giết được một người!", trong câu nói này cũng có phần kích bác Hỗn Thiên tiểu ma vương.

Mộng Khả Nhi cũng nói: "Nếu như dẫn dụ hộ ta ba người, ta cũng có thể giết chết một tên trong nửa canh giờ"

Nghe những lời này, Thần Nam trong lòng giật mình:

"Mộng Khả Nhi quả nhiên rất mạnh, tới nay cô ta đã có thể chiến đấu với tuyệt thế cao thủ, chắc phong ấn trong người cô ta đã phá khai rất nhiều".

Hạng Thiên giật thót mình, hai người trước mắt hào khí ngút trời, đã có lòng tin giết chết tuyệt thế cao thủ, đều này đối với hắn ta mà nói là một sự đả kích không nhỏ, hắn ta mặc dù võ công tinh thâm, có bất thế kì công, khiến hắn ta tin tưởng trăm phần nếu so tài với những cao thủ cùng cấp, nhưng hắn ta cảm thấy nếu như đánh nhau với ngũ giai cao thủ, thì vẫn có thể lành ít dữ nhiều.

Hắn ta không thể nào hiểu nổi, hai người trước mắt sao lại mạnh đến nhường ấy, sững sờ nhìn họ, tuy nhiên cuối cùng hắn ta vẫn cắn răng nói: "Ta chỉ có thể giữ chân một người".

"Được, tốt quá!" Thần Nam nói lớn:

"Vậy, chúng ta bàn bạc một chút, hôm nay nhất định phải làm thật hoành tráng, để lại một truyền kì, ba thanh niên cao thủ đánh bại bốn ngũ giai cao thủ".

Tiểu long xoa đầu, giọng non choẹt nói: "Vẫn còn ta đại đức đại uy Bảo Bảo đại long, trên trời dưới đất chỉ có ta độc tôn..."

"Cốp".

Thần Nam gõ mạnh khiến nó không nói tiếp được nữa, anh chàng bé nhỏ này bắt đầu điên cuồng rồi, có lẽ thật sự có thể tung hoành một trận, nhưng nó vẫn chưa hoàn toàn phục hồi lại như ban đầu, không thể chiến đấu được, chẳng may xảy ra điều bất trắc có trời mới biết được nó có rơi vào giấc ngủ vùi hay không.

Mộng Khả Nhi nói: "Hạng huynh có thể giữ chân được một người, ta và Thần huynh mỗi người có thể giết được một người,hừ, người thứ tư thật khó xử lí, hắn ta mà nhúng tay vào thì chúng ta lành ít dữ nhiều".

Ba người bắt đầu thầm mật nghị.

Bạch tê ngưu thiên sinh là dị chủng, chạy như bay, nhưng bốn lão già phía sau đuổi càng ngày càng gần.

Đúng trong lúc này, Thần Nam đột nhiên giảm chậm tốc độ của Bạch tê ngưu, bốn đại cao thủ lập tức đuổi tới nơi, rõ ràng, ngũ giai Hắc Ám pháp sư vẫn giữ một khoảng cách nhất định với người của Quang Minh giáo hội, cẩn thận phòng bị, suy cho cùng hai bên cũng là đối địch, nói không chừng sẽ tập kịch lẫn nhau.

"Ta bỏ lại thần cốt" Thần Nam ném xương cánh tay thần về phía Hắc Ám pháp sư, đối phương sững sờ, túm lấy theo bản năng.

Ngũ giai Quang Minh pháp sư không thể đuổi theo Thần Nam để tính sổ được nữa, xương tay thần tuyệt đối không thể để thất lạc, ông ta nhanh chóng niệm thần chú, trên không trung lập tức bùng lên một ngọn lửa lớn, lao cuồn cuộn về phía Hắc Ám pháp sư, cả không gian đều cháy lên đỏ rực.

Quang Minh pháp sư ra tay vô cùng ác độc, không cần biết ma lực tiêu hao, phóng ra ma pháp uy lực tuyệt luân, tránh để đối phương chạy thoát.

Hắc Ám pháp sư nhìn thấy đối phương liều mạng, trong lòng giật mình sợ hãi, dù sao thì xung quanh lão cũng có vài kẻ địch hùng mạnh, nếu như lão cũng liều mạng, lúc ma lực hao tổn hết, nhất định sẽ chết một cách không tử tế.

Lão ta mặc dù biết Thần Nam muốn di họa cho người khác, nhưng lão thật sự không muốn bỏ đi thần cốt, nếu như có thể cướp thành công, đối với Quang Minh giáo hội mà nói, sẽ là một sự đả kích rất lớn.

Một lát sau, Hắc Ám pháp sư trong lòng thoải mái hơn.

Lúc này, Thần Nam, Mộng Khả Nhi, Hạng thiên đột nhiên ra tay, tấn công mạnh mẽ về phía hai ngũ giai võ giả.

Hắc Ám pháp sư vui mừng, trong lòng nhẹ nhõm hẳn đi.

Trận chiến này vì đoạt thần cốt mà tiến hành đại hỗn chiến, ngũ giai Quang Minh pháp sư và ngũ giai Hắc Ám pháp sư cuồng bạo thi triển ma pháp, ngọn lửa hừng hực bùng lên trên không trung, giống như một biển lửa trên trời cao, những tiếng nổ lớn 'bùm bùm' vang lên, giống như thiên la địa võng, đan thành một tấm lưới quang khổng lồ trên không trung, cả thiên không chỗ nào cũng thấy ánh sét.

Đại chiến trên mặt đất cũng kịch liệt không kém. Giữa Thần Nam, Mộng Khả Nhi, Hạng Thiên và hai ngũ giai cao thủ, kiếm khi, đấu khí ngang dọc.

Năm người đánh từ đường lớn tới bên những cây ven đường, từng hàng cây đại thụ đã bị đánh nát vụn dưới kình khí mạnh khủng khiếp của năm người.

Võ công đạt tới mức của bọn họ, sức phá hoại đều khó có thể tưởng tượng được, hai lão giả của Quang Minh giáo hội, đang chống chọi lại với Mộng Khả Nhi và Hỗn Thiên tiểu ma vương trên không trung. Mỗi người trong số họ vung tay lên, là mười cây đại thụ chọc trời bị nhổ tung gốc, bay thẳng lên trời, lao về phía đối thủ trong không trung, tiếng nổ vang trời, còn hai ông già ống tay rộng vung ra, những khối đá lớn như cối xay, vùn vụt không ngừng lao lên không trung, giống như trận mưa sao băng dày đặc, đúng là khí thế kinh thiên động địa.

Trên không trung, chín cánh ngọc liên hoa của Mộng Khả Nhi bay ra, giống như chín lưỡi thần đao tới từ thiên giới, phát ra ánh sáng chói lóa, vô cùng mạnh mẽ, những nơi nó đi qua, không có một binh khí nào có thể ngăn cản được, từng hàng cây đại thụ bay thẳng lên trời đều bị cánh ngọc liên chém thành vô số đoạn giống như tờ giấy, sau đó nổ vỡ tung, đám đá to như chiếc cối xay bị Mộng Khả Nhi dùng đạo pháp Tâm lôi chưởng đánh tung thành những mảnh vụn, bắn tung ra khắp nơi

Hỗn Thiên tiểu ma vương cũng vô cùng dũng mãnh, Hỗn Thiên Hư Không đạo được hắn ta phát huy tới cảnh giới cực điểm, một hố đen kịt khổng lồ xuất hiện trước ngực hắn ta, sức mạnh không gian tới từ dị giới, mạnh mẽ giống như trường giang cuồn cuộn, sóng lớn ngút trời, hung bạo sục sôi, chỉ trong chớp mắt đã phá tan hết quá nửa cây cối ở phía dưới, hai ngũ giai cao thủ không ngừng bị sức mạnh của dị giới này đánh bay ra.

Thần Nam huyền công thông thể, thiên địa nguyên khí từ đỉnh đầu tràn vào, chảy khắp trong cơ thể, toàn thân bao phủ hắc khí, giống như ngọn lửa u minh, Diệt Thiên Thủ uy lực mạnh mẽ hết đòn này đến đòn khác tung ra, đánh tới trời long đất lở, đá vỡ bay tứ tung, chưởng thủ màu đen khổng lồ đánh nát vô số cây cối, cả sơn địa như bị đập bằng.

Bốn đại tuyệt thế cao thủ của Tây phương, ba đại thanh niên cao thủ của Đông phương đánh tới thiên hôn địa ám, sơn địa rung chuyển, đây là một trận đại chiến kinh động giới tu luyện phương Tây.

Kêt quả cuối cùng, ngũ giai Quang Minh pháp sư ma lực dường như cạn kiệt, khi đại đội người ngựa của Quang Minh giáo hội đuổi tới, hai ngũ giai võ giả đã không thể cử động, nằm dài trên mặt đất, giống hệt như người đã chết.

Hai người này bị trọng thương nghiêm trọng, bọn họ nói đứt quãng những việc xảy ra sau này, ngũ giai Hắc Ám pháp sư và Quang Minh pháp sư đại chiến xong cũng kiệt sức, bị ba đại thanh niên cao thủ của Đông phương bắt mất.

Ngày hôm nay toàn giới tu luyện Tây phương chấn động.

Quang Minh giáo hội công khai tuyên bố, Tân Lan đế quốc Quang Minh thần điện bị Hắc Ám giáo hội tấn công, đám đông nhân viên thần chức xuất động, ba vị tuyệt thế cao thủ xuất kích, xảy ra đại hỗn chiến kịch liệt với Hắc Ám giáo hội tại Tân Lan đế đô, trong trận chiến này, ba thanh niên cao thủ của Đông phương đã rơi vào vòng xoáy của đại chiến, đánh bị thương hai vị tuyệt thế cao thủ của Quang Minh giáo hội, đánh bại và bắt đi ngũ giai pháp sư của Hắc Ám giáo hội.

Tin tức hỗn độn mơ hồ, Quang Minh giáo hội cố gắng giấu đi thông tin làm sống lại thần Quang Minh.

Hắc Ám giáo hội và Quang Minh giáo hội, từ trước tới giờ tranh đấu không thôi, sau khi mọi người nghe được thông tin này, cũng không vì đó mà cảm thấy kinh ngạc, điều thật sự khiến người ta kinh ngạc chính là thông tin hỗn độn không rõ ràng đằng sau, ba đại thanh niên cao thủ Đông phương, đánh trọng thương hai vị tuyệt thế cao thủ của Quang Minh giáo hội, đánh bại và bắt đi ngũ giai pháp sư của Hắc Ám giáo hội, điều này làm cả giới tu luyện Tây phương chấn động.

Ba người thanh niên hai mấy tuổi rốt cuộc là những nhân vật như thế nào mà có thể đánh bại ba vị lão tiền bối ngũ giai cao thủ, lại còn đánh trọng thương họ, điều này thật đáng kinh ngạc!

Điều này khiến cho rất nhiều người trong giới tu luyện Tây phương lo lắng, than thở giới tu luyện Đông phương càng ngày càng mạnh lên, "Pháp khí bại vong luận", " An dật bại vong luận" lại một lần nữa được người ta nhắc tới.

Ở giới tu luyện Tây phương, từ trước tới giờ đã có "Pháp khí bại vong luận" và "An dật bại vong luận, những bậc tiền bối cho rằng, cùng với việc Tây phương ỷ lại ma tinh hạch và các loại ma pháp khí, pháp sư không coi trọng tập trung ma pháp của bản thân, võ giả quá ỷ lại ma pháp vũ khí, vì thế mà cao thủ cái thế hàng trăm năm cũng không xuất hiện nổi một người.

Trong quá khứ xa xôi, giới tu luyện Tây phương đã từng trải qua thời kì lịch sử vô cùng huy hoàng, những năm tháng đó đã từng xuất hiện những pháp thần và đấu thần có thể sánh ngang với thần linh.

Trong những năm tháng xa xôi, mọi người không dựa vào ngoại vật, hoàn toàn dựa vào bản thân mình để tu luyện, trong thời kì đó cơ thể của những ma pháp sư rất hùng mạnh chứ không yếu ớt, bọn họ không những tu luyện làm thế nào để khống chế điều khiển ma pháp nguyên tố, mà còn dùng ma lực để luyện nhục thể, những ma pháp sư đó đúng là vô cùng đáng sợ.

Còn võ giả thì căn bản không cần dùng tới vũ khí ma pháp, điều kiện tu luyện của họ vô cùng gian khổ, có thể độc lập lao vào trong những khu rừng nguyên thủy có ma thú xuất hiện để tu luyện, chính là trong những khoảnh khắc sinh tử tôi luyện thành bản lĩnh.

Quang Minh giáo hội không thể ngờ rằng hai luồng thông tin hỗn độn không rõ ràng đã dẫn tới hai loại "Bại vong luận" một lần nữa được nhắc tới, bọn họ thầm vui mừng vì đã di chuyển được sự chú ý của giới tu luyện.

Hai ngày sau, Thần Nam, Mộng Khả Nhi và Hạng Thiên ở bên ngoài đô thành Tân Lan, nếu như không phải vì truy binh của Quang Minh giáo hội, bọn họ đã chạy xa hơn nữa rồi.

Bốn cao thủ tuyệt thế của Quang Minh giáo hội, hiện nay có ba người đang bị trọng thương, chỉ còn một người là không sao, sự truy đuổi của thần điện đối với ba người bọn Thần Nam mà nói căn bản không thể tạo thành uy hiếp được nữa.

Trên thực tế, trong số bốn tuyệt thế cao thủ chỉ có vị pháp sư là người của thần điện, ba võ giả kia chỉ là những cao thủ tiền bối do Tân Lan đế quốc mời tới để bảo vệ xương cánh tay của Quang Minh thần, giáo hội thật chất đã bỏ ra lực lượng lớn.

Quang Minh giáo hội của Tân Lan đế quốc bây giờ không thể uy hiếp tới ba người, nhưng Hắc Ám giáo hội thi đem đến cho ba người ấp lực vô cùng lớn, đám người này bí mật truy kích bọn họ, có tới bốn ngũ giai cao thủ.

Theo những gì mà vị ngũ giai Hắc Ám cao thủ bị bắt nói ra thì có ba người được mời từ nước khác tới, chuẩn bị tấn công trên đường Quang Minh giáo hội bảo vệ xương tay thần.

Ba người vô cùng kinh ngạc, đúng là đụng phải tổ ong, không ngờ truy binh lại hùng mạnh như thế.

Buổi tối, bọn họ tới một vùng đồi gò, ở đây không có những cây cối cao to mà chủ yếu là những cây rậm thấp, ba người ngồi túm lại bên này đống lửa, không nói gì ăn thịt nướng.

Ngũ giai Hắc Ám pháp sư ngồi ở bên kia đống lửa, cẩn thận nướng cho tiểu long một xiên cánh chim, đường đường là ngũ giai Hắc Ám pháp sư lại rơi vào bước đường này, thật khiến cho người ta khóc không ra nước mắt, "người ở dưới hiên nhà không thể không cúi đầu".

Bây giờ đang là mùa xuân, trăm hoa đua nở, gió đêm thổi tới mang theo hương hoa ngào ngạt, tuy nhiên, ba người thanh niên ngồi bên đống lửa vẻ mặt lạnh lùng vô cùng.

Ba người phán đoán rất lâu, cho dù ai đưa ra điều kiện cao như thế nào, hai người còn lại cũng không muốn từ bỏ cánh tay thần, muốn lập tức dùng vũ lực để quyết định quyền sở hữu thuộc về ai.

Hỗn Thiên tiểu ma vương một quyền đấm xuống mặt đất, một cục đá lập tức vỡ vụn, hung ác nói: "Hỗn Thiên đạo đưa ra ba mươi lăm vạn đồng tiền vàng, các người lẽ nào vẫn không thỏa mãn sao?"

Mộng Khả Nhi vô cùng bình tĩnh nói: "Đạm Đài thánh địa đưa ra bốn mươi vạn đồng tiền vàng".

"Ngươi...." Hạng thiên hai mắt đỏ ngầu, trợn tròn nhìn Mộng Khả Nhi.

Thần Nam đã rất lâu không hề nói gì, chàng không có hậu thuẫn lớn mạnh như hai người kia, chàng chỉ có thể dùng vũ lực để tranh giành, tuy nhiên trước khi ra tay, chàng cần phải hiểu được một chút sự tình.

"Các ngươi không cần tranh giành, Quang Minh giáo hội không phải là có nhiều thần điện sao, xương của Quang Minh thần được phong ấn trong các nơi đó, chúng ta đã biết được bí mật này, chi bằng đi cướp một nơi nữa", Thần Nam mỉm cười nói.

Mộng Khả Nhi nói: "Thần điện của Tân Lan đế quốc là thần điện đầu tiên mở phong ẩn, lấy thần cốt ra, thần điện khác chưa làm như vậy, trải qua cơn phong ba này, trong thời gian ngắn, Quang Minh giáo hội chắc sẽ không tiếp tục mở bất kì phong ấn của tòa thần điện nào khác, chúng ta căn bản không thể phá được những phong ấn đặc biệt đó".

"Ừm" Thần Nam thầm kêu lên, những thánh địa này đúng là lợi hại, từ rất sớm đã biết được những thông tin này, chàng bây giờ mới thông qua họ mà biết được.

"Ta cần thần cốt".

Dưới ánh trăng mờ áo, Hạng Thiên vẻ mặt hung dữ, Mộng Khả Nhi ngồi bên cạnh càng trở nên siêu trần thoát tục, giống như Nghiễm Hàn tiên tử.

Mộng Khả Nhi cho thêm một thanh củi vào đống lửa, nói với Hạng Thiên: "Ngươi cho dù có được thần cốt, cũng không có cánh nào chiếm được sức mạnh bên trong nó làm của mình, bởi vì trước khi Quang Minh thần bị đánh tan xương nát thịt đã chuẩn bị trước cho việc trùng sinh sau này, ông ta đã phong ấn sức mạnh của mình trong thần cốt, ngươi căn bản không có cách nào để luyện hóa, chiếm làm của mình được".

"Hừm, đừng có lừa người khác, đã không có tác dụng gì, tại sao ngươi phải tranh giành nó", Hạng Thiên lộ ra vẻ khó chịu.

"Ta cần dùng nó để phong ấn ác ma, chỉ cần đặt nó trong trận pháp là được".

"Cái gì?" Hạng thiên lập tức biến sắc, anh ta dường như nhớ ra điều gì, kinh ngạc nói: "Chẳng lẽ ác ma mà Đạm Đài cổ thánh địa phong ấn sắp phá được phong ấn rồi sao?"

"Đúng thế, sức mạnh của phong ấn đã vô cùng yếu, nhất định cẩn phải bổ sung thêm thần lực, nếu không thì sau khi ác ma phá phong ấn thoát ra, không những Đạm Đài thánh địa chúng ta gặp họa, mà Hỗn Thiên đạo các người cũng không thể thoát khỏi, đừng quên rằng, năm đó, tổ sư của phái ngươi cũng tham gia phong ấn" Mộng Khả Nhi vô cùng bình tĩnh nói.

Thần Nam trong ngực bùm một tiếng... ác ma Đạm Đài Tuyền phong ấn . chính là ác ma Đạm Đài Tuyền phong ấn.

Khi đó trong Hư thiên huyễn cảnh của Vô Danh thần ma ở vùng đất chết, chàng đã nhìn thấy một giấc mơ của Mộng Khả Nhi, đúng là có chuyện như vậy.

Vạn năm trước, Đạm Đài Tuyền đã phong ấn một ác ma, đó chính là cường giả cùng thời với Thần Nam, đã vạn năm trôi qua, ác ma đó vẫn sống, vậy thì trước khi bị phong ấn hắn ta đã phá vỡ tử cảnh. Điều này nói lên rằng, Đạm Đài Tuyền khi đó cũng có năng lực tương ứng, khi đó nàng ta đã là nhân vật cấp tiên thần, vì thế bây giờ phong ấn yếu đi, cần phải có sức mạnh cấp tiên thần mới có thể bổ xung được.

Thần Nam kinh ngạc vô cùng, ác ma khiến cho chàng rùng minh, đồng thời dung mạo của Đạm Đài Tuyền lại một lần nữa hiện về thật rõ ràng trong trái tim chàng. Rất lâu sau, Thần Nam mới bình tĩnh lại được, chàng ép mình tạm thời quên đi những chuyện trước kia, bây giờ chàng cũng chẳng thể thay đổi được điều gì.

Thần Nam bắt đầu suy nghĩ tình hình hiện nay, Mộng Khả Nhi hành động lỗ mãng như vậy bất chấp hậu quả giành thần cốt, thì ra là vì nguyên nhân này.

Chàng cũng thật trùng hợp đã bị cuốn vào trong cơn lốc xoáy này, sức mạnh trong thần cốt khó mà luyện hóa, đối với chàng mà nói thì cũng không có tác dụng lớn nào, chàng quả thật đã không hiểu gì mà bị rơi vào hành động lần này.

"Bảo Bảo, đưa thần cốt cho họ, chúng ta đi..." Thần Nam quay người nói với Long Bảo Bảo, nhưng đột nhiên chàng ta lập tức sững sờ.

Tiểu trảo màu hoàng kim của tiểu long đang bẻ mạnh xương tay của thần Quang Minh, những vết nứt vốn có trên đó dưới sức mạnh của con tiểu quái vật là tiểu long, xương cánh tay nhanh chóng gãy ra.

Một hạt châu tử màu vàng sáng lóa chói mắt rơi vào trong tiểu trảo của nó, tiểu long chớp chớp đôi mắt to hiếu kì nhìn chằm chằm, sau đó ném vào mồm cắn manh, nghe thấy lời nói của Thần Nam, nó nói không rõ ràng: "Đưa cho họ làm gì...cứng quá...ta cắn cắn cắn cắn cắn..."

Ngũ giai Hắc Ám pháp sư vẫn đang giúp tiểu long nướng cánh chim, ngồi bên cạnh nó, vẫn nhìn nó gõ bẻ thần cốt, nhưng không ngờ nó lại lấy được một hạt châu tử, đôi mắt kinh ngạc của ông ta suýt nữa thì rơi ra ngoài.

Mộng Khả Nhi kêu lên thất thanh, nhanh chóng lao về phía tiểu long, Hạng Thiên cũng kêu lên một tiếng nhanh chóng lao về phía tiểu long.

Tiếng kêu kinh ngạc của hai người thật sự làm cho tiểu long giật nảy mình 'ực' một tiếng, châu tử màu vàng bị nó nuốt vào trong bụng, con vật nhỏ bé bay lên không trung, tức giận kêu lên:

"Ta bị các ngươi làm cho giật mình, châu tử bị nuốt rồi, đều tại các ngươi, thần thuyết, lúc ăn đồ không được nhai nuốt vội, ta rất tức giận".

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.