Cố Tổng Chúng Ta Ly Hôn Đi

Chương 37: 37: Mò Mẫm Khắp Thượng Quan Phủ 2




Edit: Nayuki

Beta: Sakura

P/s: Từ giờ Sa sẽ sửa lại cách gọi của tiền: kim tệ = đồng vàng, ngân tệ = đồng bạc, đồng tệ = đồng.

Mấy ngày liên tiếp việc bày quầy bán hàng không khác gì chiến đấu.

Mỗi lần Alice xuất hiện, trước sạp đã xếp một hàng dài. Không tới mười lăm phút, bánh sandwich đã bị bán hết sạch.

Có một số khách hàng nghĩ đến lượt mình thì bánh cũng không còn nên giở thói khôn vặt, lén lút chen ngang.

Bình thường thì lần đầu cảnh cáo, lần thứ hai trong ngày thì tặng cho một cái vòi rồng. Nhiều lần gặp cảnh như vậy thì cũng phải đàng hoàng thôi.

Các chủ quán xung quanh nhìn Alice bán đắt hàng mà thèm chết đi được, cũng mong được dính chút may mắn. Nhưng cứ học làm theo ra được sandwich thì sống chết bán không xong.

Cuối cùng thì bọn họ cũng đành từ bỏ, không còn muốn tự làm khổ mình nữa.

Hôm nay bán xong sandwich, Alice định quay lại khách sạn thì Danni đến tìm cô, “Cửa hàng đã sửa sang xong xuôi, cô có muốn ghé qua xem không?”

Nhanh vậy sao? Alice hơi ngạc nhiên.

Suy nghĩ một chút, cô trả lời. “Được, qua ngó một chút.”

Cửa hàng cách sạp hàng không xa, đi bộ mấy bước là tới.

Ngay trước cửa, một bảng hiệu màu đen ghi “Cửa hàng thực phẩm Alice”.

Nhìn bảng hiệu này Alice nhớ lại rất nhiều chuyện xưa.

Trước khi xuyên không, cô cũng là thành phần tri thức tiến bộ. Ngày đầu vào công ty, bộ phận HR (phòng nhân sự) đã yêu cầu cô đặt một cái tên tiếng Anh để thuận tiện xưng hô. Lúc ấy không suy nghĩ nhiều tiện tay điền cái tên bình thường hay gặp nhất là “Alice” cho mình.

Sau này ham hố chơi game, đặt tên khó đến nỗi muốn phát bệnh. Alice nghĩ to đầu nứt óc cũng không ra tên gì hay, cuối cùng lấy tên tiếng Anh của mình xem như ID game.

Bây giờ đến thế giới khác mở cửa hàng, cũng không mong cái tên “Alice” có thể có công dụng nào khác…

Gạt những suy nghĩ vẩn vơ, sau khi đẩy cửa vào Alice thấy tường cửa hàng được sơn màu vàng nhạt, ở giữa bày bàn làm bằng gỗ thô, nhìn đơn giản mà ấm áp.

Ở bên trong được ngăn ra một khu vực không nhỏ để làm bếp và quầy lễ tân.

“Thấy sao ạ?” Danni cười hỏi.

“Hài lòng hơn mức tôi mong đợi.” Alice vui vẻ nói. Cô dự tính nếu chất lượng không đạt yêu cầu, vật dụng kém quá mức so với yêu cầu trong bản vẽ thì cô không thể không tự thân xắn tay áo lên mà làm.

Hiện tại xem ra vật dụng giống bản vẽ như đúc nên bớt được bao nhiêu việc.

“Vậy có muốn xem qua tầng hai không?”

“Xem chứ.”

Vào phòng ngủ, Alice thấy một cái giường gỗ đặt sát bên trong, bên cạnh là tủ quần áo, bàn ghế và một số đồ dùng gia đình khác đều có đủ.

Cô rất vui vẻ, hỏi lại,”Chi phí sửa sang hết bao nhiêu vậy?”

“ Trong quá trình sửa chữa, có hai công nhân dùng ma pháp. Hơn nữa việc chế tạo đồ dùng trong nhà chi phí cao hơn dự tính, tổng cộng hết 210 đồng bạc.”

May mắn cứu được đồng đội của Hunter, nên có được 2 đồng vàng làm thù lao, nếu không trả hết số tiền trên giấy tờ xong ngay lập tức bị phá sản…

Alice cảm thấy thật may mắn, sau khi giao đủ chi phí, cô hỏi thăm “Nhà tuyển dụng có cần phải đi đăng ký ở tòa thị chính không?”

“Phải ạ.” Danni trịnh trọng nói.

“Chỉ cần quý cô nói yêu cầu, chúng tôi sẽ giới thiệu một số người thất nghiệp phù hợp tới.”

“Sau khi đồng ý thuê họ, hội sẽ thu một chút chi phí giới thiệu.”

Alice không cần nghĩ nói ngay, “ Tôi muốn thuê bốn người, tuổi khoảng 10 tới 14, tốt nhất là biết tính toán sổ sách.”

“Nếu không biết cũng không sao, tôi sẽ dạy từ từ. Có điều nhất định phải là người trung thực, chịu thương chịu khó, ham học hỏi, có chí tiến thủ.”

“Quyền lợi là một ngày được ăn hai bữa, được cung cấp chỗ ở ký túc xá. Thời gian làm việc từ 7 giờ sáng đến 7 giờ tối, mỗi tháng được nghỉ bốn ngày, tiền lương là 4 đồng bạc.”

Danni ngây ra, “Tầm tuổi từ 10 đến 14 sao?”

Cô nhắc nhẹ, “Trẻ con tầm tuổi này nếu không thể học được một nghề nào đó, đều không làm được việc gì cả.”

“Không sao, tôi biết.”

Nếu khách hàng đã nói vậy, Danni đồng ý, “Vậy tôi sẽ quay về tìm chọn người thích hợp ạ.”

“Tôi còn muốn thuê một gian nhà dân gần đây để làm thành ký túc xá cho nhân viên ở.” Alice nghĩ nghĩ một chút bổ sung thêm.

“Chung quanh đây có rất nhiều nhà trống, sau khi chỉnh lý lại tư liệu cẩn thận, tôi sẽ giao tất cả cho ngài một lượt.” Danni trả lời.

“Không cần chờ quá lâu đâu ạ, ngay bây giờ tôi sẽ quay về tòa thị chính và hoàn thành công việc luôn.”

“Cũng được.”

Sau khi quay lại tòa thị chính, Danni bắt đầu tìm kiếm thông tin.

Mất một lúc lâu, cô mới báo cáo “Nhà dân, có hai phòng ngủ, tiền thuê 6 ngân tệ một tháng, nằm ở ngay lầu bên cạnh.”

“Độ tuổi thích hợp tìm được đúng hai chị em. Chị tên Catherine, 14 tuổi, biết tính toán đơn giản. Em tên Katy, 12 tuổi, nhanh nhẹn, chịu thương chịu khó.”

“Còn lại tư liệu của một số người được chọn khác đều ở trong này.”

Nói xong cô đưa một chồng tài liệu dày đặc chữ qua.

Alice lật hồ sơ ra xem có ai thích hợp không. Chưa xem hết nửa đã chọn được hai người.

Một người tên là Belly, 14 tuổi, cao lớn khỏe mạnh.

Một người khác tên là Dick, 13 tuổi, dáng vẻ gầy yếu nhưng nhìn khá thông minh.

“Được, tôi sẽ liên hệ với bọn họ.” Danni cất kỹ tư liệu đi, nghiêm cẩn nói: “Nếu bốn người này đồng ý, chiều nay tôi sẽ dẫn bọn họ đến tìm cô.”

“Nếu người có hành vi không đúng, làm chuyện bậy bạ thì xử lý sao?”

“Đưa về tòa thị chính, chúng tôi sẽ miễn phí giới thiệu người khác.”

Nhận được câu trả lời hợp lý, Alice cũng yên tâm.

Sau đó hai người đi xem nhà dân,

Kiểm tra thấy phòng ở không có vấn đề gì, Alice trả tiền thuê nhà một năm, ký hợp đồng, và cầm lấy chìa khóa phòng đã thuê.

Đến khi xong xuôi toàn bộ, 4 đồng vàng vất vả tích lũy đã không chân mà chạy, còn lại duy nhất một đồng vàng.

“Tiền thật không muốn tiêu.” Alice thở dài.

Cô thuấn di về quán trọ thanh toán tiền phòng xong sau đó mang nguyên liệu nấu ăn về quán mình.

Vào nhà bếp, việc đầu tiên là chế tạo thật nhiều băng bỏ vào tủ, làm một cái tủ lạnh đơn giản.

Để thịt bò, thịt heo vào tủ ướp lạnh, giữ cho nguyên liệu tươi mới.

Đổ bột mì vào thùng gỗ, để hộp tương ngọt lên bàn cho tiện dùng.

Sau đấy viết một cái bảng giá ghi rõ: “Sandwich thịt heo, giá bán 20 đồng”, “Sandwich thịt bò, giá bán 20 đồng.”

“Có người hỗ trợ, hiệu suất chế biến sẽ nhanh hơn nhiều, số nguyên liệu này chắc không đủ.” Nghĩ vậy Alice chay qua chạy lại mua thêm một mớ nguyên liệu trữ trong phòng.

**

Đến xế chiều, Danni dẫn bốn người tới đây.

“Đây là hai chị em Catherine, Katy.”

“Đây là Belly, đây là Dick.”

“Còn đây là chủ cửa hàng Alice.”

Danni giới thiệu đơn giản, sau đó mở cửa “Tôi đi ra ngoài dạo một vòng, mọi người nói chuyện nhé.”

Alice nhìn Catherine, “Em biết tính toán đúng không?”

Catherine gật đầu, “Đúng ạ.”

“Nhìn bảng giá một chút.” Alice cố tình kiểm tra cô bé một chút “Chị có hai cái bánh thịt heo, một cái bánh thịt bò, đưa em một đồng bạc, em sẽ trả lại chị bao nhiêu?”

Catherine trả lời rất nhanh. “Dạ 40 đồng ạ.”

“Mua 15 cái sandwich, đưa em 1 đồng vàng.”

“Trả lại 97 đồng bạc.”

Alice lại thử vài trường hợp khác, Catherine trả lời vừa nhanh vừa chính xác, Alice mới thoải mái cười.

Cô nhìn về ba người còn lại, “Ba người có năng khiếu gì không?”

Cả ba đều lắc đầu.

“Vậy thì học làm sandwich với chị!” Alice vẫy tay gọi bọn nhỏ tới “Đến đây, nhìn cách chị làm rồi học theo.”

Trên bàn, bánh mì trắng đã được cắt sẵn, thịt muối, rau xà lách, tương ngọt cũng đủ cả.

“Hai miếng bánh mì tam giác, ở giữa quét một lớp tương ngọt, kẹp một miếng rau xà lách, một miếng thịt muối rồi kẹp lại. Dùng dao cắt phần thừa cho thành hình tam giác gọn gàng. Thấy sao, đơn giản đúng không? Tất cả làm thử đi.”

Dick làm đầu tiên.

Cậu ta lấy cái chổi nhỏ, quét đều một lớp tương vào một mặt. Lấy một miếng rau xà lách để lên, đến thịt muối rồi kẹp lại, dùng dao cắt sạch phần thừa

“Làm tốt lắm, cậu làm rất tốt đấy.” Alice khen nhiệt tình.

Ánh mắt Dick sáng lên, nhìn rất vui vẻ.

“Hai người thử đi.” Alice giục Katy và Belly.

Katy làm không tẹ lắm, nhưng bước cắt nguyên liệu thừa cuối cùng thành hình tam giác không được gọn cho lắm.

Belly thì không ổn, tương ngọt chỉ quét chút xíu ở giữa, rau xà lách thì kẹp 2 miếng. Khi cắt lại thành hình tam giác thì cắt đứt cả miếng bánh.

Alice nhíu mày, định nói gì thì ngoài cửa  có tiếng nổ mạnh.

Cô chưa vội nói mà dặn “Chị ra ngoài xem chuyện gì rồi quay lại ngay, mấy đứa chờ một lát.”

Bốn người đều gật đầu ngoan ngoãn.

Alice vội vàng đẩy cửa ra ngoài.

Khi trong phòng chỉ còn lại bốn người, Belly ngay lập tức lộ bản chất.

“Làm tốt lắm, cậu làm rất tốt đấy.” Nó bắt chước ngữ điệu của Alice, móc máy còn ra vẻ nháy mắt với Dick.

Dick không vui, “Dĩ nhiên là làm tốt hơn cậu!”

“Làm tốt thì được gì chứ? Không phải cũng là làm việc sao.” Belly xùy một tiếng. “Nhưng tôi nghe nói, nếu được lãnh chúa dự bị chọn trúng sẽ được ở phòng lớn, còn được đọc sách, được học võ!”

“Còn chúng ta thì…” Nó lắc đầu dáng vẻ như thất vọng vô cùng.

“Bao ăn bao ở, còn có tiền lương hàng tháng, tốt mà.” Catherine không nhịn được nói mấy câu đạo lý, “Người ta cũng không nợ cậu, dựa vào đâu phải cho cậu đi học võ, cho cậu ở phòng lớn? Có thể cho cậu việc làm là tốt lắm rồi.”

“Tiền đồ!” Belly trừng mắt với Catherine “Người ta còn chưa thuê cậu mà đã không nhịn được nói dùm rồi ha?”

“Đã không muốn thì đừng tới! Từ chối làm việc này thì để cơ hội cho người khác cần hơn, vậy không được sao?” Katy thấy chị mình bị dạy dỗ, ngay lập tức nói lại.

Belly không chịu nhịn, “Nếu không phải là không có cơ hội tốt hơn… Ai mà thèm tới chứ!”

“Không nắm lấy cơ hội trước mắt, lại không có khả năng kiếm được cơ hội tốt hơn mà chỉ biết càu nhàu. Vậy cũng chẳng có tiền đồ!” Katy cười mỉa.

Belly tức quá sức, nhưng không muốn chấp nhặt với con gái, quay qua bảo Dick “Không phải cậu làm tốt lắm à? Sau này cuộc sống của tôi đều dựa cậu cả.”

“Đâu ra vậy?” Dick không đồng ý.

“ Không làm thì tôi đánh cậu!” Belly giơ nắm đấm lên dọa dẫm.

“Còn chưa được nhận việc, đã nghĩ tới công danh tiền tài, lại còn không muốn làm.” Katy cực kỳ khó chịu.

“Em bớt tranh cãi đi.” Catherine kéo tay áo em mình, ra hiệu cô bé im lặng. Nếu lỡ đánh nhau thật, hai chị em sức yếu dễ bị thiệt lắm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.