Có Tồn Tại Hạnh Phúc?

Chương 36: Lên đường rời khỏi kinh thành




-Sư huynh…

Bước từng bước một đến trước mặt Mộ Dung Diệc Hàn, Mộ Tịch nghẹn ngào, cố nén không cho nước mắt lăn xuống.

Sau khi kinh ngạc, Mộ Dung Diệc Hàn lùi về sau mấy bước, khép nhẹ hai mắt lại:

-Nàng tới đây làm gì?

Là tới tìm hắn sao?

Mộng Tịch không nghĩ Mộ Dung Diệc Hàn sẽ dùng loại thái độ này với nàng, lạnh nhạt xa cách giống như người lạ gặp nhau, làm trong lòng nàng không khỏi lạnh lẽo. Mộng Tịch cho là hắn vì chuyện nàng đào hôn mà tức giận, nên vội vàng chạy tới bên cạnh hắn, kéo kéo ống tay áo của hắn:

-Sư huynh… xin lỗi, ta không cố ý không từ mà biệt, ta…

-Nàng cái gì?

Đợi nửa ngày không nghe thấy Mộng Tịch nói chuyện nữa. Mộ Dung Diệc Hàn rút ống tay áo của mình trong tay nàng ra.

-Ta…

Cúi đầu nhìn bàn tay đã trống không, Mộng Tịch khẽ cắn môi:

-Sư huynh, ta biết những việc ta làm lúc đó là muội không đúng. Vì thế mặc kệ huynh đánh ta, mắng ta, ta đều cam chịu. Chỉ là, ta… ta thật sự không thể nào gả cho huynh được…

-Được rồi! Không cần nói nữa!

Lạnh lùng cắt ngang lời nói của Mộng Tịch, Mộ Dung Diệc Hàn không nhịn được lắc đầu, khóe miệng vẽ ra một nụ cười khổ sở.

Mộ Dung Diệc Hàn đột nhiên cảm thấy rất buồn cười, toàn bộ Thiên Thanh ngoại trừ sư phụ ra không ai biết được thân phận thật sự của hắn, mà sư phụ cũng dã đáp ứng tuyệt đối không nói cho người khác biết. Nàng căn bản là không thể nào biết được hắn ở đây, vậy thì làm sao hắn có thể tưởng tượng rằng nàng đến tìm hắn đây?

-Sư huynh!

Mộng Tịch bị Mộ Dung Diệc Hàn quát, làm giật nảy mình, câu nói tiếp theo mắc nghẹn ở cổ họng. Mộng Tịch lại thử đưa tay ra kéo ống tay áo của hắn, nhưng còn chưa động đến đã bị hắn hung hăng đẩy ra.

Mộ Dung Diệc Hàn xoay người, lạnh lùng nhìn nàng nói:

-Nàng vẫn chưa trả lời ta, đêm khuya muội tự tiện xông vào cấm cung làm gì?

Ánh mắt sắc bén của hắn làm cho Mộng Tịch không tự chủ được đứng thẳng sống lưng. Sư huynh… từ trước đến giờ, huynh ấy chưa bao giờ có thái độ lạnh nhạt với nàng như vậy!

-Ta tới tìm Liễu phi nương nương.

Mặc dù trong lòng nàng vẫn có chút hoài nghi, nhưng Mộng Tịch vẫn thẳng thắn nói cho hắn biết sự thật. Nàng đã làm huynh ấy tổn thương một lần, vì vậy không thể lừa dối huynh ấy lần nào nữa.

-Tìm Liễu Phi? Vào nửa đêm?

Mộng Tịch gật đầu, trong lòng trấn định hơn rất nhiều:

-Sư phụ bị thương, muội cần phải tìm Nữ Oa thạch mới có thể cứu được người. Ta hoài nghi trên người Liễu Phi đang giữ một khối, vì thế…

Lại là vì sư phụ của nàng! Mộ Dung Diệc Hàn không nhìn Mộng Tịch:

-Nàng đi đi, ở đây là nơi nàng không thể đến. Hôm nay ta coi như không nhìn thấy nàng, sau này nàng cũng đừng tới đây nữa.

-Không được, ta còn phải tìm Liễu Phi…

-Hừ! Không được! Nàng dựa vào cái gì nói không đi? Nàng cho nàng là ai? Nàng coi hoàng cung là địa phương muốn tới thì tới muốn đi thì đi sao?

Mộ Dung Diệc Hàn không hiểu được, nàng luôn mồm đều là sư phụ nàng, chẳng lẽ ở trong lòng nàng, ngoại trừ sư phụ của nàng ra, sẽ không bao giờ có người nào khác sao?

-Ta…

Mộng Tịch bĩu môi, nhất thời cảm thấy vô cùng ủy khuất. Từ trước đến giờ sư huynh cũng chưa bao giờ hung dữ với nàng như vậy, nếu như là bởi vì chuyện kia, không phải nàng đã nói xin lỗi rồi sao. Hơn nữa sư phụ cũng đã nói, cho dù lần đó nàng ở lại Thiên Thanh, thì sư huynh cũng sẽ không lấy nàng, vậy thì huynh ấy rốt cuộc là giận giữ nàng cái gì ?

Thấy biểu tình tội nghiệp của nàng, trong lòng Mộ Dung Diệc Hàn vẫn không thể nhịn được mà tê rần. Hắn cũng không biết tại sao mình lại lạnh nhạt với nàng như vậy, rõ ràng là những ngày qua, cho dù đêm hay là ngày, hắn đều nhớ đến nàng, hiện tại khó khăn lắm mới được gặp lại nàng, hắn phải cao hứng mới phải, nhưng vì sao vừa mở miệng ra là hắn lại đuổi nàng đi?

Có lẽ trong tiềm thức của hắn, hắn là đang mong chờ một điều gì nữa đi! Khi không gặp được nàng, chí ít thì hắn còn có thể tự lừa gạt chính mình rằng trong lòng của nàng vẫn có hình bóng của hắn. Luôn nghĩ rằng sau khi nàng biết hắn ly khai khỏi Thiên Thanh, thì nhất định nàng sẽ đi tìm hắn, vì thế hắn mới đến trốn ở nơi mà nàng không thể tìm thấy. Nhưng cuối cùng vẫn gặp lại nàng, hơn nữa lại còn dưới tình huống hắn không thể ngờ đến, nhất thời làm cho hắn vô cùng rối rắm.

Nhưng cuối cùng, mặc kệ đã xảy ra chuyện gì, hắn cũng không có biện pháp sinh khí với nàng…

Mộ Dung Diệc Hàn đi tới bên cạnh Mộng Tịch, trên mặt đã sớm thay đổi lại sắc mặt như lúc trước:

-Mấy ngày nay, nàng có vui vẻ không?

Hắn không hỏi nàng đã khôi phục lại được trí nhớ chưa, bởi vì căn bản hắn không cần hỏi nhiều. Cũng giống như hắn không hỏi vì sao Dịch Vân Lạc lại bị thương, bởi vì những điều này đều không quan trọng.

Mộng Tịch ngẩng đầu, hai mắt đã nổi lên một tầng sương mù dày đặc. Thấy được Mộ Dung Diệc Hàn lại vẫn đang quan tâm mình thân thiết như lúc trước, cái mũi không khỏi đau xót, khẽ cắn cắn môi gật đầu. Sau đó, nàng liền bị hắn ôm vào lòng.

Mộ Dung Diệc Hàn ôm nàng, chỉ ôm nàng. Cúi đầu nhìn người trong ngực, cho tới bây giờ hắn mới cảm thấy lòng mình được nhẹ nhõm. Đợi cho đến khi Mộng Tịch không chịu an phận mà bắt đầu động đậy, hắn mới dùng thêm chút khí lực ôm nàng chặt hơn, ôn nhu nói:

-Đừng nhúc nhích, để cho ta ôm nàng một lát. Có lẽ, đây chính là lần cuối cùng…

-…Sao?

Mộng Tịch quay đầu nhìn hắn, nhưng lại bị hắn ấn đầu trở lại.

-Nói nàng đừng động đậy, tại sao nàng vẫn không nghe lời?

Mộ Dung Diệc Hàn khẽ cười nói, bộ dáng lúc nàng mất trí nhớ vẫn là ngoan ngoãn nhiều …

-Mộng Tịch, kỳ thực ta đã sớm biết người trong lòng nàng là ai rồi, chỉ là ta vẫn luôn ôm hy vọng không chịu buông tha. Vốn tưởng rằng ta chỉ cần đối tốt với nàng gấp bội, yêu nàng gấp bội, thì sẽ có một ngày nàng sẽ bị ta làm cho cảm động, nhưng ta lại bỏ quên mất một điểm vô cùng trọng yếu. Cảm động không phải là yêu, mặc kệ ta đối với nàng như thế nào, thì ở trong lòng nàng, ta vĩnh viễn chỉ là một huynh trưởng mà thôi.

-Sư huynh…

-Đừng nói, để cho huynh nói xong đã.

Mộ Dung Diệc Hàn buông lỏng Mộng Tịch ra, khẽ nhéo lên chóp mũi của nàng:

-Vì thế, từ nay về sau, ta sẽ chỉ làm huynh trưởng của nàng. Nếu như có ai dám khi dễ nàng, cho dù người đó là Tôn Thượng, chỉ cần người làm cho nàng không vui, ta sẽ không dễ dàng buông tha cho người đâu.

Mộng Tịch nín khóc, mỉm cười nói:

-Huynh gạt ta, huynh cũng không phải đối thủ của sư phụ.

Mộ Dung Diệc Hàn dùng sức búng một cái lên trán Mộng Tịch:

-Nha đầu thiên vị này, nàng không tin thì cứ chờ mà xem! Hiện tại ta không đánh lại được Tôn Thượng, không có nghĩa là về sau ta không đánh lại được người, một ngày nào đó, ta sẽ cho nàng biết, muội không chọn ta chính là một tiếc nuối vô cùng lớn!

Nàng mới không thèm tiếc nuối đâu! Mộng Tịch nói thầm ở trong lòng hắn, bất quá, nàng vẫn nhẹ nhàng nói:

-Được…

Sau đó Mộng Tịch cầm lấy vạt áo của hắn, lau đi nước mắt của mình.

Mộ Dung Diệc Hàn cũng không có ngăn cản nàng, chỉ vuốt lên tóc nàng, sau đó ôn nhu nói:

-Nàng đáp ứng với ta, sau này nhất định phải hạnh phúc. Nếu như nàng không đủ hạnh phúc, vậy thì ta sẽ đem hạnh phúc của ta cho nàng mượn, để nàng mang nó đi cùng nhau hạnh phúc. Bất quá… chờ cho sau này ta cần dùng đến nó, thì nàng phải trả cả gốc lẫn lời cho ta!

-Hả?

Mộng Tịch không hiểu nhìn Mộ Dung Diệc Hàn

-Cái này làm sao mà còn?

Sư huynh cũng thật nhỏ mọn đi, cho nàng mượn mà còn muốn đòi lại nữa.

Nhưng là khi nghe những lời này của huynh ấy, trong lòng của nàng lại rất ngọt ngào.

Mộ Dung Diệc Hàn vuốt vuốt cằm, sau đó khuôn mặt liền hiện lên vẻ đau khổ:

-Cái này huynh cũng chưa có nghĩ ra, như vậy đi, trước tiên muội cứ đáp ứng ta, chờ cho sau này huynh nghĩ ra sẽ nói trước cho muội.

Mộng Tịch chu miệng:

-Không được, lỡ như sau này huynh lại đổi ý thì sao?

Nàng cũng không phải tiểu hài tử, nàng cũng không cần nhận cái đó của huynh ấy đâu!

-Không được cũng có thể, trừ phi ngay bây giờ nàng trả ngay cho ta!

Mộ Dung Diệc Hàn hất cằm lên, cười xấu xa nhìn nàng.

Phải trả ngay bây giờ? Tất nhiên là không thể nào…

Mộng Tịch đành thỏa hiệp:

-Vậy được rồi, vậy sau này huynh nhớ hỏi ta muốn điều gì. Nhưng là muội cũng nói trước, muội cũng không nhất định phải đáp ứng huynh …

Vụ giao dịch này thoạt nhìn nàng chiếm được tiện nghi, nhưng tương lai đâu có ai có thể đảm bảo được. Nói không chừng sau một giấc ngủ, người chịu thiệt lại chính là nàng!

-Hừ! Thành giao!

Nói xong, Mộ Dung Diệc Hàn kéo tay Mộng Tịch hướng vào trong phòng đi nhanh. Mộng Tịch không theo kịp bước chân của hắn, thân thể có chút xiêu xiêu vẹo vẹo:

-A… Huynh muốn mang ta đi đâu?

-Vào phòng.

-Ta không đi! Huynh buông ta ra, muội còn phải đi tìm Liễu phi!

Mộng Tịch muốn thoát khỏi tay Mộ Dung Diệc Hàn, nhưng vẫn dễ dàng bị hắn bắt trở lại.

Đúng lúc này, Thi Vương vừa dạo một vòng quanh hoàng cung cũng không hề tìm thấy điều gì bất thường, cho nên khi lần theo khí tức của Mộng Tịch, lại vừa vặn thấy được cảnh này, cho rằng nàng bị người khi dễ, cho nên không thèm suy nghĩ nhảy từ nóc nhà xuống, hướng Mộ Dung Diệc Hàn hô to:

-Tiểu tử thối kia, mau buông nàng ra!

Nghe thấy thanh âm của Thi Vương, Mộ Dung Diệc Hàn dừng bước lại, vừa định quay đầu, thì hai tiểu thái giám vì phát hiện được động tĩnh đã vội vàng đẩy cửa đi vào, khi thấy tình cảnh bên trong náo nhiệt như vậy, nhất thời trợn tròn mắt. Nhưng sau đó một tiểu thái giám lập tức chạy ra ngoài kêu to:

-Không tốt! Người đâu… có thích khách! Cứu mạng a!

Mà tiểu thái giám còn lại giơ hai nắm tay đang phát run, đi tới trước mặt Thi Vương, lắp bắp nói:

-Ngươi, ngươi… Ta cho ngươi biết, ngươi không được… không được làm bậy! Ta… ta không sợ ngươi đâu!

Sau khi nhìn thấy người kia là Mộ Dung Diệc Hàn, Thi Vương cũng buông lỏng xuống, buồn cười nhìn tiểu thái giám trước mắt đang sợ hãi đến nỗi hai chân đã mềm nhũn ra, trêu chọc nói:

-Ngươi xác định là ngươi không sợ ta?

Thấy Thi Vương đang từng bước tới gần mình, quả thực hai chân tiểu thái giám đã mềm nhũn, ngồi phịch xuống đất, mấy miếng thịt trên mặt không ngừng run lên, cả khuôn mặt trắng bệch còn hơn mặt trăng trên trời.

Đột nhiên từng trận bước chân truyền tới, được sự chỉ dẫn của tiểu thái giám kia, một nhóm vệ binh đã xông vào bên trong, đem Thi Vương nhốt lại vào bên trong.

-Ngươi là người nào, cư nhiên dám xông vào cấm cung? Còn không mau thúc thủ chịu trói?

Đầu lĩnh của vệ binh đem đao trong tay chỉ thẳng vào Thi Vương.

-Hừ! Mấy người này thì làm gì được lão tử, lão tử chỉ cần một ngón tay là có thể đem các ngươi bóp chết!

Thi Vương nhìn cũng không thèm nhìn bọn họ, nhìn thẳng vào Mộ Dung Diệc Hàn:

-Tiểu tử kia, ngươi rốt cuộc là ai?

Mộ Dung Diệc Hàn vẫn đang cầm tay Mộng Tịch, khóe miệng vung lên:

-Trước khi ta nói cho ngươi biết ta là ai, thì có một việc ta hy vọng ngươi có thể hiểu rõ ràng.

-Cái gì?

Mộ Dung Diệc Hàn đưa một ngón tay lên, ở giữa không trung khoa tay múa chân nửa ngày, sau đó quay đầu chậm rãi nói với Mộng Tịch:

-Nàng có biết hay không chỉ dùng một ngón tay thế nào đi niết đông tây?

-Phốc…

Mộng Tịch không thèm để ý hình tượng bật cười, nhìn thấy mặt của Thi Vương nhanh chóng biến thành đen, nàng không thèm để ý nghĩa khí nói thêm một câu:

-Muội cũng không biết, lần sau hãy để hắn chỉ dạy chúng ta một chút.

A… Thi Vương ơi Thi Vương, cũng đừng trách ta không giúp ngươi, ai bảo buổi chiều ngươi đùa giỡn ta trước! Lần này ngươi ráng chịu đựng đi! Đáng đời ngươi bị mọi người chế giễu, ha ha ha!

Ba người họ người nói một câu ta nói một câu, làm cho đám vệ binh nhất thời ngẩn ra. Đây là loại tình huống gì? Vì sao chủ tử của bọn họ lại giống như đang đùa giỡn tên thích khách nguy hiểm này?

Đầu lĩnh vệ binh có chút mờ mịt nhìn Mô Dung Diệc Hàn, cung kính nói:

-Thái tử điện hạ, người này là…

-Thái tử? Ngươi là thái tử?

Thi Vương nhảy dựng lên, hô to, Mộng Tịch đứng bên cạnh cũng mở to hai mắt kinh ngạc nhìn Mộ Dung Diệc Hàn.

Mộ Dung Diệc Hàn làm bộ như không nghe thấy cũng như không nhìn thấy cái gì, hướng đám vệ binh kia khoát tay:

-Bọn họ đều là bằng hữu của ta, không phải thích khách. Các ngươi lui xuống đi!

-Vâng.

Vệ binh chỉnh tề đáp lại, thu hồi đao kiếm, nhanh chóng lui ra ngoài. Còn hai tiểu thái giám kia thấy thế thì thầm kêu không tốt, bọn hắn không tìm hiểu rõ mọi chuyện nên đã làm sự việc trở nên rắc rối hơn, sợ bị Mộ Dung Diệc Hàn trách cứ, cho nên cũng vội vàng chạy ra ngoài, lại còn ngoan ngoãn khép đại môn lại.

Xung quanh nhanh chóng khôi phục lại được vẻ yên lặng.

Mộ Dung Diệc Hàn cười nói với Mộng Tịch:

-Có phải nàng rất giật mình hay không? Nếu như bây giờ nàng thay đổi chủ ý vẫn còn kịp nha!

Mộng Tịch nghiêng người qua một bên nói:

-Cho dù huynh có là hoàng thượng đi nữa, ta cũng sẽ không thay đổi chủ ý đâu.

-Hừ… tiểu nha đầu, làm gì mà nàng nói nghiêm túc như vậy, nàng không thể lừa gạt ta một tý được à?

Mộ Dung Diệc Hàn bịu môi nói, giống như một tiểu hài tử.

Thi Vương thấy hai người liếc mắt với nhau mà bỏ qua mình, không thèm để ý thân phận mà chỉ tay thẳng vào mũi Mộ Dung Diệc Hàn:

-Tiểu tử thối, sao ngươi không nói sớm cho bọn ta biết ngươi là thái tử, như vậy thì cũng không cần phải phiền phức canh ba nửa đêm leo tường ngồi chồm hổm trong góc tường như vậy.

Chỉ vì trốm mấy người phàm mà hắn phải trốn ngồi xổm trong góc tường, hắn đường đường là một Thi vương ngàn năm anh minh a! Nhưng may mà không ai nhìn thấy…

Nghe Thi Vương nói vậy, nhất thời cũng làm cho hai mắt Mộng Tịch sáng lên. Đúng nha, sao nàng lại không nghĩ tới, nếu như sư huynh là thái tử, vậy thì mọi ngóc ngách trong hoàng cung hẳn là sẽ rất quen thuộc, muốn đi nơi nào thì đi nơi đó. Vậy nàng hỏi hắn chỗ ở của Liễu phi thì chắc hẳn cũng không phải việc gì khó.

-Vậy… sư huynh…

Mộng Tịch trưng ra vẻ mặt lấy lòng nhìn Mộ Dung Diệc Hàn, nhưng còn chưa kịp nói gì thì đã nhìn thấy hắn chỉ lên trên bầu trời. Nàng ngẩng đầu nhìn theo hướng hắn chỉ, ngoại trừ bầu trời đen như mực, thì chỉ còn lại mặt trăng, còn lại không nhìn thấy gì cả.

Mộ Dung Diệc Hàn thở dài, cầm tay nàng kéo vào trong phòng:

-Hiện tại đã trễ, Liễu phi chắc chắn đã ngủ, nói không chừng phụ hoàng còn đang ở chỗ đó. Huynh cũng không muốn vì muội mà đắc tội phụ hoàng, vẫn nên chờ khi trời sáng rồi hãy đến đó đi.

Hừ… nàng cũng không có nói nàng muốn huynh ấy đi theo nàng nha…

Mặc dù trong lòng nghĩ như vậy, nhưng Mộng Tịch vẫn ngoan ngoãn đi theo Mộ Dung Diệc Hàn vào phòng. Thi Vương nhún vai, cũng theo hai người tiến vào.

Xem ra khúc mắc giữa hai người họ đã được giải quyết. Nha đầu kia… lại làm cho hắn thoáng yên tâm một chút.

Thừa dịp trời còn chưa sáng, hắn cũng nên chiếm lấy một cái giường, hảo hảo mà ngủ một giấc !

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.