Có Tồn Tại Hạnh Phúc?

Chương 22: Vương phi, nàng đang lo lắng sao?




Khi đám yêu thú bột mã xuất hiện, cuộc đối kháng của Vân Tịnh Hàn và Sở Trầm Uyên trong mắt mọi người đã không còn hồi hộp nữa. Ba cao thủ bậc mười so với sáu yêu thú bậc mười, ưu thế của Sở Trầm Uyên đã mang tính áp đảo. Ngay cả bản thân Sở Trầm Uyên cũng vô thức thở phào một hơi, hắn tin đây đã là toàn bộ át chủ bài của Vân Tịnh Hàn rồi. Ba cao thủ bậc mười, nếu không có dị số là Tiêu Dật, đủ để cho Vân Tịnh Hàn hoành hành cả tiên giới.

Sở Trầm Uyên nghĩ không sai, ba cao thủ bậc mười này quả thật là toàn bộ át chủ bài của Vân Tịnh Hàn. Chỉ là tuy hắn đoán được Vân Tịnh Hàn sẽ không ngoan ngoãn bó tay chịu trói, nhưng lại không thể ngờ được đối phương sẽ điên cuồng đến mức độ đó.

Đối diện với sự vây công của các yêu thú cỡ văn dao, Vân Tịnh Hàn nhìn sang Sở Trầm Uyên lộ ra nụ cười điên cuồng. Giây tiếp theo, hai kẻ hắc y bên cạnh hắn đồng thời phân ra lao về hướng Sở Trầm Uyên và Sở Mặc, Tiêu Thất thì kéo Vân Tịnh Hàn trực tiếp mở hư không.

“Cản bọn họ lại.” Văn dao gầm lên với bột mã.

Bột mã đang định tiến lên, lại nghe thấy văn dao đột nhiên cao giọng, “Cẩn thận, hai tên khốn kiếp đó muốn tự nổ.”

“Ầm!”

Một tiếng nổ vang lên đủ chấn động của Sí Vãn cảnh, vô số tiên nhân gần đó bị kinh động đều lũ lượt ngóng sang hướng Lư gia.

Thoáng chốc tiếng nổ vang lên, thân hình long quy đột nhiên phình to, nghiêm cẩn chặn trước mặt Sở Mặc.

“Cẩn thận!”

Nghe thấy văn dao nhắc nhở, Sở Trầm Uyên không bận tâm gì khác, trở tay lấy trấn thiên ấn ra, trực tiếp phủ lên đầu Đoạn Lăng Phong.

Biến cố xảy ra quá mức đột ngột, mọi người căn bản không tránh kịp, khí tức bạo ngược rất nhanh cuốn sạch đại trạch Lư gia, vô số căn phòng sụp đổ, đá xanh phiến ngọc hóa thành cát vụn, sản nghiệp mấy vạn năm của Lư gia hoàn toàn bị hủy. Nửa nén hương trôi qua, dư chấn của vụ nổ cuối cùng cũng dừng lại. Đại trạch Lư gia vốn phú lệ huy hoàng hoàn toàn không còn thấy nữa, chỉ còn lại tang thương ngập trời.

“Khụ khụ.” Long quy phun ra cả họng vụn ngọc thạch, gian nan động người, quay đầu nhìn sang Sở Mặc sau lưng. May là tuy nó tấn công không được, nhưng trời sinh phòng vệ cường hãn, dưới sự tự nổ của bậc mười cũng chỉ bị một chút thương tích.

Sau lưng long quy, Sở Mặc được nó bảo hộ không bị bất cứ tổn thương nào, hắn cảm kích nhìn long quy, nhận được nụ cười hàm hậu của long quy.

Vạn mục ngư bên cạnh bị nổ cho say sẩm mặt mày căm hận dùng mắt khoét long quy một cái, quá gian xảo mà, uổng cho nó vẫn luôn cho rằng long quy là đứa hàm hậu nhất trong mọi người, thật ra căn bản không đúng. Lúc đó nó đã chuẩn bị chắn trước mặt Sở Mặc rồi, kết quả mới ngây người chút đã bị long quy gạt ra, hại nó ngốc lăng cả buổi, hiện tại bị nổ tới không trèo dậy nổi. Vạn mục ngư nhe răng múa vuốt quẫy quẫy đuôi, chỉ cảm thấy toàn thân chỗ nào cũng đau, trong lòng thì càng ủy khuất, rõ ràng nó cũng xuất lực, kết quả thời khắc mấu chốt lại bị long quy chiếm mất.

Ánh mắt vạn mục ngư quá mức nóng cháy, long quy muốn giả vờ không nhìn thấy cũng không được. Nó không phải cố ý muốn tranh với vạn mục ngư, chỉ là tình hình lúc đó quá khẩn cấp, nó là kẻ phòng vệ giỏi nhất trong các yêu thú này, vô thức đã gạt vạn mục ngư ra. Hai cao thủ bậc mười tự nổ, bọn chúng dựa vào thân thể cường hãn có lẽ có thể miễn cưỡng chống đỡ, nhưng Sở Mặc khẳng định không được. Vạn nhất Sở Mặc có chuyện gì, bọn chúng tính ra sẽ triệt đệ vẫy tay tạm biệt với thần giới luôn.

Trong lúc hai người giao lưu ánh mắt tạm thời đạt được hòa giải, thì nghe thấy tiếng mài răng hung tợn của văn dao. Trong mấy yêu thú lúc này bộ dáng của văn dao là thê thảm nhất, đôi cánh vốn trắng tinh trên lưng nó đã trở thành xám xịt không nói, mà còn bị gãy một nửa, mềm nhũn cụp trên lưng nó.

Văn dao hung tợn nghiến răng, thực sự không lý giải được tâm tư của nhân tộc, sao bọn họ cứ thích tự nổ như thế. Đầu tiên là Edel của ma pháp thế giới, hiện tại lại là người bên cạnh Vân Tịnh Hàn. Một cao thủ bậc mười tự nổ còn chưa đủ, giờ lại có hai tên, Vân Tịnh Hàn ngược lại chạy nhanh lắm, để coi lần sau nó mà bắt được hắn, sẽ ném cho hắn mấy trăm chấn thiên lôi, để hắn nổ cho sướng.

Thấy các yêu thú bên cạnh đều không sao, Sở Mặc cũng không có lòng dạ nói gì nhiều, nhanh chóng lao tới chỗ Sở Trầm Uyên. Khác với mình có long quy bảo vệ, Sở Trầm Uyên hoàn toàn dựa vào bản thân để chống đỡ vụ tự nổ của kẻ hắc y. Cho dù Sở Mặc biết trên người Sở Trầm Uyên có mang theo hai món thần khí., nhưng trấn thiên ấn đã bị Sở Trầm Uyên ném cho Đoạn Lăng Phong, Sở Mặc cũng không biết lăng huyền giáp có thể có bao nhiêu tác dụng.

“Ngươi không sao chứ?” Người phản ứng lại đầu tiên chạy tới bên cạnh Sở Trầm Uyên là Đoạn Lăng Phong.

“Khụ khụ hụ, ta không sao.” Sở Trầm Uyên hơi lắc đầu, thuận thế dựa lên người Đoạn Lăng Phong. Trong lúc nói chuyện, chiến giáp màu vàng trên người hắn nứt ra từng tấc, thoáng chốc hóa thành vụn rớt xuống đất.

“Lăng huyền giáp?” Đoạn Lăng Phong giọng điệu luyến tiếc.

Sở Trầm Uyên gật đầu, muốn nói như đó, nhưng lại không nén được ho lên sù sụ.

Đoạn Lăng Phong nghe tiếng ho của Sở Trầm Uyên, do dự gác tay hắn lên vai mình, một tay vươn ra ôm eo Sở Trầm Uyên. Thoáng chốc kẻ hắc y tự nổ, Đoạn Lăng Phong hoàn toàn không thể ngờ Sở Trầm Uyên lại ném trấn thiên ấn cho mình. Hắn còn chưa kịp phản ứng lại Sở Trầm Uyên muốn làm gì, thì khí tức tự nổ đã ập tới, hắn chỉ nhìn thấy Sở Trầm Uyên miễn cưỡng chống đỡ trước mặt mình.

Tâm tình của Đoạn Lăng Phong trong một thoáng trở nên thực sự phức tạp, hắn cảm thấy hình như mình chưa từng hiểu rõ Sở Trầm Uyên. Khi quan hệ của Sở Mặc và Sở Trầm Uyên ngày dần xoa dịu, thành kiến của hắn đối với Sở Trầm Uyên cũng thay đổi không ít, nhưng Đoạn Lăng Phong tự hỏi, hắn tuyệt đối không làm được như Sở Trầm Uyên, thời khắc cấp bách lại chặn trước mặt đối phương.

Đoạn Lăng Phong chỉ cảm thấy trong lòng nặng trình trịch, thoáng chốc giống như có gì đó vụt qua, nhưng hắn lại không bắt được. Vạn nhất Sở Trầm Uyên có chuyện gì, hắn…

Hắn còn chưa nghĩ xong, đã cảm thấy Sở Trầm Uyên nghiêng đầu dựa hẳn lên vai mình, một tay thì nắm lấy tay hắn.

“Lăng Phong, ngươi không sao chứ?”

Hiếm khi Đoạn Lăng Phong thân cận với hắn như thế, Sở Trầm Uyên chỉ cảm thấy đau đớn toàn thân lập tức biến mất tăm, tâm tình giống như được uống rượu tiên thượng đẳng, tốt đẹp tới mức muốn bay. Dưới tình hình này, Sở Trầm Uyên nhất thời lớn gan, không chỉ nắm chặt tay Đoạn Lăng Phong, mà còn nghiêng đầu dựa lên Đoạn Lăng Phong, giọng điệu thân thiết mở miệng.

Sở Trầm Uyên dựa vào quá gần, Đoạn Lăng Phong không thích ứng muốn lùi lại một chút, Sở Trầm Uyên lập tức thuận theo động tác của Đoạn Lăng Phong dán qua nữa, dính cứng trên người Đoạn Lăng Phong, đồng thời bày ra vẻ yếu đuối vô lực.

Đoạn Lăng Phong, “…”

Sở Mặc, “…”

Sở Mặc câm nín nhìn Sở Trầm Uyên, nỗi lo trong lòng rất nhanh tan đi. Nhìn Sở Trầm Uyên còn có tâm tình nhân cơ hội dán lên người Đoạn Lăng Phong, hiển nhiên thân thể của hắn cũng không có gì đáng ngại. Chỉ là khi Sở Mặc nhìn lướt qua mảnh vỡ trên đất, trong mắt hơi lộ ra tiếc nuối. Trấn thiên ấn, lăng huyền giáp, hai đại thần khí còn lại của Lan Thương tiên triều, sau vụ lần này chỉ còn lại trấn thiên ấn.

Sau khi xác định Sở Trầm Uyên và các yêu thú đều vô sự, Sở Mặc rất nhanh phát ra một đạo kim ngư lệnh lên không. Dưới ánh sáng vàng chói mắt, những điểm đỏ nhấp nhô sáng lên, đại biểu cho kim ngư vệ còn may mắn sóng sót. Sở Mặc thở phào một hơi, thương vong của kim ngư vệ không lớn lắm, trừ người cách quá gần bị ảnh hưởng tới, những người khác đều chỉ bị chút thương tích.

Cuối cùng Sở Trầm Uyên vẫn còn nhớ tới chính sự, bảo Sở Mặc cho người đi xử lý di thể của Vân Trạch Hải và Lư Hạo Nguyên. Lần tự nổ này quá đột ngột, hai người vừa không có yêu thú bảo vệ, lại không có thần khí hộ thể, căn bản không thể thừa nhận uy lực của vụ nổ.

Sở Mặc gật đầu, tâm tình thì không sao tốt được. Mục tiêu chủ yếu của họ tối nay là bắt Vân Tịnh Hàn, nhưng cuối cùng vẫn để Vân Tịnh Hàn chạy thoát.

Chuyện xảy ra ở Sí Vãn cảnh lập tức thông qua vân mạc truyền khắp tiên giới. Đợi khi tin tức tới Hư Vô hải, cuộc tuyển tú vừa kết thúc, Tiêu Dật đang phối hợp với Từ Sắt Nguyên cùng đếm số tinh ngọc mà các tiên nhân đã bỏ ra tối nay.

“Cái gì?” Từ Sắt Nguyên nghe lời của Thành Hạo xong lập tức nhảy lên, “Lư gia xong rồi? Sí Vãn cảnh Lư gia?”

Thành Hạo ẩn ý nhìn Tiêu Dật một cái, gật đầu.

“Khẩn trương lên, là tin đầu ngày mai đó, chuyện này nói cho Bạch Tử Sơn chưa?” Từ Sắt Nguyên không còn lòng dạ đếm tinh ngọc, lập tức muốn kéo Thành Hạo bắt đầu công việc.

“Tin tức của Bạch Tử Sơn khẳng định còn nhanh hơn chúng ta, có cần phái người đến hiện trường xem thử không?” Thành Hạo kiến nghị.

Từ Sắt Nguyên đang định nói được, đột nhiên nhớ ra cái gì, quay đầu kéo Tiêu Dật lại, cười hê hê, “Đến hiện trường làm gì, trực tiếp hỏi Sở Mặc là được rồi. Không phải kim ngư vệ dưới tay hắn chính là diệu việt vệ và phiêu kỵ vệ làm sao, đều là người nhà mình, tiêu huynh cậu nói đúng không?”

Tiêu Dật liếc mắt trắng nhìn Từ Sắt Nguyên, nhưng đối với cách nói của Từ Sắt Nguyên cũng không có phản bác, kỳ thật y cũng muốn biết tình hình thế nào. Sở Mặc đã nói trước với y tối nay sẽ tới Lư gia, nếu tin tức Lư gia bị diệt truyền khắp tiên giới, thì chuyện bên phía Sở Mặc đã xử lý xong rồi. Giãy khỏi cánh tay Từ Sắt Nguyên, Tiêu Dật lập tức ấn liên lạc với vân mạc của Sở Mặc.

“Tiểu Dật?” Sở Mặc lập tức xuất hiện trên vân mạc.

Tiêu Dật đánh giá Sở Mặc một cái, xác định Sở Mặc không sao, hơi thở phào ra.

“Mọi người đều không sao chứ?”

Sở Mặc gật đầu, tuy mọi người hoặc nhiều hoặc ít đều bị thương, nhưng tính toán nghiêm túc thì không tính là nghiêm trọng, chỉ cần bế quan một thời gian là được.

Từ Sắt Nguyên bên cạnh không đợi hai người nói xong, khẩn cấp sáp tới, “Sở huynh, tình hình của Lư gia rốt cuộc thế nào? Có tin tức jj độc quyền nào không?”

Sở Mặc cười nhẹ, “Đợi lát ta sẽ về, bệ hạ có một phần bản thảo phát ngôn về chuyện tối nay cho ngươi, ngày mai ngươi cho lên đầu đề [Tiên giới sớm biết].”

Từ Sắt Nguyên vừa nghe lập tức hưng phấn, liên thanh đảm bảo không có vấn đề gì.

Sở Mặc đang muốn nói gì đó với Tiêu Dật, đã nghe thấy giọng nói của thành giảo vang lên sau lưng, “Chuyện gì vậy? Ta chỉ mới tìm tới khố phòng Lư gia có chút xíu, sao Lư gia đã không còn rồi?”

Hai chữ khố phòng rõ ràng đã kích thích tới văn dao đang nằm dưỡng thương, nó nhảy vọt lên chạy tới chỗ thành giảo, “Ngươi tìm được khố phòng của Lư gia? Thu hoạch thế nào?”

Thành giảo lắc lư đầu, biểu thị văn dao nhìn lên túi càn khôn trên đầu nó.

Không cần nói văn dao, ngay cả Tiêu Dật cách một vân mạc cũng thấy được trên cái sừng trên đầu văn dao treo đầy kín túi càn khôn.

Sở Mặc, “…”

Tiêu Dật nhịn không được nhìn vân mạc bật cười.

Tối hôm nay không chỉ là Lư gia, trên cơ bản mấy thế gia cấp cao tại tiên giới đều bị kim ngư vệ đẳng tam vệ bao vây. Chỉ là khác với Lư gia hoàn toàn bị diệt, những thế gia khác đều chỉ bị bắt vài người mà thôi. Tuy có thế gia cá biệt biểu hiện vô cùng bất mãn khi kim ngư vệ nửa đêm xuất hiện, nhưng dưới thủ lệnh của Sở Trầm Uyên, một khi có người dán quấy nhiễu thì giết không tha, mọi người cũng chỉ có thể vùi oán than trong lòng. Mà khi mọi người thông qua vân mạc hiểu được tình hình tối nay không chỉ phát sinh ở một nhà, mà là phát sinh ở khắp nơi trên tiên giới, mấy nhà vốn còn bất mãn lập tức biết điều ngậm miệng không nói, cho tới nay bọn họ nếu còn không nhìn ra được đã xảy ra chuyện gì thì cũng không xứng ngồi trên vị trí đó nữa.

Sau một đêm hỗn loạn, sáng hôm sau, tất cả mọi người đều khẩn trương canh trước vân mạc, đợi [Tiên giới sớm biết] kỳ mới nhất. Không biết bắt đầu từ lúc nào, [Tiên giới sớm biết] đã hình thành ấn tượng tin tức linh thông, nội dung quyền uy trong lòng mọi người. Bọn họ tin rằng chuyện xảy ra tối qua, [Tiên giới sớm biết] hôm nay nhất định sẽ có jj gì đó tung ra.

Quả nhiên, Từ Sắt Nguyên không phụ kỳ vọng của mọi người, vừa bắt đầu đã đơn giản thuật lại chuyện xảy ra tối qua, còn xác định chuyện tiên đình vây bắt dư nghiệt Vân Lam. Mấy chữ dư nghiệt Vân Lam đặc biệt chói mắt, các tiên nhân liên hệ với Lư gia bị hủy sạch và người của các đại thế gia bị bắt tối qua, lập tức ý thức được lần này tiên đình không phải chỉ đánh nhỏ, mà nhìn tình hình của Lư gia, lần này chỉ sợ dư nghiệt Vân Lam thật sự khó tránh kiếp nạn.

Nói xong tin tức về dư nghiệt Vân Lam, trọng điểm của Từ Sắt Nguyên vẫn đặt trên việc tuyển tú tối qua. Tiêu Dật xem tới đây thì không xem tiếp nữa, trực tiếp tắt vân mạc.

“Sao không xem nữa?” Sở Mặc cúi đầu hôn lên trán Tiêu Dật, ôn thanh nói.

Tiêu Dật cất vân mạc đi, tùy tiện nói, “Từ Sắt Nguyên định nói chính là tên của mười người đứng đầu tuyển tú tối qua, có gì đáng xem đâu, tôi đã biết rồi mà.”

Sở Mặc nhẹ cười, thuận thế hỏi một câu, “Tuyển tú tối qua tiến hành thế nào?”

Tối qua khi hắn về đã là nửa đêm, vội vàng dặn dò chuyện của dư nghiệt Vân Lam, Tiêu Dật đã đẩy hắn đi nghỉ ngơi, Sở Mặc còn chưa kịp quan tâm chuyện tuyển tú.

Tiêu Dật theo thói quen tìm vị trí thoải mái trong lòng Sở Mặc, hơi mang trêu chọc nói, “Vừa rồi anh cũng thấy Vượng Tài rồi đó, cứ nhìn lỗ tai hưng phấn rung không ngừng của nó là biết rồi. Anh không thấy đâu, tối qua Vượng Tài và Từ Sắt Nguyên nhìn tinh ngọc chất đầy ở đó, một người hưng phấn thét lên, một người cao hứng tới xém chút ngất đi. Nếu không phải có tin của Lư gia đưa tới, tính ra Từ Sắt Nguyên khẳng định đã ôm Vượng Tài ngủ trong đống tinh ngọc rồi.”

Sở Mặc nghe Tiêu Dật miêu tả, tự ảo tưởng một phen bộ dáng của Từ Sắt Nguyên và Vượng Tài, nhịn không được bật cười.

“Đúng rồi, tiểu Dật, thời gian này em nên ở lại Hư Vô hải đừng đi đâu, Vân Tịnh Hàn tối qua chạy thoát rồi, bên cạnh hắn còn có Tiêu Thất, ai cũng không biết hắn sẽ làm gì. Nhất định phải cẩn thận.” Sở Mặc nghiêm túc dặn dò.

Tiêu Dật ngoan ngoãn gật đầu, khu Tịnh Lưu một sắp sửa xây xong, tính thời gian thì bọn Louis cũng sắp tới tiên giới rồi, còn có một đống chuyện đang chờ y, y căn bản cũng không có thời gian ra ngoài.

Nhìn Tiêu Dật tỉ mỉ bấm ngón tay tính toán chuyện cần làm gần đây, ý cười trong mắt Sở Mặc càng đậm, cúi đầu thân mật hôn lên mặt Tiêu Dật một cái. Tiêu Dật chủ động vươn tay kéo cổ Sở Mặc, Sở Mặc khẽ cười, nụ hôn dịch từng chút từ mặt Tiêu Dật lên môi y.

Chuyện của dư nghiệt Vân Lam không tạo nên chấn động quá lớn tại tiên giới, vì cơn sốt tuyển tú vẫn còn, so với Vân Tịnh Hàn đã chạy trốn và Lư gia bị diệt, mọi người càng muốn bàn luận chuyện bảng xếp hạng thiên nữ kỳ này. Khi các tiên nhân tiên giới đều xôn xao nghị luận toàn bộ thiên nữ kỳ này đều ký hợp đồng một trăm năm với đài truyền hình Càn Khôn, và lập tức sẽ bắt đầu quay phim, một tin khác đã đoạt đi lực chú ý của mọi người.

Dã gần mười vạn năm, từ khi Lan Thương tiên triều kiến lập, người của ma pháp thế giới lại bước lên mảnh đất của tiên giới.

.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.