Có Tôi Ở Đây Rồi, Cậu Bớt Ảo Tưởng Đi!

Chương 27




Tư thế của Trình Mục Dương không thay đổi, né tránh những đòn trí mạng. Hắn dùng thanh âm rất thấp nói với Kyle hai ba câu, Kyle bị hắn khống chế cổ họng, nói rất khó khăn, không thể phát ra âm thanh nên chỉ gật đầu hoặc lắc đầu.

Nam Bắc nghe không hiểu.

Cô tiếp tục ngắm súng vào mi tâm Kyle, đoán xem hai người đang nói gì.

Cuối cùng, Trình Mục Dương thả Kyle ra rồi đứng lên, vỗ vỗ những hạt cát trên người.

Kyle được giải thoát thì ho khan cả nửa ngày, liên tục quệt đi cát dính trên miệng: “Không ngờ hai người lại theo con đường cá mập trốn đến đây.”

“Những người đêm nay là ai?” Trình Mục Dương hỏi hắn, sau đó lấy tay hạ họng súng của Nam Bắc xuống, ý bảo cô yên tâm.

“Mặt trận dân tộc giải phóng.”

“Mặt trận dân tộc giải phóng?”

Kyle đáp: “Người họ muốn giết là tôi. Lần tổng tuyển cử này, mặt trận giải phóng muốn hòa giải cùng chính phủ, tranh thủ đem đảo Miên Lan biến thành khu tự trị [1]. Đáng tiếc là tổ chức vũ trang này không muốn thỏa hiệp, muốn độc lập với Philippines.” Hắn nhún vai, ánh mắt màu lam dừng trong đêm đen, có chút tiếc nuối, “Tín đồ Hồi giáo cùng tín đồ Hồi giáo, người một nhà đánh nhau, các tín đồ Thiên chúa hẳn đang cười họ đến chết.”

Lời nói của hắn mang lại tin tức thật lớn.

Cuối cùng cũng hiểu được thế cục đêm nay.

Hai tôn giáo lớn nhất tại Philippines chính là Thiên chúa giáo cùng Đạo Hồi. Tín đồ Thiên chúa chỉ có một tổ chức cầm đầu, trong khi đạo Hồi lại chia thành hai thế lực vũ trang.

Đêm nay, chính là đêm mà hai tổ chức này giao chiến.

Kyle đến cuối cùng là làm cái, cô không quan tâm, nhưng vì sao Trình Mục Dương lại tin tưởng hắn? Nam Bắc không có cơ hội một mình để hỏi Trình Mục Dương. Kyle tiếp tục dùng giọng tiếng Trung kỳ quái của mình nói cho họ biết, hắn đã sớm sắp xếp con đường chạy thoát này cho bản thân, không ngờ lại gặp hai người họ.

Kyle biết bọn họ không thể quay trở lại nên cũng không nói nhiều, nghỉ ngơi 5 phút thì bảo cả hai cùng rời đi.

Hắn rất quen thuộc vùng này.

Trình Mục Dương với hắn một trước một sau, bảo vệ Nam Bắc ở giữa, nhanh chóng đi ra con đường lớn. Có lẽ vì trận chiến đêm nay mà con đường này không hề ít người dân, bắt được một chiếc ô tô, trên xe chất không ít hành lí.

Nam Bắc đang mặc quần áo địa phương nên rất thích hợp để giả dạng người dân.

“Vừa rồi hắn nói cái gì với anh?” Cô đi bên cạnh Trình Mục Dương, nhìn Kyle ở phía trước.

“Lúc nãy?” Trình Mục Dương nhớ lại, nói với cô, “Hắn nói với anh, hắn là người giúp đỡ.”

“Giúp đỡ?”

“Cục an ninh Liên bang Nga [2] là cơ quan đứng đầu trong hoạt động tình báo và gián điệp.” Hắn nhẹ giọng nói, “Cơ quan này có nhiệm vụ thu thập tin tức tình báo của các quốc gia, đồng thời thực hiện hoạt động gián điệp ở nước ngoài.”

Cô kinh ngạc nhìn hắn: “Kyle là người Nga?”

Nếu không phải là Trình Mục Dương nói, cô không hề nghĩ đến Kyle lại có xuất thân từ Nga.

Trình Mục Dương vuốt cằm: “Nhiệm vụ của Kyle có liên quan đến cuộc tổng tuyển cử ở Philippines. Cho nên hắn căn bản không quan tâm đến việc anh làm. Hắn chỉ biết giúp đỡ chúng ta thoát nguy hiểm, bởi vì, thủ trưởng của hắn là bạn tốt của anh.”

Đáp án của hắn vượt xa so với tưởng tượng của cô.

Lúc mới bắt đầu hành trình, cô chỉ nghĩ Trình Mục Dương muốn cướp đoạt hầm mỏ. Sau khi rơi xuống biển, cô mới biết hắn không có hứng thú với hầm mỏ, chỉ là muốn bắt kẻ phản bội của gia tộc.

Mà lúc nãy, Trình Mục Dương rốt cục cũng nói với cô: Người hắn muốn bắt không chỉ là kẻ phản bội mà còn là người của CIA.

Hiện tại,

Những chuyện cô biết được đều bị hắn phủ nhận.

Trong đầu lại hiện lên câu đánh giá của Ba Đông Cáp:

Trình Mục Dương từng nhiều lần được giới truyền thông công khai thừa nhận là bạn bè của nhân dân Nga, là nhà từ thiện lớn. Hắn là kẻ buôn bán vũ khí lớn nhất, cho dù là quốc tịch hay màu da thế nào, hắn luôn là người khách tôn quý nhất của Nga.

Hiện tại mà thấy, Trình Mục Dương quả nhiên là người “Khách tôn quý nhất”.

Nam Bắc muốn nói lại thôi, Trình Mục Dương cũng không nói thêm gì nữa. Hai người sóng vai đi bên nhau, khẩu súng cướp được đã cất vào túi du lịch lấy của một người qua đường.

Dù sao ở Philippines, ngay cả học sinh cũng có thể mang súng, hai khẩu súng cũng không mang đến cho họ phiền toái gì.

Ngược lại, không mang súng, mới là phiền toái lớn nhất.

Kyle cũng thật là hay, nói vài câu đã mua được mấy bình nước cho bọn họ đồng thời cũng biết được một ít tin tức.

Trong lúc hai tổ chức vũ trang này giao chiến, lại có thêm một tổ chức vũ trang khác ra tấn công chính phủ, bắt giữ chừng 500 người của một thôn làm con tin, đồng thời chặt đứt nguồn cứu viện của các thôn xung quanh.

Ngắn ngủn chỉ mấy giờ, đã long trời lở đất.

Bởi vì có quân đội phụ trách hộ tống, bọn họ không thể đi tự do.

Trình Mục Dương chỉ có thể đi theo quân hộ tống, đến một thị trấn an toàn. Hiện tại là khoảng thời gian trước bình minh, đa số dân chúng đều mệt mỏi, có vài ba người ngồi nghỉ ngơi ven đường.

Ba người họ cũng ngồi ven đường, Kyle mặc một cái áo có mũ, lúc này đội mũ lên nên che khuất được cái đầu.

Ngoại hình của ba người, đương nhiên Kyle là người chói mắt nhất, vì vậy phải trốn tránh một chút.

“Chính phủ Philippines đã phái một đội quân hộ tống người dân rời đi.” Kyle ngồi trên chiếu, thuận tiện nói ý nghĩ của mình, “Tôi cần đến thủ đô Manila, nên sẽ nói với chỉ huy đưa tôi đến sân bay quốc tế ở đảo Miên Lan. Trình, đến lúc đó anh hẳn là như cá gặp nước.”

Trình Mục Dương từ chối cho ý kiến.

Trình gia có đội máy bay vận chuyển hàng hóa lớn nhất thế giới, chỉ cần đến sân bay, nhất định hắn sẽ có hội lặng yên biến mất.

“Nhưng mà đã quên nói với anh.” Kyle như nhớ đến điều gì, “Trước khi tôi đến đảo Miên Lan, CIA đã có mặt ở đây, bắt đầu thực hiện kế hoạch với anh.”

Nam Bắc nhìn Kyle cùng Trình Mục Dương, vẫn im lặng.

Đây không phải lần đầu tiên cô có cảm giác này, cho dù hắn có năng lực hô phong hoán vũ với thế giới thế nào, nhưng tại Philipines này, tay không tấc sắt, không thể liên lạc với bên ngoài, thì không thể tiết lộ thân phận của mình.

Ở đây, Trình Mục Dương chỉ có thể là người thường.

Đối mặt với truy sát cùng tiêu diệt, chỉ có thể tự mình bảo vệ bản thân.

Nếu gặp phải thiên la địa võng của CIA thì hắn cũng như một con kiến.

“Nam Bắc tiểu thư.” Ánh mắt Kyle cong lên, nhẹ giọng nói, “Không cần nhìn tôi như vậy. Ngày hôm qua tôi có hỏi cô Trình là ai? Cô không nói thật, cho nên, tôi cũng vậy.”

“Tôi không trách anh.”Cô mặc kệ hắn, “Tôi chỉ là tò mò, anh có nhiêu thân phận.”

“Rất nhiều, cũng rất ít.” Kyle cười, “Cô tốt nhất là không nên biết.”

Hắn nói xong, đứng lên, bắt đầu đi xung quanh.

Philippines thân Mỹ, ngay cả tranh cử tổng thống cũng có phần lớn người Mỹ đứng sau lưng chống đỡ. Cho nên Kyle rất thông minh, đưa ra hộ chiếu Mỹ, sau đó liền nhận được sự đối đãi đặc biệt.

Sau khi trình hộ chiếu, hắn nói.

“Tôi là bác sĩ ngoại khoa.” Kyle lấy giấy chứng nhận ở trong người, “Tôi cần lập tức đến Manila, bệnh nhân của tôi đang đợi.”

Người chỉ huy kia thấy giấy chứng nhận của hắn thì nửa tin nửa không.

Kyle mượn cây bút đưa cho chỉ huy một số điện thoại.

Người chỉ huy cho binh sĩ gọi số này, sau khi nói chuyện lập tức từ trên xe nhảy xuống, đem chính xe jeep quân dụng này tặng cho ba người.

Con đường phía trước rất an toàn cho nên chỉ có một người lái xe cùng hai binh sĩ đi theo. Ba người rời nơi này, hướng đến sân bay quốc tế tại đảo Miên Lan, nếu thuận lợi, buổi chiều là có thể tới nơi.

Nam Bắc thay Trình Mục Dương băng bó vết thương, sau đó ngồi dựa vào cửa sổ, cảm nhận những cơn gió lạnh.

Tay Trình Mục Dương ôm lấy thắt lưng của cô, nhẹ nhàng hỏi: “Có muốn cùng anh đến Moscow không?”

Lời của hắn, chỉ có Kyle hiểu.

Kyle lại làm bộ như không hiểu.

Nam Bắc dựa đầu vào bả vai hắn, nhắm mắt nói: “Anh thông minh như vậy, chắc cũng biết anh trai em có quan hệ với CIA.”

“Biết.” Thanh âm của Trình Mục Dương, rất nhẹ, cũng rất bình tĩnh, “Cho nên, nếu không cần thiết, anh sẽ không cho em biết quá nhiều chuyện của anh, đặc biệt là chuyện lần này.”

“Nhưng mà em cũng sẽ biết.”

Cô có thể đoán được.

Việc này căn bản đã được sắp xếp nhiều năm, ván cờ bây giờ đã bắt đầu vào giai đoạn thu lưới.

Sau lưng Trình Mục Dương là Cục an ninh Liên bang Nga, mà sau lưng kẻ phản bội kia, là CIA của Mỹ.

Ván cờ này, âm mưu thật lớn, là vì cái gì, sẽ nhận được những gì? Phải mất đi những thứ gì?

Từ khi cô theo hắn vào sinh ra tử, đến bây giờ mới thấy được bí mật chân chính. Nhưng mà cô không hỏi thêm gì, việc cô làm bây giờ là đưa ra lựa chọn.

Trình Mục Dương đang đợi đáp án của cô.

Nam Bắc lại gần một lát, rốt cục nói ra quyết định của chính mình: “Đến sân bay, anh trở về Moscow làm xong mọi việc. Em sẽ trở về Uyển Đinh, đợi đến khi chuyện này chấm dứt, anh lại đến tìm em.”

“Được.” Hắn không do dự.

Cô cười: “Sẽ đến thật sao?”

“Nhất định.”

“Anh không sợ, có đến mà không có về?”

Cằm Trình Mục Dương đặt trên trán cô: “Anh sợ không nhìn thấy em, như lúc ở Bỉ vậy. Khi đó, anh đã muốn đem toàn bộ việc làm ăn giao cho Trình Mục Vân, đáng tiếc, em không cho anh cơ hội đã bước đi.”

Kyle nhịn không được giương mắt nhìn hai người.

Trình Mục Dương nhìn hắn, bàn tay thủ thế hình họng súng nhắm ngay mi tâm Kyle.

Kyle cười một hồi sau đó tiếp tục làm kẻ điếc.

Trời sắp sáng, xe chạy đến một ngã ba. Không ngờ bọn họ nghe thấy tiếng súng, sau đó thấy hai cô gái trẻ hoảng sợ chạy về phía họ. Hai binh sĩ khẩn trương, không ngừng lái xe lùi ra sau.

Hiển nhiên, không còn kịp rồi.

Trình Mục Dương từ túi du lịch lấy ra hai khẩu súng, giao một khẩu cho Nam Bắc.

Hắn cùng Kyle nhảy xuống xe, đè tay cô lại: “Không cần xuống dưới.”

Sự việc kế tiếp là một hồi chiến đấu tàn khốc. Rất nhiều người cầm súng đuổi theo hai cô gái kia nhảy ra, trong bóng đêm không thể phân biệt họ là ai, nhưng rõ ràng họ không phải quân đội của chính phủ. Trình Mục Dương cùng Kyle chiến đấu, súng và dao trong tay không ngừng vung lên, không ngừng có người ngã xuống, tất cả đều là một nhát trí mạng, trong tình trạng địch nhiều ta ít thế này thì phải tàn nhẫn, không để ai sống sót.

Nam Bắc cùng lái xe vẫn ngồi im trong xe, hai cô gái trẻ cũng đã chui xuống được gầm xe.

Vì trời tối, chỉ có thể nhìn thấy bóng dáng và nghe tiếng súng cùng với tiếng gào thét.

Trong hoàn cảnh này, không thấy máu, cũng không đếm được kẻ địch còn lại bao nhiêu, làm cho người ta ngay cả lỗ chân lông cũng bắt đầu rét run.

Trình Mục Dương từ trên người kẻ địch cuối cùng đứng lên, súng tùy ý vắt trên vai, mặt trời xa xôi từ đường chân trời dần hé ra. Ánh nắng nhạt nhòa chiếu sáng tất cả.

Trên đường, có hơn ba mươi mấy người nằm ngang dọc, khắp nơi đều là súng ống và máu.

Hai cô gái bước ra, là người phương Tây. Kyle băng bó cánh tay rồi hỏi hai cô gái vài vấn đề.

Trên người Trình Mục Dương đầy máu, hắn cởi áo để trần nửa thân trên, trở lại xe. Nam Bắc cẩn thận kiểm tra cho hắn, không có vết thương, hắn may mắn hơn Kyle.

Trình Mục Dương cúi đầu, đem Nam Bắc ôm vào ngực, trầm mặc mà kịch liệt hôn cô.

Đêm qua, đã có rất nhiều máu và nguy hiểm. Mặt trời lên cao, dường như đem mây đen xua tan một ít. Cô ôm thắt lưng hắn, cảm giác được mồ hôi của hắn, đợi đến khi hắn buông ra, Nam Bắc nhẹ nhàng thở phì phò. Trái tim đập mạnh thật lâu cuối cùng cũng dịu lại.

Cô từ trên xe lấy ra một ít băng vải quân dụng.

Nam Bắc thay hắn băng bó vết thương lần nữa, vừa nãy chiến đấu kịch liệt đã làm miếng băng rớt ra. Cô cầm băng quấn quanh cánh tay hắn, bỗng nhiên nghĩ đến việc gì đó: “Em có nghe qua một câu chuyện xưa của Phật giáo Ấn Độ, có chút giống anh.”

“Cái gì?”

“Một loài có thất tình lục dục [3] như con người, có pháp thuật như các vị thần, có sự hung ác của quỷ. Tuy rằng suốt ngày nghe Phật giảng dạy nhưng không thể hướng thiện. Những lời này không giống đang nói anh sao?”

Trình Mục Dương nghĩ nghĩ, sau đó tươi cười: “Em đang nói về A Tu La[4] sao? Đáng tiếc, A Tu La không uống rượu.”

Cô sửng sốt, cười rộ lên: “Được rồi, chỉ có điểm này là không giống.”

“Còn có…” Trình Mục Dương ghé sát vào tai cô, tiếp tục phản bác: “Trong truyền thuyết Phật giáo Ấn Độ, A Tu La là đàn ông nhưng tướng mạo rất xấu, trong khi phụ nữ thì rất đẹp. Em cảm thấy anh giống sao?”

—Hết chương 28—

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.