Có Tôi Ở Đây Rồi, Cậu Bớt Ảo Tưởng Đi!

Chương 25




“Quen sao?” “Không biết, chỉ là thấy kì lạ.”

Người này, từng hợp tác với Nam Hoài, cô biết.

Câu trả lời vừa rồi như là bản năng. Có nên cho Trình Mục Dương biết thân phận của người Châu Âu này không? Cô vẫn suy nghĩ.

Hai người là “khách quý” ở trong này, mọi hành động của họ đều bị vô số ánh mắt dõi theo.

Cô biết, Trình Mục Dương muốn những người này lơi lỏng với bọn họ nên lúc nào cũng diễn vai người của Trình gia, sa sút nghèo túng những vẫn có thói tiêu xài tư bản.

Khi Trình Mục Dương ở cùng với cô, giống như là một người có chấp niệm sâu nặng.

Đôi khi nhìn vào ánh mắt kích tình của hắn, cô hoài nghi không biết hắn đang suy nghĩ điều gì?

Bởi vì tôn trọng tập tục của đạo Hồi nên Nam Bắc bình thường không đi ra ngoài nhiều, chỉ ngồi trong phòng xem các chương trình giải trí Anh ngữ. Chạng vạng hôm nay, AFa Fu (mình giữ nguyên tên Philippines nên hơi lạ, Hán Việt là A Pháp Phù) – người phụ trách giúp họ nấu cơm, đề cập đến khu vực đá ngầm gần đây.

“Có tôm cua, hải mẫu đơn cùng với cá.” AFa Fu nói, “Chủ yếu là nơi đó còn có đàn cá mập trắng.”

Cô giật mình: “Lúc tôi đến, có gặp qua, nhưng là cá voi không ăn thịt người mà.”

“Không, là cá mập.”

Cô thấy rất thú vị, tiếp tục hỏi vài câu.

Trình Mục Dương thấy cô nóng lòng muốn xem như vậy thì cười nói: “Đi xem đi.”

Hắn biết AFa Fu là một cô gái theo đạo Hồi đã kết hôn, nên hắn không sẽ không đi cùng hai người.

Nam Bắc đi theo AFa Fu đến bờ biển, có người đang cho đàn cá mập ăn.

Hoàn toàn không giống với đàn cá mà bọn họ thấy trước kia. Nơi này tuy có ánh mặt trời lúc chiều tà nhưng lại có chút hương vị lạnh lùng.

Có hai người đàn ông ném xuống một con trâu nhỏ.

Rất nhanh liền có hơn mười con cá mập xuất hiện, tuy nhỏ tuổi nhưng đã dài hơn một thước, to lớn không thể thấy hết toàn thân chúng. Tại nơi bọn họ đứng có thể thấy được vài con dài đến ba bốn thước. Sắc máu lan tràn trên mặt biển, nhưng sau đó nhanh chóng bị biển hòa tan, trả lại về màu xanh ban đầu.

Những người kia ném thêm bít tết sau đó rời đi, chỉ còn hai cô ở lại trong này. Đáng tiếc, những con cá mập không còn cái ăn, nhưng nhìn thấy còn người đứng trên bờ nên không bơi lội mà chỉ bất động một chỗ.

Vây lưng cao ngất của chúng lộ ra trên mặt biển, đôi mắt trầm tĩnh, cất giấu sát khí, như thể lúc nào cũng có thể nhảy lên mà cắn giết con mồi.

Trình Mục Dương, Nam Hoài.

Đều có đôi mắt như vậy.

Cô gái AFa Fu vẫn ở bên cạnh cô, lẳng lặng nhìn bốn phía, tháo xuống chiếc khăn che mặt hỏi: “Có tâm sự sao?”

Cô ừ nhẹ một tiếng.

“Đang nghĩ về Trình?”

“Đúng vậy.” Nam Bắc cười rộ lên, nhìn kỹ cô, “Cô thật xinh đẹp. Từ nhỏ đã che mặt như vậy có thấy đáng tiếc không?”

“Không phải che mặt từ nhỏ.” AFa Fu nói, “Sau khi tôi được gả cho người ở đây mới tin tín ngưỡng này.”

“Khó trách.” Nam Bắc cười, “Xem ra, bọn họ là cố ý chọn cô tới giúp chúng tôi?”

Ánh mắt AFa Fu cong lên đầy ý cười: “Đúng vậy. Khách mời đặc biệt thì những phụ nữ đạo Hồi bình thường không thể phục vụ được.”

“Ví dụ như?”

“Ví dụ như, quan hệ của cô cùng Trình, không có chỗ nào cố kỵ.”

Nam Bắc đem cầm đặt trên đầu gối: “Đúng vậy. Tôii nghe nói tín ngưỡng này là cấm vợ chồng thẳng thắn thành thật với nhau?” AFa Fu cúi đầu buồn cười, “Không có khắc nghiệt như vậy, nhưng ít nhất cũng không cho đối phương nhìn đến những nơi quan trọng của bản thân mình. Vì vậy, ban đêm khi tôi cùng chồng ở với nhau, đều có một tấm thảm để che lấp cơ thể.”

Nam Bắc có chút kinh ngạc.

Cô đã cố ý dùng những từ ngữ không rõ ràng để nói tránh đi, không nghĩ tới AFa Fu lại thẳng thắn như vậy.

Cũng đúng, cô ấy sau khi lấy chồng mới theo tín ngưỡng này, cho nên tuổi thanh xuân sẽ không quá bảo thủ.

Nam Bắc tiếp tục nhìn cá mập, cô phát hiện người nuôi cá mập có để lại một tảng thịt bò nhỏ, tựa hồ để các cô giải trí. Cô tự hỏi, có nên tự tay mình đút cá mập ăn hay không. Lúc này, AFa Fu đã đội lại khăn che mặt.

Phía sau các cô có người đến.

Nam Bắc quay đầu lại nhìn, là người đàn ông tóc vàng kia: “Nam Bắc tiểu thư, có thể gặp lại cô quả là vinh hạnh của tôi.”

Hắn nói tiếng Trung, âm điệu có chút kì quái nhưng rất lưu loát.

AFa Fu dường như cũng biết hắn, đồng ý đi xa xa, để hai người có cơ hội nói chuyện.

“Kyle (phiên âm Hán Việt là Khải Nhĩ, nhưng mình sẽ để nguyên tên nước ngoài, vì dù sao cũng là người châu Âu).” Nam Bắc ngồi xổm xuống, chọn một khối thịt bò rất đẹp ném xuống dưới biển, “Anh làm sao biết tôi ở đây?” Từ khi nhìn thấy hắn, cô tận lực né tránh làm hắn không thể thấy cô.

Không nghĩ tới, vẫn bị hắn phát hiện.

“Tôi nghe bọn họ nhắc đến Trình Mục Vân, bên cạnh hắn có một cô gái Myanmar, đoán là cô.” Kyle cũng tươi cười xoay người, nhìn cô cho cá mập ăn.

Ngoài dự đoán, khi hắn ném khối thịt bò xuống, có một con cá mập dài hơn một thước nhảy mạnh lên, mang theo bọt nước tung tóe.

Nam Bắc chưa kịp đứng lên.

Kyle đã bước tới trước đánh mạnh vào đôi mắt con cá mập.

Nước biển mang theo mùi máu tươi, không biết là của con cá hay của miếng thịt bò, bắn tung tóe lên người cô. Cá mập kia vốn phấn khởi muốn kéo hai người xuống nước, không ngờ rằng người đàn ông kia lại có quyền cước mạnh như vậy.

Nam Bắc thấy con cá mập mở miệng, răng nanh hiện ra, sau đó là âm thanh của nó khi rơi xuống nước.

Nam Bắc nhíu mi, đứng lên: “Vì sao đoán được là tôi?”

Kyle nhún vai: “Chỉ là đoán thôi, một cô gái, tuổi không lớn, ở cùng Trình gia Moscow, nói ngôn ngữ Myanmar, nghe qua, sẽ suy nghĩ có phải là cô hay không? Mà cô gái đó rất hứng thú với việc cho cá mập ăn, càng giống với cô, Nam Bắc.” Hắn xoay người, tò mò nhìn Nam Bắc, “Nhưng tôi thấy rất kì quái, ba năm trước gặp cô, cô đã nói, không thích đi xa nhà.”

Nam Bắc nửa thật nửa giả trả lời: “Tôi đang bỏ trốn, anh cũng biết thân phận của Trình Mục Vân như vậy, cũng chỉ có thể bỏ trốn.”

Kyle cười rộ lên.

Cô đứng dậy: “Cho nên, nếu anh làm hỏng tuần trăng mật của tôi, tôi liền…” Cô dùng hai ngón tay gõ nhẹ lên ngực Kyle, “Đem anh làm mồi cho cá mập.” Tay cô hơi dùng lực, Kyle liền né tránh, “Yên tâm, Bắc. Lần này tôi đến, là vì tổng tuyển cử ở Philippines, không liên quan đến cô, hơn nữa…Tôi cũng tuyệt đối không muốn có quan hệ gì với cô.”

“Vậy anh đến đây nói chuyện với tôi là có ý gì?”

“Tò mò.” Kyle cười, “Anh trai cô là ân nhân cứu mạng của tôi, cô chắc cũng biết.”

Người tên Kyle này, Nam Hoài nhắc tới không nhiều.

Sự hiểu biết của cô về hắn rất ít. Trong một lần làm nhiệm vụ bị thất bại ở Thái Lan, chính phủ Thái lấy lí do hắn hoạt động khủng bố mà tuyên bố bắt hắn. Mà hắn cũng rất thông minh, đã sớm chạy trốn sang Myanmar, nhờ Nam Hoài thu xếp cho hắn mười ngày.

Trong mười ngày, chính phủ Myanmar cự tuyệt việc chính phủ Thái Lan đòi dẫn độ Kyle.

Mười ngày sau, Kyle biến mất hoàn toàn.

Kì lạ nhất là, Thái Lan cũng không truy cứu lại chuyện này, tất nhiên là đã có người ra mặt làm một ít giao dịch, đổi lấy tính mạng của Kyle.

Người này, tuy rằng là người Châu Âu, nhưng cuối cùng lại không biết hắn làm việc cho ai.

Trước khi màn đêm buông xuống, đàn cá mập đã biến mất, trả lại bình yên cho mặt biển.

Nam Bắc cũng không có hứng thú nói chuyện cùng Kyle. Khi trở lại phòng, ngoài cửa sổ đã không còn chút ánh sáng nào.

Sau khi đến Philippines, cô mới phát hiện nơi này mỗi ngày đều có mưa, trận này nối tiếp trận khác. Cho nên thời tiết đêm nay quả thật rất hiếm, sau khi mặt trời lặn, bầu trời cao đến mức ngay cả ánh trăng cũng không nhìn tới.

Cô đẩy cửa vào, Trình Mục Dương đang rất hứng thú làm bít tết. Hắn cầm một bàn chải quét lên miếng thịt bò một lớp dầu ô liu mỏng. “Chờ anh 10 phút.” Hắn không quay đầu lại.

Có lẽ vì ngọn đèn, sườn mặt hắn mang theo ý cười khiến người ta có cảm giác yên tâm.

“Trình Trình?” Cô tựa vào trên vai trái của hắn, đùa giỡn: “Trình Mục Dương, anh có thấy hai chữ “Trình Trình” này rất quen thuộc không?”

Trình Mục Dương cười một cái: “Phùng Trình Trình?”

“Ôi chao? Anh cũng xem qua bến Thượng Hải?”

“Lúc nhàm chán có xem qua, nhưng là bản cũ, Triệu Nhã Chi làm diễn viên chính.”

“Phùng Trình Trình thật sự là rất yêu Văn Cường.” Nam Bắc thổn thức không thôi.

Cô cảm thấy bản thân thật nhàm chán, đang ở dưới sự giám sát của ma lạc Philippines lại có thể cùng hắn nói chuyện phiếm về phim truyền hình nhiều tập.

Đến khi Trình Mục Dương hoàn thành xong bít tết.

Bụng của cô đã sôi, giơ dao nĩa, đem miếng bít tết hoàn chỉnh cắt thành hơn mười miếng nhỏ, sau đó há mồm bắt đầu ăn. Trình Mục Dương nhìn động tác của cô, ánh mắt trở nên nhu hòa.

Đây là cách ăn mà cô thích nhất.

Bởi vì lười, không thích vừa ăn vừa cắt. Cho nên Nam Bắc đem miếng thịt cắt trước sau đó mới cầm nĩa ăn. Cách ăn này, thật sự là lười biếng đến đáng yêu.

Nam Bắc ăn một miếng thịt sau đó lại đưa tới miệng hắn một miếng.

Cô bỗng nhiên nói thầm một câu. Cô nói, em sao có cảm giác anh là Phùng Trình Trình của em?

Vừa nói xong, cô liền nở nụ cười.

Trình Mục Dương không để ý, ngược lại cắn miếng thịt kia: “Nếu anh là Phùng Trình Trình, có xung đột lợi ích với người nhà của em, em sẽ chọn ai?”

“Anh trai em.”

Cô nói xong, im lặng nhìn hắn.

“Câu trả lời nằm trong dự kiến.” Trình Mục Dương rũ mắt, tự cắt bít tết cho mình, “Cho nên, anh sẽ không để chuyện này xảy ra.”

“Nếu xảy ra thì sao?”

“Anh sẽ từ bỏ lợi ích của bản thân.”

“Nếu anh từ bỏ, nhưng anh trai em vẫn muốn mạng của anh thì sao?”

“Vậy cũng được.” Trình Mục Dương đem một miếng bít tết của hắn đút cho cô, “Nhưng trước khi muốn anh chết, em phải ở với anh một đêm.” Giọng nói của hắn thật sự là say đắm lòng người.

Nam Bắc cười rộ lên: “Đúng vậy, anh đã nói, chết dưới hoa mẫu đơn, thành quỷ cũng phong lưu.”

Hắn nhún vai, từ chối cho ý kiến.

Trình Mục Dương không tiếp tục đề tài này, thuận miệng hỏi về những con cá mập. Nam Bắc nhớ đến buổi chiều, chợt nghĩ cô cũng ăn bít tết giống những con cá mập, nhất thời không còn khẩu vị.

Khi Trình Mục Dương ngoan ngoãn thu dọn chén đĩa, cô lại nhớ tới Kyle.

Theo như lời Nam Hoài, Nam gia không có bạn bè vĩnh viễn. Mặc dù lúc trước anh trai có cứu Kyle một mạng, nhưng cũng chỉ là vì trao đổi lợi ích, vì vậy cô không cho rằng, Kyle thật sự vì giao tình này sẽ giấu diếm thân phận giúp cô.

“A Mạn khi nào thì đến?” Cô rốt cục quyết định thẳng thắn.

“Nhanh nhất là ngày kia, chậm nhất cũng sẽ không vượt qua bốn ngày.”

“Ngày kia, cũng là trễ.” Nam Bắc vòng tay qua thắt lưng hắn, nhẹ giọng nói, “Thân phận của em có lẽ đã có người biết, có thể bọn họ sẽ nhanh chóng biết anh là Trình Mục Dương.”

Hai người họ từng đồng thời xuất hiện trên thuyền của Chu gia, đây không con là bí mật.

Chỉ cần có người nhận ra cô là ai, không khó đoán, người ở cùng cô chính là Trình Mục Dương, mà không phải là thiếu gia Trình gia bốn năm bị truy sát.

Trình Mục Dương trầm mặc một lát, tay vẫn không ngừng dọn dẹp chén đĩa.

“Có thể gặp phiền phức không?” Nam Bắc hỏi hắn.

“Có một chút.”

“Muốn đêm nay đi trước một bước không?”

“Nếu có thể đi, thì ngày đầu tiên chúng ta đã đi. Từ khi đến đây, xung quanh bốn mươi thước đều có đến bốn mươi đến năm mươi tay súng đi theo chúng ta.” Trình Mục Dương cười nói, “Đi rất khó.”

Nam Bắc nhẹ nhàng thở dài một hơi.

Cô cũng không thể nghĩ ra một cách nào.

“Nhưng mà, tổ chức này cần chính là vũ khí. Bọn họ tuy rằng hận anh, nhưng hiện nay, mặc kệ anh là người nào của Trình gia, đối với bọn họ đều là cái cây rụng ra tiền, chúng ta tạm thời sẽ không có nguy hiểm.” Hắn đem cái chén cuối cùng để tại chỗ, “Ít nhất, nguy hiểm sẽ không đến từ những người Philippines.”

Nam Bắc nghi hoặc nhìn hắn.

Tin tức của cô không nhiều lắm nên đương nhiên không thể hiểu hết lời nói của Trình Mục Dương.

“Có nhớ anh nói với em anh cần bắt người phản bội không?” Trình Mục Dương cầm khăn sạch lau chén đĩa, “A Mạn đã biết hắn là ai, đáng tiếc không thể bắt hắn. Cho nên hiện tại, nếu để đồng bọn sau lưng hắn biết chúng ta ở đây, nhất định ta sẽ gặp phiền toái. Chúng ta đang săn bắt hắn, thì đồng bọn của hắn nhất định cũng sẽ đuổi bắt chúng ta.”

“Đồng bọn sau lưng hắn là ai?”

Trình Mục Dương ừ một tiếng: “CIA.”

Nam Bắc sửng sốt, không dám tin mà buông cánh tay ra, ngây người nhìn hắn.

Cô từng hoài nghi, người Trình Mục Dương muốn tìm sẽ không đơn giản chỉ là kẻ phản bội. Nếu không, hắn không cần tự mình mạo hiểm để khiến người này lộ ra dấu vết. Nhưng cô tuyệt đối không nghĩ tới, người này lại là người của CIA.

Nếu nói, tranh đoạt hầm mỏ có thể đắc tội với CIA.

Thì hiện tại, Trình Mục Dương căn bản là kẻ địch của CIA.

Mà chính miệng Nam Hoài đã thừa nhận, anh ấy cùng hợp tác với CIA. Thậm chí trong vòng mười năm tới, không muốn CIA trở thành kẻ địch của Nam gia.

Bỗng nhiên, bên tai truyền đến tiếng nổ ầm ầm, trong nháy mắt, tất cả mọi thứ bị càn quét. Trình Mục Dương ấn mạnh cô lên mặt đất, cả người hắn bao phủ phía trên người cô.

—Hết chương 26—

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.