Có Tòa Hương Phấn Trạch

Chương 14: Phòng 303




Sinh nhật Tiêu Luân, hắn mời nhân viên công ty đi ăn, nhóm nhân viên góp tiền mua tặng hắn một con heo vàng.

Nam nữ thanh niên ở trên sàn nhảy nhảy múa, Dung An Trúc từ trước đến nay ở trên phương diện này tự nhận là kẻ bất tài, Tiêu Luân liền ngồi bên cạnh bồi y, hai người nhàm chán, tự chơi xúc xắc uống rượu.

Hai người từ lúc ở cạnh nhau đến nay trên mặt không có chút thần sắc dị thường, đứng đắn khỏi cần phải nói, tuyệt đối không thể làm cho người ta liên tưởng đến chuyện giữa hai người có gian tình.

Cũng không nghĩ tới việc công khai, có một số chuyện, giấu diếm mới là tình thú. Tỷ như hiện tại anh đến tôi đi một chén rượu, người ngoài nhìn vào bất quá chỉ nghĩ là tình cảm tốt, làm sao chú ý đến dưới ngọn đèn hôn ám hai tầm mắt vẫn luôn khiêu khích dây dưa lẫn nhau.

Cho đến bây giờ vẫn chưa nghĩ tới loại quan hệ này gọi là gì, sẽ kéo dài đến bao lâu. Chỉ là khi nào còn cùng nhau một chỗ thì vẫn sẽ một lòng một dạ. Dù sao chưa đến lúc nhàm chán, vậy thì cứ tiếp tục thôi.

Ngày hôm sau vừa vặn là cuối tuần, Dung An Trúc từ sáng sớm đã tỉnh lại, cũng không đánh thức Tiêu Luân, tự mình đi rửa mặt ăn sáng, rồi cầm một quyển kinh thư ra ban công ngồi đọc. Tiêu Luân từng cười hỏi y hiểu được bao nhiêu, y đáp được bao nhiêu thì bao.

Mặt trời nóng bức dần, ngoài ban công có mái che, hướng nam bắc có gió mát thổi đến, Dung An Trúc từ trước đến nay luôn tĩnh tâm, cũng không sợ nóng.

Đợi đến giữa trưa, người còn lại ở phòng ngủ mới tỉnh dậy, thân trên xích loã, bên dưới mặc chiếc quần đùi màu lam in hoạ tiết hoạt hình. Hắn dụi mắt nhìn ra ban công, thấy Dung An Trúc bình thản ung dung ngồi đọc sách liền lẩm bẩm hai tiếng rồi mới đi rửa mặt.

Dung An Trúc làm bữa trưa đơn giản, hai người ăn xong, Tiêu Luân đương nhiên là không cho y ra ban công ngồi đọc sách nữa, đem hai người nhốt ở trong phòng ngủ, mở điều hoà, ở trên giường cọ cọ.

Ngày nghỉ Dung An Trúc có thói quen ngủ trưa, trong lúc mơ màng cảm giác Tiêu Luân đang nghe điện thoại, chuyển thân nhỏ giọng hỏi. “Ai a?”

“Mẹ tôi”. Tiêu Luân cũng nhẹ giọng trả lời, quay đầu lại tiếp tục nghe điện thoại.

Dung An Trúc còn buồn ngủ nằm trở về tiếp tục giấc mộng, sau một lúc lâu Tiêu Luân mới cúp máy, nằm xuống ở sau lưng y nói. “Mẹ tôi chúc mừng sinh nhật”.

“Nga”. Dung An Trúc nhắm mắt, gật gật đầu.

“Thuận tiện nói lại chuyện xem mắt”. Tiêu Luân nói tiếp, trong thanh âm phảng phất mang theo ý cười.

“Nga”. Dung An Trúc bất vi sở động.

“Tôi nói tôi đã có người làm bạn rồi”. Tiêu Luân tiếp tục nói.

“Ân”. Dung An Trúc sắp chìm vào giấc ngủ.

“Bà ấy nói cuối tuần tới sẽ đến nhà tôi nhìn xem”.

“………”

Dung An Trúc vẫn đi thuê phòng ở, nhưng một tuần thì hơn phân nửa thời gian đều ở nhà Tiêu Luân, vô luận là đồ dùng cá nhân hay quần áo hằng ngày đều có ở nhà Tiêu Luân, hơn nữa còn đặt chung trong một phòng ngủ, cho dù miễn cưỡng nói là bạn bè ở chung thì cũng khó mà chấp nhận được.

Lật người nhìn Tiêu Luân, người nào đó không chút nào né tránh.

“Cậu không ngại mẹ cậu biết”. Dung An Trúc trần thuật.

Tiêu Luân nhún nhún vai. “Cậu thì sao?”

Dung An Trúc lại nhìn hắn trong chốc lát, sau đó trở mình, nhắm mắt tiếp tục ngủ. “Tuỳ cậu”.

Tiêu phu nhân đến thăm nhà con trai rồi ở lại một đêm, ngày hôm sau Tiêu Luân đi làm, Tiêu phu nhân mới ở nhà một mình nhìn đông nhìn tây muốn tìm ra chút manh mối, lúc đầu là không chút nào để ý, về sau mới hơi khiếp sợ, cuối cùng là không thể yên lòng.

Lúc Tiêu Luân về nhà thì thấy mẹ mình đang ngồi ở sofa bộ dáng như muốn nói rồi lại thôi, hắn liền cười cười. “Mẹ, có chuyện gì sao?”

Tiêu phu nhân suy nghĩ tìm từ.

Trong phòng tắm có hai cốc nước một xanh một lam, hai bàn chải đánh răng màu sắc giống nhau, kem đánh răng một hộp, dao cạo râu hai cái, kem cạo râu lại chỉ có một. Trên móc có hai khăn mặt, màu sắc cùng hình thức xem ra đều là của nam nhân.

Tủ quần áo trong phòng ngủ có hai kiểu dáng và kích cỡ, mà loại quần áo bằng vải bông – hẳn nhiên không phải là của đứa con nhà mình, một loại quần áo có kích cỡ nhỏ hơn nhưng cũng không phải là của nữ.

“Con nói có bạn mà?” Tiêu phu nhân cuối cùng cũng mở miệng. “Sao không đưa về cho mẹ nhìn?”

Tiêu Luân cười cười. “Cậu ấy ngại”.

Tiêu phu nhân đơn giản đi thẳng vào vấn đề. “Là nam?”

“Là nam”. Tiêu Luân gật đầu.

Tiêu phu nhân cả kinh che ngực, há mồm thở dốc. “…… Hư đốn!”

Tiêu Luân rót cho mẹ mình cốc nước, vỗ vỗ lưng bà. “Được rồi mẹ, người ta rất tốt, thông thư đạt lễ, cũng xuất sắc như con trai mẹ vậy”.

“Con xem trọng cậu ta cái gì?” Tiêu phu nhân trở nên sắc bén.

“Con nhìn trúng cậu ấy cậu ấy nhìn trúng con”. Tiêu Luân cười khẽ, nháy mắt mấy cái.

“Con – thật sự là tức chết ta!” Tiêu phu nhân lại vỗ ngực thuận khí.

“Mẹ, hai người vừa ý nhau, sao còn phải quan tâm nhiều thứ như vậy?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.