Cô Tình Nhân Nhỏ Dễ Thương

Chương 15




Chuyến bay từ Nhật Bản tới Trung Quốc khởi hành. Hoành Nghị thầm cười nhạt. Nhiệm vụ vô cùng khó khăn đã hoàn thành, không những lấy được tư liệu mong muốn, mà còn ám sát được một nhân vật trọng yếu của Nhật Bản. Lần này trở về, hắn có thể nghỉ ngơi thoải mái một thời gian.

Hoành Nghị mải nghĩ tới chuyện của mình, không để ý đám hành khách phía sau sớm đã bị vẻ ngoài đẹp trai lẫn khí chất của mình hấp dẫn, hắn vừa mỉm cười một cái, đằng sau đã xuất hiện cả đống tim lẫn hoa bay tứ tung.

Mỏi mệt nhắm mắt lại, hắn nghĩ lại lần trước tham dự một phiên đấu giá, mua được một viên đá kì quái. Viên đá xanh như ngọc, bên trong như có sương khói lưu chuyển. Vừa nghĩ tới, tay hắn bất giác sờ tay lên viên đá đeo nơi cổ, vừa chạm vào đã có một luồng khí theo hơi thở đi vào kinh mạch, chảy khắp thân. Chân khí trong thân thể cũng tự nhiên lưu chuyển theo. Đang mê mải thì một tiếng nổ lớn vang lên, “Ầm.”, Hoành Nghị bị hất lên. Chấn động đó làm rối loạn khí trong hắn, chân khí thoát ra ngoài đổ về viên đá kia. Hoành Nghị tuyệt vọng, nhận ra cái máy bay Nhật Bản chết tiệt này hẳn đã bị đặt bom. Rồi hắn chìm vào bóng tối, viên đá kì quái kia phát ra ánh sáng xanh nhạt, rồi vỡ ra từng mảnh.

Tin tức ngày hôm sau: “Hôm qua, chuyến bay từ Nhật Bản tới Trung Quốc bị khủng bố tấn công, trước mắt, không tổ chức nào đứng ra chịu trách nhiệm vụ này…”

Sau khi bị cơn đau khủng khiếp làm thức dậy, Hoành Nghị dần lấy lại được ý thức, cảm thấy toàn thân đều bị chèn ép, nhất là ở đầu. Một lúc lâu sau, cảm giác ấy biến mất. Tiếp theo, cảm giác có thứ gì đó mềm mại vây lấy mình. Rất nhiều người ở quanh nói bằng thứ ngôn ngữ mà hắn chưa từng nghe qua, xem ra rất vui vẻ. Hoành Nghị thật muốn biết bây giờ như thế nào, nhưng mắt như bị dán lại, làm cách nào cũng không thể mở ra được. Thầm nghĩ, ta không phải là đã chết sao, sao còn có thể có cảm giác được? Chẳng lẽ ta không chết mà được người ta cứu sao? Nhưng cái này là ngôn ngữ của nước nào, sao lại chưa từng nghe qua? Khi cả trăm câu hỏi không lời đáp cứ bay nhảy trong đầu Hoành Nghị thì bỗng nhiên, có bàn tay đánh vào mông hắn. Chuyện đột nhiên xảy ra, Hoành Nghị chỉ biết kêu lên, không nghĩ tới chuyện giọng mình vang lên đúng thực tiếng trẻ con khóc “Oa a! Oa a!”. Hoành Nghị bị dọa cho ngây người, khuôn mặt vốn rất ít có biểu cảm cũng lộ ra vẻ ngây ngốc. Chẳng bao lâu sau, cái thân thể trẻ con ấy không thể tiếp tục thức được nữa, liền thiếp đi.

…………….

Vân Hàm Phong nhìn đứa trẻ đang say ngủ trên tay mình, lòng chùng xuống.Hắn kết hôn hoàn toàn là hôn nhân chính trị, chẳng có mấy cảm tình. Sinh con ra cũng chỉ vì có người kế tục, hơn nữa là để tăng thêm giao tình với gia tộc Cao thị. Nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn đầy nếp nhăn và chân mày hơi nhíu lại của đứa trẻ kia, hắn không thể nào dời mắt đi được, ngây ra nhìn trong chốc lát, chỉ tới khi nghe tiếng trẻ con khóc mới sực tỉnh, trong lòng có chút bối rối. Nhìn tới đứa trẻ bị phó viện trưởng nhấc lên, vỗ một cái vào mông, sau khóc hai tiếng mới yên lòng. Nhưng khi thấy Hoành Nghị bị đánh lại đau lòng, ngẩng đầu trừng mắt nhìn phó viện trưởng. Chỉ tội cho phó viện trưởng, bị ánh mắt lạnh như băng kia dọa tới nỗi toàn thân đều toát mồ hôi lạnh, thầm nghĩ, dù gì cũng không thể đắc tội với gia chủ của gia tộc Vân thị, không hiểu mình có điểm gì khiến hắn không bằng lòng. Không phải nhắc chứ phó viện trưởng xưa nay đều cố lấy lòng Vân Hàm Phong.

Vân Hàm Phong, là cha của Hoành Nghị trong kiếp này, hắn càng ngắm Hoành Nghị càng thích, bởi thế mà quyết một chuyện mọi người không nghĩ tới: tự mình nuôi nấng Hoành Nghị.Bản tính Vân Hàm Phong vốn không thích trói buộc, hơn nữa còn ghét nhất chuyện phiền phức chứ đừng nói tới chuyện chăm sóc con cái, chẳng trách sao người ta thấy giật mình.

Kì thực, trước khi thấy Hoành Nghị, Vân Hàm Phong vẫn nghĩ vậy – đem con cho bảo mẫu chăm sóc, rồi dạy dỗ thành người thừa kế Vân thị, bồi dưỡng thành người đủ tư cách. Nhưng vừa nhìn thấy Hoành Nghị bộ dạng đáng yêu liền thay đổi ý định, nghĩ tới chuyện để người khác nhìn Hoành Nghị lớn lên, Vân Hàm Phong khó chịu như có tảng đá đè lên ngực. Chính vì quan hệ vợ chồng mà hôm nay hắn mới tới thăm một chút, đương nhiên tiện thể nhìn qua đứa trẻ, không ngờ rằng tìm được một thứ tốt quá sức tưởng tượng.

Hoành Nghị tỉnh lại, ngẩn người ra, cuối cùng cũng chịu thừa nhận chuyện bị biến thành trẻ con. Cũng may là hắn từng trải qua huấn luyện, nếu là người thường chắc đã không chịu nổi. Đột nhiên cảm thấy đói bụng, hắn cố kiềm một lúc lâu, sau không chịu nổi, đành phải mất mặt dùng thứ ngôn ngữ trẻ con để gọi người đến – khóc. Quả nhiên, chỉ một lát sau, hắn cảm thấy có thứ gì đó đầy mùi sữa đụng vào miệng, bản tính ưa sạch của Hoành Nghị làm hắn do dự đôi chút, nhưng rồi không cưỡng lại được, cắn vào vật kia, mút vào, ăn no rồi lại ngủ thiếp đi. Trước khi thiếp đi, hắn cảm khái nói- rốt cục là hôm nay hắn cũng biết cái gì gọi là “bú sữa”.

Vân Hàm Phong nhìn Hoành Nghị đang ngủ, nhẹ nhàng lấy bình sữa trong miệng hắn ra. Động tác nhẹ nhàng tới vậy, đừng nói tới bác sĩ y tá, ngay cả Cao Mai cũng giật nảy mình, thầm nghĩ ông chồng mặt lạnh này của nàng từ khi nào trở nên dịu dàng như vậy.

Vân Hàm Phong quay đầu nhìn sang phó viện trưởng, trầm giọng hỏi:

“Đây là sao ?”



Phó viện trưởng tái mặt nói: “Lệnh phu nhân trước khi sinh gặp chuyện, chấn kinh, ngã sấp xuống nên sinh non. Cơ thể đứa bé không được khỏe mạnh, sau này chắc chắn sẽ rất yếu ớt, hơn nữa, hơn nữa…” Phó viện trưởng lắp bắp, cả nửa ngày cũng không nói được câu tiếp theo.

“Hơn nữa sao?”

Phó viện trưởng xoa xoa cái trán đầy mồ hôi lạnh. Run giọng nói: “Có thể tiểu thiếu gia về sau không thể tập võ, nhưng tinh thần lực của thiếu gia rất mạnh, có thể trở thành một lực lượng tinh thần giả (cường giả về tinh thần)”

Nghe được là chính là không thể tập võ, Vân Hàm Phong liền thở phào nhẹ nhõm. Chỉ cần đứa bé không sao là tốt rồi, không thể tập võ, thì đích thân mình có thể bảo vệ con, nhưng thể chất quá yếu cũng không hay lắm, về sau nhất định phải bồi bổ nhiều đây.

Hoành Nghị đói bụng thì tỉnh lại, ăn xong lại mệt ngủ thiếp đi. Như vậy qua mấy ngày, Hoành Nghị rốt cục cũng có thể mở to mắt, gặp ngay một người đàn ông khổng lồ phong diện cực tuấn tú có mái tóc và cặp mắt màu lam lạnh lẽo đang nhìn hắn. Bộ dạng thật quá đẹp, Hoành Nghị âm thầm bình luận. Nói cho cùng, kiếp trước từ nhỏ tới lớn hắn đều là sát thủ thiếu nữ a. Hơn nữa, mỗi lần ra ngoài đều bị nhi nữ quyến luyến, nếu hắn là đi làm minh tinh, cả đám minh tinh khác đều phải né qua một bên. Cho nên tiêu chuẩn cái đẹp của hắn rất cao. Kế đó là một nữ nhân rất tươi đẹp quyến rũ đang nhìn hắn, nhưng thần thái có chút cứng nhắc . Hai người kia chính là cha mẹ kiếp này của hắn sao? Hắn không khỏi có chút suy nghĩ về kiếp trước của mình. Khi hắn 8 tuổi, hắn có một gia đình rất hạnh phúc, cha mẹ đều là giảng viên đại học. Mẹ lại đang mang thai, còn một tháng nữa sẽ sinh em trai. Đừng hỏi sao hắn lại biết là con trai, chỉ là hắn cảm giác được đó sẽ là em trai mà thôi. Lúc ấy hắn rất vui vẻ, bởi hắn là con một, lúc nào cũng cô đơn, tưởng tượng có đứa em trai chơi cùng, hắn liền nở một nụ cười ngây thơ. Hắn còn nhớ mẹ hay xoa đầu mà nói: “Tiểu Nghị là anh hai! Sau này nhất định phải chăm sóc em nha.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.